CHAPTER 7: THE WHALING STATION
Dưới sự chỉ huy của Mr. Quinn, những chiếc xe chuyên dụng bắt đầu rời khỏi con tàu. Đây là những cỗ xe địa hình lớn, được thiết kế đặc biệt để di chuyển trên địa hình băng tuyết khắc nghiệt, với những bánh xích chắc chắn và hệ thống đèn pha công suất cao gắn trên khung. Ánh đèn vàng rực rọi phá tan màn đêm trắng xóa của vùng cực, chiếu sáng con đường phía trước. Toàn bộ đội thám hiểm đã an vị trên những chiếc xe này, hướng về mục tiêu bí ẩn.
Trong một trong những chiếc xe, Sebastian de Rosa và Alexa Woods ngồi cạnh nhau. Khi chiếc xe di chuyển trên nền băng gồ ghề, Alexa liếc nhìn Sebastian và thấy anh đang mân mê một chiếc vòng nắp chai Pepsi cũ kỹ, dường như đã bị oxy hóa. Nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô, xen lẫn chút tò mò.
"Cái nắp chai đó có gì thế?" cô hỏi khẽ.
Sebastian không nghe rõ, anh quay sang hỏi lại: "Gì cơ?"
"Cái nắp chai đó có gì vậy?" Alexa nói rõ hơn.
Anh hơi bất ngờ, nhìn xuống vật trên tay mình rồi mỉm cười. "À, đây là một phát hiện khảo cổ có giá trị đấy."
Alexa bật cười trong lòng. Anh ta thật hài hước. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lất phất.
Sebastian dường như cũng biết Alexa đang nghĩ gì. Anh khẽ thở dài, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bất chợt nhìn thấy một vầng trăng tròn lớn trên bầu trời. Nó gợi cho anh nhớ về tuổi thơ, và anh bắt đầu tâm sự với cô: "Khi tôi lớn lên ở Ý, cô biết người ta gọi trăng tròn là gì không?"
Alexa lắc đầu.
"La luna del cacciatore," anh nói, giọng điệu du dương.
"La luna del cacciatore," Alexa lặp lại, dù phát âm chưa hoàn hảo nhưng đủ để anh hiểu.
Sebastian mỉm cười: "Bravo."
"Nó có ý nghĩa là gì?" cô hỏi tiếp, sự tò mò trong cô trỗi dậy.
"Mặt trăng của thợ săn," anh đáp.
Alexa khá bất ngờ và bật cười. Sebastian cũng bật cười theo, cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện cùng cô.
Một lúc sau, cả đoàn đã đến gần mục tiêu, đứng cách đó không xa. Những chiếc xe dừng lại. Mọi người rời khỏi xe và đứng tập hợp bên ngoài để nhìn rõ hơn. Trời khá tối và tuyết cũng khá dày, khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Ông Weyland bước ra từ chiếc xe của mình, nhìn về phía trước. "Đến gần mục tiêu hơn nữa đi!"
Alexa bước ra, cô cầm một khẩu súng bắn pháo sáng. Cô ngắm lên bầu trời và bóp cò. Một viên pháo sáng vụt lên, rực rỡ xé toang màn đêm, chiếu sáng một vùng không gian rộng lớn rồi nhanh chóng vụt tắt. Nhưng đủ để mọi người thấy rõ khung cảnh bên dưới: những ngôi nhà bỏ hoang phủ đầy tuyết, những kiến trúc cũ kỹ và lạnh lẽo.
"Đó là một bến đánh bắt cá voi bỏ hoang," Alexa lên tiếng, giọng cô trầm tĩnh. "Theo hình ảnh từ vệ tinh của ông, ông Weyland, thì kim tự tháp ở ngay bên dưới nó."
Weyland suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. "Tiến tới khu vực đó."
Một lát sau, những chiếc xe chuyên dụng với đèn pha rực rỡ đã chiếu sáng toàn bộ khu vực bến đánh cá voi bỏ hoang. Mọi người đi ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin xung quanh.
Maxwell Stafford lên tiếng: "Chúng ta sẽ dùng nơi này làm trại chính." Anh quay sang nhìn Mr. Quinn. "Chuẩn bị ngay đội khoan đi."
Quinn nhận lệnh, giọng dứt khoát: "Tôi đang làm đây. Được rồi, đi làm thôi!" Ông ta ra hiệu cho các nhân viên khoan khác, và tiếng máy móc lại bắt đầu vang lên.
Những người khác bật đèn pháo phát sáng lên, tạo thành những chấm sáng di động trong màn đêm tuyết phủ, tỏa ra đi thăm quan xung quanh.
Ở một góc, Miller cũng đang kiểm tra thiết bị của mình. Mặc dù Alexa đã đưa ra quy tắc không đi một mình, nhưng bản tính tò mò của kỹ sư đã khiến anh không kìm được. Khi đi ngang qua một căn nhà bỏ hoang cũ kỹ, vì hiếu kỳ, anh ta quyết định bước vào xem xét.
Trong khi đó, Sebastian và Alexa đang đi gần nhau, tuân thủ nguyên tắc mà cô đã đề ra. Hai người đi ngang qua một bãi xương khổng lồ, trắng xóa và bị đóng băng từ lâu.
"Những bộ xương này là gì thế?" Sebastian hiếu kỳ hỏi.
"Xương cá voi đấy," Alexa đáp gọn.
Hai người đi đến một bồn nước cũ kỹ bên cạnh, được làm bằng kim loại rỉ sét và phủ đầy băng tuyết.
"Bến này bị bỏ hoang từ năm 1904," Alexa nói, giọng cô đầy bí ẩn. "Mọi người đã biến mất trong đêm đó. Từ đó nó luôn bí ẩn như thế." Cô bắn một phát đạn pháo sáng ra phía sau bồn chứa nước. Ánh sáng lóe lên và chiếu rọi một vùng biển băng lạnh giá rộng lớn, nơi những tảng băng trôi lấp lánh như pha lê.
Trở lại với Miller, anh ta đang nặng nề mở cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị đông băng lâu ngày của căn nhà bỏ hoang. Cánh cửa kêu kẽo kẹt trong im lặng. Bước vào trong, không gian rất tối. Anh ta bật đèn pin lên, rọi đèn xung quanh để xem có phát hiện được gì không.
Trên một cái bàn gỗ mục nát, có những dụng cụ đã bị đóng băng hoàn toàn. Chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có nguy cơ bị vỡ vụn. Miller bắt đầu cầm máy ảnh của mình và bật chế độ tự động chụp, đặt nó ở một góc kệ.
Tách! Một ánh sáng lóe lên từ đèn flash của máy ảnh.
Bỗng nhiên, anh ta nghe thấy có tiếng chuyển động nhẹ trong căn phòng. Một âm thanh xột xoạt không rõ ràng. Miller giật mình, xoay đèn pin xung quanh để xem xét. Gương mặt anh đang lộ rõ vẻ lo lắng và hoảng sợ. Thứ đó di chuyển nhưng anh không nhìn thấy bất kỳ hình dạng gì.
Đột nhiên, gần trên đầu anh, một cái bóng đèn bị đóng băng rơi xuống, vỡ tan thành mảnh vụn trên sàn gỗ. Âm thanh vang vọng trong căn nhà cũ nát, làm khung cảnh càng thêm ma mị. Miller càng sợ hãi và bắt đầu đi lùi lại. Từ bên dưới, chỗ gian bếp, tiếng xột xoạt lại vang lên, rõ ràng hơn. Anh ta căng thẳng chiếu đèn vào đó.
Thì bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai anh từ phía sau. Miller giật mình hét lên, quay phắt lại, rọi đèn vào.
"Nguyên tắc một: không được đi một mình," Alexa nói, gương mặt cô nghiêm nghị.
Miller thở phào nhẹ nhõm, làm dấu hiệu im lặng cho cô. "Cô, đằng kia có gì đó. Nghe đi."
Alexa nhìn theo hướng anh chỉ và soi đèn đi về phía đó. Ánh đèn pin dừng lại.
Một con chim cánh cụt bò ra từ dưới gầm bếp, ánh mắt tò mò nhìn họ rồi kêu lên một tiếng nhỏ.
Cả hai đều bật cười nhẹ nhõm.
Alexa nhìn anh ta, mỉm cười trêu đùa: "Cẩn thận. Chúng cắn đó."
Con chim cánh cụt sợ hãi chạy đi mất.
Ở ngoài kia, Sebastian vẫn đang rọi đèn đi xung quanh. Bất chợt, ánh đèn của anh chiếu vào một cái hố lớn, sâu hun hút trên mặt băng. Anh không khỏi bàng hoàng. "Mọi người, lại đây xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro