Dino | Hoa tàn gió bay #Thee
Dino | Hoa tàn gió bay
• Hanahaki au
• Oneshot
• Author: Thee
• Tất nhiên không buồn đâu
--------------
Bóng đen dày đặc che kín cả một mảng không gian, ánh đèn xa xa nơi con sông có mấy chiếc thuyền bè qua lại hiện lên nhập nhòe và chớp nháy. Gió đêm ùa về trên những hàng cây um tùm, vang lên tiếng xào xạc của cành lá đung đưa hoà lẫn với tạp âm của ve kêu ngoài ngõ.
Chan đưa đôi mắt đã mờ dần đi của mình nhìn về phía ngọn đèn lập lòe giữa dòng sông rộng lớn, ngẩn người thả mình trên những chuyến mơ xa.
Trong những mộng tưởng êm đềm như chiếc khăn lụa mềm mại, Chan mơ thấy mình lạc bước giữa chốn đồng thơ.
Cậu thấy bản thân mình cứ chôn chân trong một góc, giữa bốn bề bát ngát hoa dại màu trắng nhợt, ngát lên hương cỏ gần gũi tràn ngập vẻ dịu êm. Cậu như đứng chờ kẻ nào đó, trên khóe môi đọng lại nụ cười tươi như thể ngàn ánh dương sáng đắp lên, đẹp đẽ và tươi rói, nhưng cũng chỉ có thể nhìn từ xa, vì không ai đủ can đảm chạm tay lên mặt trời.
Từ phía cậu, Chan trông thấy chiếc bóng xa, không rõ hình rõ dạng, như một đốm màu mờ nhạt, không ngừng chạy lại về nơi cậu đứng im. Chan thấy cánh tay mình giơ lên, giang rộng ra thành một khoảng lớn, như thể chờ đợi để đón chiếc bóng kia vào lòng. Chiếc bóng chạy nhanh dần, khoảng cách ngày càng ngắn, thế nhưng nó vẫn là một đốm nâu mờ nhạt, chẳng rõ nó là điều chi?
Chan cố nheo con mắt, như thể để bàn thân có thể nhìn rõ nó hơn. Nhưng tất cả vẫn là mảng vô vọng, cậu vẫn chẳng thể biết được thứ đang tới gần mình và thứ mình đang chờ đợi rốt cuộc là điều gì. Nhưng Chan biết rõ một điều, nhịp đập trái tim của cậu không nói dối, và nó đang rung lên từng tiếng ngân kéo dài, rõ ràng rằng cậu đang mong chờ thứ đó đến ra sao.
Chan vẫn giang tay, bóng xa nay đã gần lại, nhào lên người cậu, phả lên khứu giác nhạy cảm một mùi thơm nhè nhẹ. Cậu hơi ngẩn người, nhưng rồi cảm giác lạnh lẽo xộc tới, cậu bừng tỉnh trong cơn mộng mị, bên tai vẫn là tiếng ve sầu và cảnh đồng cỏ đã trở về cảnh sông đêm đen đặc chỉ còn bóng dáng cậu cô đơn. Chan trở về với cảnh đời quen thuộc, nhưng cậu nhận ra mùi hương vẫn còn đọng lại trên cơ thể, như thật như mơ mà lưu luyến nơi đầu mũi của kẻ ngẩn ngơ.
Gió lạnh thổi đến trên người cậu, tà áo mỏng manh màu trắng tinh chẳng thể che chắn cho cậu trước gió đêm khắc nghiệt, kéo người cậu run lên từng mảng, và cơ thể cậu bỗng vang lên tiếng ầm ĩ, như thể ai đó trốn trong lồng ngực, mạnh mẽ đập lên trái tim cậu những nhát búa đầy đau đớn.
Chan gập cả thân mình lại, đôi mắt mờ mịt chẳng nhìn rõ một khung cảnh nhưng cơ thể lại cảm nhận rõ từng nỗi đau thương. Cậu đưa tay lên ôm ngực, nhưng như thể sự vớt vát của một tấm thân tàn, cơn đau vẫn vang lên từng hồi hành hạ thân thể kẻ yếu ớt.
Cổ họng cậu đau đớn khốn cùng, từng tế bào như thể bị thứ gì đó vừa nở rộ, vươn những cánh tay cứng dài cứa lấy chảy đầy máu đỏ tươi. Chan ho lên từng cơn dữ dội, gió lạnh thổi lên tấm thân nhỏ bé lại càng làm cậu tổn thương nhiều hơn, con người ngặt nghẽo chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ cả thể xác lẫn tâm trí bản thân. Cổ họng Chan nóng rát như thể có gì đó muốn chui ra, thế nhưng nó vẫn đang mắc kẹt nơi cuống họng, không thể nào trào ra bên ngoài, đứng im đó khiến cả cơ thể vốn đã đau đớn lại càng thêm mệt mỏi khó chịu.
Chan lấy tay đánh mạnh vào đầu. Cậu không rõ hành động của bản thân là do đâu, nhưng khi trái tim cậu vẫn nhói lên từng cơn và cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, cơn đau đầu đột nhiên xuất hiện khiến cậu lại thêm phần khổ sở. Chan lấy tay đánh mạnh vào đầu, như thể có gì đó nứt ra. Chúng đang gắng gượng bám lấy nhau, siết chặt vào nhau để thoát khỏi sự chia lìa.
Cú đánh khiến đầu cậu đau đớn, và cơ thể thêm một lần oằn mình dữ dội. Lần này, thứ chặn cứng trong cổ họng thành công thoát ra. Một tràng dài liên tục đổ xuống bãi cỏ non bên cạnh, chứa mùi tanh nồng của máu cùng cái nồng nàn của những cánh hoa. Chan giữ lấy một chút sức yếu ớt còn lại, tay nâng lên những cánh hoa vừa tuôn ra từ cơ thể mình. Đó là những cánh hoa màu tím, thơm nồng nàn nhưng lại thật nhỏ, thật mỏng manh như thể chỉ cần chạm nhẹ vào lòng bàn tay liền sẽ vỡ vụn chẳng còn chi.
Hai mắt Chan lúc này đã đục ngầu như có hàng sương giăng kín tròng mắt, muốn nhìn rõ nhưng trong mắt chẳng nhìn thấy điều chi. Cậu dựa vào khứu giác nhạy bén còn sót lại, cố gắng phỏng đoán thứ vừa tuôn ra từ cơ thể mình. Không giống như đây là lần đầu, bộ dáng tỉ mỉ như là điều thật quen, Chan cố gắng tìm kiếm về những bông hoa, nhưng một lần nữa thất vọng mà hạ bàn tay gầy gò xuống.
Quen rồi, cậu vốn đã chẳng mong đợi bản thân có thể tìm ra đáp án.
Chan thả người mình xuống bãi cỏ non mềm, cơn đau đớn đã dần phai mờ, chỉ còn sót lại những vết thương sớm đã rỉ máu thành quen. Cậu mệt nhọc nhắm mắt lại, một lần nữa thả mình trong chuỗi ngày dài của kí ức sớm đã nhạt phai.
Cảnh tối đen dần biến mất, thay vào đó bức tranh màu của phố chiều hiện lên, cậu cảm nhận bàn tay mình đang nắm lấy tay ai đó, thong dong trên đường lớn lắm người qua lại, mỉm cười vui vẻ chuyện trò cùng người cạnh bên. Cậu thấy lòng mình sảng khoái đến lạ, như một cốc trà đào mát lạnh giữa hè dài nóng nực, đem đến cho cậu niềm vui thích khôn nguôi.
Bàn tay của người nọ ấm nóng, tiếng cười thanh thuần vang lên bên tai. Có tia nắng ấm phủ lên mái đầu cậu, ôm ấp những sợi nâu mềm mà dỗ dành, chở che. Chan cảm giác mọi thứ chân thực đến lạ kì, nhưng bóng người bên cạnh mờ nhạt như một đốm sáng khiến cậu nhận ra mọi thứ chỉ là mơ. Dẫu vậy, trái tim cậu vẫn rung lên những tiếng ngân nhè nhẹ, hai má hồng hồng như một kẻ tương tư.
Lòng cậu vang lên những thanh âm êm ái của bản tình ca đầy lãng mạn, khiến Chan đắm mình thật sâu vào hố đường ảo giác của chính bản thân.
Chỉ là cảm giác vui đến muộn mà lại rời đi thật nhanh, một lần nữa cơn đau của thực tại lại xen lẫn vào cảnh mơ ảo, đem cậu kéo đến một khung cảnh thật xa.
Trong mộng cảnh khác biệt, Chan ngẩn người đưa mắt dõi theo hai bóng hình xa. Bóng dáng rõ ràng thật mờ nhạt không định ra là ai, vậy nhưng bằng cảm nhận con tim mình, Chan dường như nhận ra hai kẻ mờ ảo đang âu yếm nhau giữa nắng chiều ấm áp.
Một kiếp làm người tràn đầy rực rỡ, vô lo vô nghĩ chẳng chút vướng bận tâm tư, trái tim Chan lúc này đã bắt đầu cảm nhận được những đòn tra tấn dữ dội, kéo Chan trượt xuống một hố sâu không đáy chứa thật nhiều gai nhọn xung quanh. Tim của cậu run rẩy, và thân người thì cứng lại như một tảng băng dày, lạnh lẽo làm người run rẩy, cứng cáp khiến người ta chán ghét dùng dao lớn muốn tách rời ra.
Lần này, nắng chiều tà không phủ lên mái đầu cậu như chiếc áo lớn dày dặn ủ ấm cậu khỏi những gió lạnh tan. Nắng phủ lên mái đầu hai kẻ đang chìm trong mật ngọt, đắm say trong men tình quyến luyến nhau trong những nồng ấm từ lứa đôi, nào còn biết xung quanh là gì, khi trong mắt ta chỉ còn lại bóng dáng người mà ta thương.
Hai kẻ mải mê mà âu yếm, nào biết ngay cạnh họ không quá xa có bóng người đang xụi lơ, ngã xuống sàn gạch lạnh lẽo, cố giấu đi những tiếng ho nghẹn ngào cùng đôi mắt đã sớm đỏ lựng ầng ậng nước. Để rồi khi hai kẻ quay gót chân tiến một nơi thật xa, có con người lúc này mới dám thở mạnh một tiếng, cũng đồng thời sửng sốt trước cảnh rực rỡ chói mắt bất cứ ai.
Trên tay cậu lúc này là cánh tay chứa đầy cánh hoa tím xinh đẹp, xộc lên mũi một mùi hương nồng nàn thật đắm say. Nhưng mùi máu tươi tanh nồng cũng tiến vào khứu giác, màu đỏ rực hòa lẫn màu tím nhạt mê người khiến cậu tỉnh táo nhận thức điều gì vừa xảy ra.
Khoảnh khắc cánh hoa đầu tiên chảy từ dòng máu xuống lòng bàn tay cậu, khóm cây rực rỡ như vươn mình rút ngắn thời gian sinh trưởng đi gấp ba, mạnh mẽ bén những chiếc rễ xuống mảnh đất hồng hào kì lạ, cắm thật chặt vào nó giống như không gì có thể rút ra, từng tầng hoa được tưới thứ thuốc kì lạ, nở rộ ra thật đẹp đẽ mê hoặc ánh nhìn.
Chan ngơ ngác ngắm nhìn cánh hoa đẹp đẽ còn vẹn nguyên trước mắt mình, trùng hợp tan biến thành ảo giác để lại hiện thực xót xa, cũng là cảnh cánh tay gầy đưa lên cánh hoa tím trước mắt một lần nữa, chỉ có điều màu hoa tím đã phai nhạt đi thật nhiều, giống như những cây cối già cỗi, tàn phai như thể một cái chớp mắt liền đi về miền cực lạc vĩnh hằng, nát tan, què quặt chỉ chờ tử thần tới mang đi.
Đôi mắt cậu sớm đã chẳng còn nhìn rõ điều gì, vì hàng nước mắt chảy ra mỗi đêm dài lạnh lẽo đã dệt thành tấm vải voan trong suốt, che lấp đi cảnh thực sự ngoài cửa sổ đẹp đẽ. Tâm trí cậu từ lâu vốn đã chỉ còn là những mảng mờ mịt, cậu thậm chí còn chẳng biết rõ về bản thân.
Giống như có thứ gì đã lấp lên kí ức những mảng bụi đen dày đặc, khiến những gì sáng trong nhất đã hoàn toàn bị chôn vùi trong những niềm đau và mảng tình cay nghiệt đầy đớn đau.
Rốt cuộc điều khiến cậu tổn thương là gì? Đốm sáng mờ nhạt trong những mảnh kí ức rốt cuộc là điều chi? Và cuối cùng, ai sẽ giải đáp thắc mắc cho cậu, về một tâm hồn trống rỗng và khô khốc, vẫn ngóng trông chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.
Cơn đau nhói thẩm thấu vào trong cơ thể, gió lạnh ùa lên thân người cậu khiến toàn thân rét run. Giá mà giờ này cậu có thể mạnh mẽ vươn dậy, vùng lên chạy trốn vào chốn ủ ấp chỉ cách cậu vài chục bước chân.
Nhưng trái tim của Chan đã báo lên những tiếng chuông đầy mệt mỏi rồi, cũng giống như tâm trí Chan đã dần xuôi về chốn vĩnh hằng xa.
Hương hoa vẫn thoang thoảng bên cánh mũi cậu mùi nồng nàn chẳng dứt, nhưng rõ ràng cánh hoa đã tàn phai chẳng thể níu lấy chân cậu đừng xa.
Chan vẫn còn luyến tiếc thứ hương thơm ngọt lành cùng cánh hoa tím ánh lên đầy rực rỡ. Nhưng cậu thà thả trôi mình về miền cực lạc, cùng lồng ngực sớm đã nở rộ những thanh âm thê lương, còn hơn ở lại chốn đau đớn khôn cùng hành hạ tra tấn thể xác, đưa mắt nhìn cánh hoa tím xinh đẹp luôn bị trộn lẫn cùng màu đỏ tươi làm người ta chán ghét tới ghê tởm.
Tạm biệt, cảnh tuyệt sắc ta say đắm cùng làn hương êm dịu vấn vương cửa tim ta. Hẹn một kiếp khi ta được gặp lại, cánh hoa tím vẫn mãi vấn vương sắc tím nhạt thủy chung.
#Thee
#tachtrachill
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro