CHAPTER 4: A PROPOSAL OF DISCOVERY


"Chào mừng tất cả quý vị. Tôi là Charles Bishop Weyland. Chắc hẳn các vị đã đọc qua mọi thông tin về tôi trên đường tới đây rồi nên bây giờ tôi sẽ nói trực tiếp vào vấn đề trọng tâm " Giọng ông ta trầm ấm, nhưng đầy sức nặng, khiến mọi người im lặng lắng nghe. "Bảy ngày trước, một trong những vệ tinh thăm dò địa chất của tôi ở Nam Cực đã phát hiện một quầng nhiệt."

Màn hình lớn phía sau Weyland lập tức chiếu lên một hình ảnh đồ họa 3D phức tạp. Những đường màu đỏ rực rỡ hiển thị các lớp đất cứng, băng giá, bị xuyên thủng bởi những luồng nhiệt ẩn sâu bên dưới. Mọi người đều chăm chú nhìn vào bản phân tích điện tử trên tay, nơi mô hình ba chiều của quầng nhiệt được hiển thị rõ nét.

Weyland tiếp tục: "Chúng tôi đã tổng hợp ra dạng cấu trúc 3 chiều của nó. Nó rất lớn, gồm hàng trăm phòng, tất cả được xây dựng xung quanh một lõi giữa."

Nội tâm Alexa: Hàng trăm phòng? Một cấu trúc nhân tạo khổng lồ bị chôn vùi dưới hàng trăm mét băng. Cái quầng nhiệt đó chắc chắn không phải là tự nhiên. Rốt cuộc thì điều gì đã tạo ra nó?

Weyland gật đầu. "Các chuyên gia của tôi nói đó là kim tự tháp. Điều mà họ không nhất trí với nhau đó là ai và khi nào đã xây nó. Một chuyên gia bảo tôi đó là kiến trúc Aztecs cổ. Người khác bảo đó là kiểu Campuchia. Điều mà họ nhất trí với nhau là những cạnh phẳng của nó đều là kiểu Ai Cập."

Đột nhiên, Sebastian de Rosa lên tiếng, giọng anh ta vang vọng trong không gian im lặng. "Tôi nghĩ chuyên gia của ông đúng."

Weyland nhướn mày, nhìn về phía Sebastian. "Cụ thể ai đúng, Giáo sư de Rosa? Sebastian trả lời : "Tất cả bọn họ"

Alexa quay sang nhìn Sebastian, ánh mắt đầy tò mò. "Ý anh là gì?"

Sebastian nở một nụ cười tự tin. Anh không phải là người hay nói lớn, nhưng khi nói về chuyên môn của mình, anh luôn tràn đầy nhiệt huyết. "Kim tự tháp này có đặc điểm của cả ba nền văn hóa đó. Nó có thể là kim tự tháp được xây dựng đầu tiên."

Miller, người kỹ sư, hỏi, vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên. "Nhưng ai đã xây dựng nó?"

Sebastian đáp, ánh mắt anh lấp lánh sự phấn khích. "Bởi nền văn minh sớm nhất. Nền văn minh đã dạy những điều cơ bản cho những nền văn hóa khác nhau này."

Mọi người nhìn Sebastian chăm chú, một số người gật gù, một số khác vẫn còn nghi ngờ.

Weyland gật đầu, vẻ mặt hài lòng. "Cảm ơn, Giáo sư de Rosa."

Miller hỏi tiếp, vẫn còn nhiều thắc mắc. "Nhưng làm sao ai có thể xây một kim tự tháp ngoài đó, ở giữa Nam Cực?"

Angelo, trợ lý của Sebastian, tiếp lời, giọng anh ta nhanh chóng và đầy hứng khởi. "Những bản đồ cổ cho thấy Nam Cực từng là một vùng không có băng tuyết, giống như là đã từng có thể ở đó được vậy."

Miller nhìn chằm chằm vào bản phân tích trên tay. "Tôi không thể nói ai có thể xây dựng được nó, nhưng nếu tôi có mẫu vật của nó, tôi có thể biết niên đại của nó."

Weyland gật đầu, ánh mắt ông ta dán vào Miller. "Tiến sĩ Miller, tôi muốn anh đi vào cụ thể hơn."

Angelo hỏi, vẫn còn bị ám ảnh bởi câu hỏi lớn. "Thứ gì đã tạo nên quầng nhiệt đó?"

"Tôi không biết," Weyland đáp gọn lỏn, ánh mắt ông ta ẩn chứa một bí mật.

Alexa, người đã im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt cô trực tiếp nhìn vào Weyland. "Chính xác là ở đâu trên vùng băng này vậy?"

Weyland quay sang cô. "Đó là đảo Bouvetøya. Nhưng nó không nằm ở trên lớp băng. Nó nằm ở sâu 600 mét bên dưới."

Mọi người chìm vào suy tư. Sáu trăm mét dưới băng. Đó là một thử thách khủng khiếp.

Đột nhiên, Maxwell Stafford, bước lên. Anh ta nhìn về phía một người đàn ông vạm vỡ, tóc cạo trọc, với cơ bắp cuồn cuộn và ánh mắt đầy vẻ lì lợm. "Mr. Quinn! Ông đang thấy đội thám hiểm giỏi nhất thế giới đó."

Quinn là một người đàn ông khoảng ngoài 40, thân hình vạm vỡ theo kiểu lao động thực thụ, không phải cơ bắp bóng bẩy của phòng gym, mà là sức mạnh rắn rỏi được rèn qua hàng năm bám trụ trên giàn khoan, trạm băng và vùng địa cực.

Anh ta có làn da ngăm sạm vì nắng, đầu cạo trọc để tiện trong môi trường làm việc bụi bặm và lạnh giá, và bộ râu quai nón được cạo ngắn gọn gàng. Mắt màu nâu tối, sâu và lì, thường nheo lại khi đánh giá một người hay một thiết bị. Lông mày rậm và hay cau, khiến khuôn mặt anh luôn có vẻ cau có hoặc thiếu kiên nhẫn - và đúng là anh chẳng bao giờ kiên nhẫn thật.

Anh mặc bộ đồ kỹ thuật màu xám đậm, lấm tấm bụi dầu và băng tuyết, đeo thắt lưng đựng đầy dụng cụ, từ cờ-lê cho đến thiết bị đo áp lực băng. Trên ngực áo có thêu logo Weyland Industries và tên "QUINN" bằng chỉ đỏ.

Quinn nhếch mép cười, vẻ mặt tự tin đến ngạo mạn. "Chúng ta sẽ đến độ sâu đó trong vòng bảy ngày."

Bỗng nhiên, Alexa tiếp lời, giọng cô bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết, cắt ngang sự tự mãn của Quinn. "Và cộng thêm ba tuần nữa để huấn luyện mọi người."

Nội tâm Alexa: Bảy ngày? Họ đang đùa à? Sáu trăm mét băng không phải là một vũng nước ao làng. Họ sẽ cần rất nhiều thiết bị, rất nhiều sự chuẩn bị, và quan trọng nhất là kinh nghiệm. Với những người này, sự tự tin thái quá là một viên đạn hai nòng.

Ông Weyland nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh. "Chúng ta không có thời gian, cô Woods. Tôi không phải là người duy nhất có vệ tinh ở Nam Cực. Những người khác sẽ đến nhanh thôi."

Alexa mỉm cười đáp lại, một nụ cười đầy thách thức. "Có lẽ tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ, không ai trong phòng này sẵn sàng cho chuyến đi đó." Cô đảo mắt nhìn một lượt những gương mặt xung quanh. "Đó là lý do tôi mời cô đến đây, cô Woods." Weyland nói, giọng ông ta có chút mềm mỏng hơn, nhưng vẫn đầy quyền lực.

Alexa tiếp lời."Bouvetøya là một trong những nơi biệt lập nhất trên thế giới. Nơi gần nhất cũng cách đó gần 1600 km. Sẽ không có hỗ trợ nếu chúng ta gặp khó khăn."

Weyland nhìn thẳng vào mắt Alexa. "Cô nói đúng. Đó là một hòn đảo không người. Nhưng nếu đã trót cất bước lên đường rồi..." Ông ta quay sang nhìn khắp căn phòng, ánh mắt dừng lại từng người một. "...và tôi nghĩ tôi đã nói thay cho mọi người ở đây rồi. Thứ này đáng để mạo hiểm lắm."

Mọi người im lặng nhìn xung quanh, không ai dám lên tiếng phản đối.

Alexa thở dài. Cô biết mình sẽ không thể thay đổi ý kiến của Weyland. Nhưng cô cũng không thể chấp nhận sự liều lĩnh mù quáng này. Cô là một chuyên gia sinh tồn, và sự an toàn của đội là ưu tiên hàng đầu của cô.

Cô bỏ đi, bước thẳng về phía cửa, không quay đầu lại. Giọng cô vang lên dứt khoát trong không gian tĩnh lặng của phòng họp: "Thế thì ông đi tìm hướng dẫn viên khác đi."

Cả phòng họp chìm vào sự im lặng chết chóc. Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng bước chân dứt khoát của Alexa xa dần, và tiếng "cạch" khô khốc khi cánh cửa tự động đóng lại sau lưng cô.

Weyland vẫn đứng trên bục, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cánh cửa đã đóng. Khuôn mặt ông ta không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hàm răng nghiến chặt cho thấy sự bực dọc tiềm ẩn. Ông ta là một người đàn ông không chấp nhận sự từ chối, đặc biệt là khi ông ta tin rằng mình đang nắm giữ chìa khóa của một khám phá vĩ đại. Dù vậy, sâu thẳm trong lòng, ông ta biết Alexa là một mắt xích quan trọng mà ông ta không hề muốn mất.

Graeme Miller khẽ ho khan, nhìn quanh phòng, rồi nhìn xuống tay mình. Sebastian và Angelo trao đổi một cái nhìn lo lắng. Cả hai đều hiểu rằng sự bất đồng của Alexa, một chuyên gia hàng đầu về sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt, là một dấu hiệu đáng báo động về mức độ nguy hiểm thực sự của nhiệm vụ. Những nhà khoa học khác bắt đầu thì thầm với nhau, sự lo lắng dần hiện rõ trên gương mặt họ. Ngay cả Maxwell Stafford cũng thoáng cau mày, dù anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta đã đích thân chiêu mộ Alexa, và anh biết cô ấy là một tài sản vô giá cho chuyến đi này.

Ánh mắt Weyland quét một lượt khắp căn phòng, dừng lại ở từng gương mặt, như thể đang cân đo thái độ của từng người. Ông ta biết sự ra đi của Alexa có thể gieo rắc sự nghi ngờ, nhưng không có thời gian để thuyết phục hay tranh cãi.

"Tôi hiểu sự lo ngại của cô Woods," Weyland lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, giọng ông ta vẫn trầm tĩnh nhưng mang một vẻ kiên quyết không lay chuyển. "Nhưng chúng ta không thể chần chừ. Đây là một cơ hội có một không hai. Một cá nhân không thể ngăn cản bước tiến của cả một tập đoàn. Hoặc lịch sử." Ông ta quay lại màn hình lớn, hình ảnh kim tự tháp bí ẩn lại hiện lên, rực rỡ và mời gọi. "Mục tiêu của chúng ta rõ ràng: tiếp cận kim tự tháp này. Giải mã những bí ẩn mà nó nắm giữ. Và mang về bất cứ thứ gì có giá trị cho khoa học... và cho tương lai của nhân loại."

Weyland kết thúc bàithuyết trình của mình. Mọi người đều hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất trong đời.Dù nguy hiểm đến đâu, họ cũng sẽ không bỏ lỡ. Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm tríhọ, câu nói của Alexa vẫn vang vọng, một lời cảnh báo lạnh lùng về những gìđang chờ đợi họ bên dưới lớp băng vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro