Chương 17 Hoa Cam và cây Xô Thơm

Nguồn Trên ao3
Tác giả gốc-Ella _166

"Trợ lý Trần," Cao Đồ chào hỏi, hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.

"Trợ lý Cao," Trần Phẩm Minh đáp lại, cúi chào thậm chí còn sâu hơn.

"Thật sao? Ngày nào cũng vậy sao?" Giọng nói của Thiếu Du vang lên chói tai trong văn phòng mở, thu hút sự chú ý của ít nhất mười trợ lý ngồi gần đó.

Hai người trợ lý nhìn nhau và như thể cùng chia sẻ một sự thấu hiểu ngầm, cả hai đều đồng thanh cúi đầu.

"Chủ tịch Thịnh."

Họ nói cùng một lúc.

Thiếu Du cố nén mười mấy câu nói vừa hiện lên trong đầu. Bực bội, anh bước qua họ và đẩy cửa phòng làm việc. Anh giữ cửa cho Cao Đồ, người lập tức đi theo sau, và trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Trần Phẩm Minh cũng lẻn vào.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Cao Đồ nhận được một loạt thư từ chối đơn xin việc lịch sự nhưng kiên quyết, mỗi lá thư đều tử tế gợi ý rằng anh "nên nộp đơn lại vào lần sau, khi anh không còn bận tâm đến những cam kết khẩn cấp khác nữa".
Tất nhiên, đó là mật mã của công ty cho "khi thai kỳ của bạn đã kết thúc".

Sau khi Trần Phẩm Minh nói đùa về vị trí "trợ lý của chủ tịch Thịnh" còn trống, Cao Đồ có vẻ rất coi trọng lời đề nghị này, và kể từ ngày đó, anh ta luôn đến làm việc với Thiếu Du vào mỗi buổi sáng.

Ban đầu,Thiếu Du thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Cao Đồ là một người chuyên nghiệp, với hơn năm năm kinh nghiệm hỗ trợ một người đàn ông khét tiếng khắt khe và khó tính. Giờ đây, khi bước vào vai trò trợ lý của Chủ tịch Thịnh, anh đã thích nghi ngay lập tức, không cần đào tạo, chỉ cần một buổi định hướng ngắn gọn, và anh đã sẵn sàng bắt tay vào công việc.

Đó là con dao hai lưỡi.

Một mặt,Thiếu Du rất vui khi có anh ở bên. Khi thai kỳ tiến triển, bản năng và pheromone của anh bắt đầu phản ứng với mùi hương thay đổi của Cao Đồ theo hướng ngày càng bảo vệ và chiếm hữu lãnh thổ. Nếu có thể,Thiếu Du sẽ vui vẻ giữ anh ở bên cạnh; lý tưởng nhất là anh sẽ nghỉ việc chỉ để đảm bảo Cao Đồ không bao giờ phải rời khỏi nhà.

Mặt khác, ông không muốn Cao Đồ phải làm việc chút nào. Ông không muốn em ấy mệt mỏi, căng thẳng, hay phải chịu bất kỳ rủi ro nào.
Nhưng ông cũng không muốn kiểm soát hay hạn chế anh ta.

Cho đến nay, những mong muốn xung đột của ông chỉ dẫn đến cơn đau đầu liên tục và một tình bạn thân thiết khó chịu hình thành giữa Phẩm Minh và Thỏ Thỏ

"Lịch trình hôm nay thế nào?" anh hỏi, tay chỉ về phía Phẩm Minh một cách mơ hồ. Beta lập tức rút một chiếc máy tính bảng nhỏ từ trong túi ra, lướt qua lịch trình trong ngày.

"Chủ tịch thịnh ..." ông bắt đầu nói, nhưng Thiếu Du đã ngắt lời trước khi ông kịp nói tiếp.

"Gửi email cho anh ta và xin mẫu hợp đồng đi. Tôi thực sự không muốn phải nhìn mặt anh ta hai lần một tuần chỉ vì anh ta đổi phông chữ đâu."

Anh ta lại im lặng, chờ đợi điều tiếp theo. Trần Phẩm Minh không hề nao núng, ghi chú lại những điều chỉnh trên máy tính bảng rồi tiếp tục nói một cách trôi chảy.

"Phóng viên Lang muốn phỏng vấn anh về việc sử dụng bền vững và có kiểm soát các sản phẩm tẩy rửa có chứa pheromone. Cô ấy đề nghị gặp nhau ăn trưa tại quán ăn Liamang."
Anh ta rời mắt khỏi máy tính bảng, quan sát phản ứng của Thiếu Du .

Alpha gật đầu bình tĩnh.
"Bảo cô ấy đến văn phòng đi. Đưa cho cô ấy tài liệu học tập và báo cho tôi khi cô ấy đến. Còn gì nữa không?"

Anh ta vòng ra sau bàn làm việc, ra hiệu cho Cao Đồ lại gần. Omega lập tức vâng lời.

"Trợ lý Cao, xem cái này..." Thiếu Du nói, di chuyển chuột để mở màn hình. Một bài thuyết trình hiện lên. Cao Đồ chớp mắt hai lần, chậm rãi, tập trung vào dòng chữ nhỏ.

"Ngồi xuống, trợ lý Cao, anh không thể xem xét kỹ lưỡng như vậy được."

Anh đợi cho đến khi Cao Đồ ngồi vào ghế chủ tịch rồi mới quay sang nhìn Trần Phẩm Minh.

Beta cười toe toét, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. Thấy vẻ mặt của Thiếu Du, hắng giọng rồi quay lại bàn.

"Kỹ sư trưởng của Phòng thí nghiệm Dược phẩm đã nộp báo cáo về một đột phá khác trong quá trình phát triển thuốc điều trị ung thư tuyến. Nếu tiến độ tiếp tục như thế này, Kỹ sư trưởng Feng tin rằng chúng tôi có thể bắt đầu thử nghiệm lâm sàng trước cuối năm nay."

Phản ứng duy nhất của Thiếu Du chỉ là một cái gật đầu nhẹ và một cái nhướn mày. Phẩm Minh lật giở sổ ghi chép, tìm kiếm bất kỳ thông tin cập nhật nào mà sếp anh thực sự muốn nghe.

"Thanh?" Thiếu Du hỏi với giọng điệu nghi vấn.

Phẩm Minh ạ máy tính bảng xuống.
"Anh ấy đã liên lạc với chúng tôi hai lần rồi. Chúng tôi đoán anh ấy sẽ đến vào chiều nay, mặc dù anh ấy không có hẹn trước."

Thiếu Du gửa đầu về phía trần nhà như thể đang cầu xin một thế lực cao hơn ban cho sự kiên nhẫn.

"Khi nào anh ấy đến thì báo cho tôi biết. Nhớ báo lễ tân để đối xử với anh ấy tử tế, như với bất kỳ khách nào khác nhé,"Thiếu Du nói đều đều, nhưng giọng điệu của anh ta ở câu cuối không thoát khỏi sự chú ý của Phẩm Minh .

Alpha hướng sự chú ý về phía Cao Đồ , nhẹ nhàng đặt tay lên vai Omega trước khi nghiêng người lại gần hơn.

"Hửm? Em nghĩ sao?" anh hỏi nhẹ nhàng, và phẩm Minh phải cố gắng lắm mới không hét lên.

Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này nhiều năm rồi. Để cuối cùng bạn mình cũng tìm được một người có thể khiến anh muốn ổn định cuộc sống. Anh biết rằng mặc dù Thiếu Du nổi tiếng là một tay chơi khét tiếng và có danh sách dài vô tận những người tình cũ, Alpha vẫn luôn tìm kiếm một người thực sự, một người có thể hoàn thiện anh.

Anh không ngờ người đó lại là Cao Đồ trầm lặng, điềm tĩnh.

Trong trí tưởng tượng của anh, người bạn đời tương lai của Thiếu Du luôn là một người lộng lẫy, một người phụ nữ gợi cảm với đôi giày cao gót hai mươi cm, bộ ngực như túi khí, khuôn mặt mềm mại như búp bê và đôi môi đầy đặn; hoặc có thể là một chàng trai trẻ thanh tú với các đường nét như người mẫu, bàn tay được chăm sóc cẩn thận và ánh mắt ngoan ngoãn, e thẹn.

Chưa bao giờ trong hàng triệu năm anh lại hình dung mình bị thu hút mãnh liệt bởi một người như Cao Đồ đến thế.

Vậy mà... dù Omega này không có sức hút tức thời như những người tình cũ của Thiếu Du , vẫn có điều gì đó ở anh khiến người ta không thể rời mắt. Một sự điềm tĩnh, nâng đỡ, một sự hiện diện mạnh mẽ hơn cả lời nói. Nhìn họ lúc này,Phẩm Minh nhận ra số phận có thể tàn khốc, hài hước, hay khó lường... nhưng lần này, nó đã đúng như vậy. Hai tâm hồn hoàn hảo.

"Tôi thấy trông ổn đấy," cuối cùng Cao Đồ nói.

Phẩm Minh hầm đồng ý và giơ ngón tay cái lên.

"Tuyệt vời,"Thiếu Du đáp. "Phẩm Minh , báo cho bộ phận tiếp thị biết để họ có thể bắt đầu chiến dịch quảng cáo miếng dán giảm thanh."

Giọng nói của anh ta bình tĩnh, đều đều, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của Cao Đồ.

Phẩm Minh hanh chóng rời khỏi văn phòng, háo hức truyền đạt thông tin mới nhất và thực hiện các quyết định do Chủ tịch Thịnh và trợ lý của ông đưa ra ... không, là của Chủ tịch Thịnh và trợ lý Cao.

Anh ta cười khúc khích khi nghĩ đến điều đó, quá thích thú để có thể cưỡng lại.

Không để sếp phát hiện, anh rút chiếc điện thoại thứ hai ra và nhắn nhanh một tin nhắn vào nhóm trò chuyện mà Thiếu Du không bao giờ được phát hiện:
"Cái nào đến trước, đám cưới lớn hay tiệc chào mừng?"

Anh bỏ điện thoại vào túi trước khi cơn lũ tin nhắn trả lời không thể tránh khỏi làm anh mất tập trung và vội vã quay lại lộ trình của mình, sẵn sàng làm nhiệm vụ.

+++

Thường Du chậm rãi bước dọc hành lang, tay nắm chặt tập hồ sơ bìa cứng. Bước chân anh ta bình tĩnh, đều đặn; không hề nhìn quanh hay do dự, như thể anh ta biết chính xác mình cần đi đâu, rõ ràng đây không phải lần đầu anh ta đến tòa nhà này.

Anh dừng lại trước một cánh cửa không có gì nổi bật, gõ cửa và kiên nhẫn chờ cho đến khi có giọng nói từ bên trong cho phép anh bước vào.

Khi anh đẩy cửa, ánh mắt anh chạm phải một căn hộ được dọn dẹp tỉ mỉ. Mọi thứ trông vẫn còn nguyên vẹn, như thể có người vừa mới chuyển đến nhưng chưa biến nó thành của riêng mình. Không có đồ dùng cá nhân, không có ảnh, thậm chí không có cả một tách cà phê bị bỏ quên. Nó không giống một ngôi nhà mà giống một triển lãm bảo tàng hơn, trống rỗng, thẩm mỹ, gần như vô trùng.

dừng lại ngay khi vừa qua ngưỡng cửa, tay vẫn đặt trên nắm cửa.

Từ cuối căn hộ, một bóng người xuất hiện. Anh ta cúi đầu cung kính. Trợ lý Thường lặng lẽ đóng cửa lại.

+++

Bên kia thành phố, cách đó vài cây số, Trần Phẩm Minh ngồi bên bàn làm việc nhâm nhi cà phê, mắt dán chặt vào hình ảnh trực tiếp từ camera an ninh. Vẻ mặt đắc ý hiện rõ trên môi anh.

Hình ảnh trong vắt và sắc nét đến mức không còn nghi ngờ gì nữa về danh tính của những nhân vật đó.

Đó chính xác là vấn đề.

Bằng chứng về sự kết nối.

Hoa Vịnh không hề biết rằng anh đã trao cho họ mọi thứ họ cần trên một chiếc đĩa bạc.

"Bất cẩn quá... tự tin thái quá," Phẩm Minh lẩm bẩm, tay với lấy chiếc bánh quy mua ở quán cà phê yêu thích của Cao Đồ. Xét về khẩu vị và sở thích, anh và Cao Đồ gần như là tri kỷ. Anh có thể ăn bánh quy sô cô la ba lớp đó cả ngày.

Anh vỗ nhẹ vào bụng mình, ẩn dưới lớp áo sơ mi được là phẳng phiu, với vẻ tự trách nhẹ. Cứ thế này, anh cay đắng nghĩ, rồi anh cũng sẽ bắt đầu trông như đang mang thai , giống hệt Cao Đồ.

Thở dài, anh thêm "buổi tập thể dục" vào lịch trình trong đầu. Có những hy sinh cũng đáng giá.

Anh ấy đã tải xuống tệp video, cắt thành các phân đoạn cần thiết và lưu dưới tên "mouse_meets_leech". Sau đó, anh ấy di chuyển nó vào một thư mục đã liên tục phát triển trong vài tuần qua, chứa các tệp có tên tương tự.

Bất kỳ ai liếc nhìn máy tính bảng của phẩm Minh đều có thể cho rằng Beta chỉ đơn giản là một người yêu động vật; tên thư mục ghi tất cả các sinh vật đặc trưng.

Anh ta cuộn qua danh sách: Vixen, Buffalo, Sheep, Magpie, Crow, Viper.

Cuối cùng, ngón tay anh dừng lại ở một con vật có nhãn Cóc. Mắt anh nheo lại, và anh gật đầu quả quyết.

Hai email và một cuộc gọi sau đó, Phẩm Minh đứng dậy khỏi bàn làm việc, sẵn sàng nộp báo cáo cho thiếu Du . Bạn anh hẳn sẽ rất hài lòng với tiến độ này.

+++

"Chủ tịch Thịnh ..." Phẩm Minh vừa bước vào phòng làm việc của Thiếu Du vừa định nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, bực bội đã cắt ngang lời anh.

"Suỵt."

Phẩm Minh đứng sững tại chỗ, ánh mắt lập tức hướng về phía Thiếu Du, người đang quỳ trên sàn, mặc quần âu may đo, bên cạnh chiếc ghế đệm lớn mới xuất hiện trong phòng làm việc của Chủ tịch Thịnh mà không hề có một lời giải thích nào.
Nó chỉ đơn giản xuất hiện vào một ngày nọ, như thể nó đã luôn ở đó.

Lúc đó Phẩm Minh không bình luận gì về điều đó, nhưng bây giờ... cuối cùng anh cũng hiểu được mục đích của nó.

Nằm trên chiếc ghế đệm, quấn mình trong chiếc áo vest của Thiếu Du, Cao Đồ đang ngủ say. Alpha quỳ xuống bên cạnh, tỏa ra mùi hương pheromone thoang thoảng, dịu nhẹ vuốt ve lưng Omega bằng những động tác chậm rãi, đều đặn.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Phẩm Minh thì thầm, thận trọng tiến lại gần, cố gắng không để giày chạm vào sàn nhà bóng loáng, rồi nhanh chóng ghi nhớ phải thay sàn nhà bằng thảm cách âm.

"Ừm,"Thiếu Du khẽ ngân nga, mắt vẫn không rời khỏi người bạn đồng hành. "Đêm nay thật khó khăn. Hôm nay anh ấy cứ khăng khăng đòi đi cùng tôi, nên tôi mừng là cuối cùng anh ấy cũng được nghỉ ngơi một chút."

Alpha thở dài nhẹ nhõm, một biểu cảm dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt anh khi anh nhìn nét mặt thư thái của Omega yêu dấu của mình.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc mang thai lại mang đến nhiều đau đớn và khó chịu đến thế. Ý nghĩ đó càng làm anh thêm trân trọng không chỉ bé thỏ thỏ đáng yêu của mình, mà còn cả những Omega đã chịu đựng để mang đến sự sống cho thế giới này.

Không thể tránh khỏi, anh nghĩ đến mẹ mình. Chỉ còn vài tuần nữa là đến ngày giỗ của bà... có lẽ anh nên giới thiệu bà với Cao Đồ. Suy cho cùng, chẳng bao lâu nữa,em bé thỏ thỏ đáng yêu của anh sẽ chính thức trở thành một phần của gia đình.

Thiếu Du quay lại nhìn Phẩm Minh , người đang đứng cách đó một khoảng cách rất xa. Anh gật đầu ra hiệu cho cậu lại gần. Khi Beta thận trọng bước đến, Thiếu Du nói bằng giọng đều đều, cẩn thận không làm phiền Omega đang ngủ.

"Có chuyện gì không ổn sao?" anh hỏi.

"Vâng," Phẩm Minh đáp. "Chúng tôi đã xác nhận con chuột."

"Vậy ra nghi ngờ của chúng ta là đúng sao?" Thiếu Du hỏi, ánh mắt lại hướng về Cao Đồ. Người yêu của anh trông thật bình yên, thật ngọt ngào đến khó tin. Không ai trên đời có thể lay chuyển được suy nghĩ của anh.

"Đúng vậy," Beta xác nhận.

Thiếu Du im lặng một lúc, rồi môi cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, pha chút tinh nghịch.

"Vậy thì chúng ta tiến hành theo kế hoạch."

Phẩm Minh hiểu rằng đó là tín hiệu anh ta nên rời đi. Anh ta không hỏi thêm chi tiết, chỉ gật đầu, thì thầm lời tạm biệt lịch sự rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Cao Đồ tỉnh giấc. Đúng lúc Thiếu Du đưa tay chỉnh lại, tay anh ta tuột ra khỏi áo vest. Ngón tay Omega nắm chặt cổ tay anh ta, kéo tay Alpha về phía mặt mình.

Thiếu Du thở dài nhẹ nhõm, trái tim anh tan chảy trước cử chỉ đó.

Thật tình mà nói, làm sao mà gần một thập kỷ rồi chẳng ai nhận ra thỏ thỏ là Omega? Với anh, điều đó luôn hiển nhiên.

Anh cúi người về phía trước, định hôn lên trán Cao Đồ, nhưng ngay trước khi anh kịp làm vậy, cánh cửa văn phòng lại mở ra với tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

Thiếu Du quay đầu về phía phát ra âm thanh, phát hiện khuôn mặt hơi ngượng ngùng của Trần Phẩm Minh đang hé ra qua khe hở hẹp giữa cửa và khung cửa.

"Thiếu gia Thiếu Thanh đã đến, thưa Chủ tịch Thịnh," anh thông báo.

"Ừm." Thiếu Du gật đầu. "Đưa anh ấy đến phòng khách. Nói với anh ấy rằng tôi cực kỳ, ý tôi là cực kỳ bận, có một cuộc họp rất quan trọng."

Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi anh khi ánh mắt anh quay lại nhìn Cao Đồ.

"Và nhắc anh ấy," anh bình tĩnh nói thêm, "lần sau nhớ đặt lịch hẹn như mọi người khác nhé."

Phẩm Minh đóng cửa lại mà không nói thêm lời nào, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh.

+++

Hơn một giờ sau, Thiếu Du bước vào phòng chờ, nơi Thịnh Thiếu Khánh vẫn đang đợi, trông có vẻ căng thẳng và bất an.

Đầu gối của Thiếu Du hơi đau sau khi quỳ bên cạnh chiếc ghế dài quá lâu, nhưng ngay cả khi chân anh sắp gãy, anh cũng không hối hận dù chỉ một phút.

"À, anh trai... Hôm nay thật dài phải không?" Thiếu Khánh ngượng ngùng nói, nở nụ cười ngây thơ không hề lừa gạt ai. Ánh mắt cậu lướt nhanh từ Thiếu Du sang Phẩm Minh, rồi lại sang Cao Đồ, rồi lại quay trở về, cố tình lờ đi người trợ lý và khuôn mặt xa lạ bên cạnh anh trai.

"Anh có mệt vì mấy cuộc họp không? Để tôi lấy cho anh một cốc nước nhé," anh ta nói, tay với lấy khay đựng mấy cái cốc và một bình nước.

"Không cần đâu."

Thiếu Du dừng anh lại giữa chừng. Tư thế của anh khép chặt, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn bất kỳ ai khác.

"Vào thẳng vấn đề đi," anh ra lệnh, đẩy tay em trai mình ra.

"Chuyện là thế này..." Thiếu Khanh ngập ngừng nói, mắt nhìn xuống đất rồi nói tiếp: "Anh ơi, em biết mình sai rồi. Xin anh, thêm một cơ hội nữa."

Thiếu Du hông hề rời khỏi chỗ ngồi trên ghế sofa.

"Anh đã biển thủ tiền quỹ từ thiện, đúng không?" anh ta hỏi. Giọng anh ta vẫn bình thản, nhưng ánh mắt sắc lẹm đến mức nguy hiểm.

Từ vị trí bên cạnh, Cao Đồ lặng lẽ quan sát, trầm trồ trước cách Thiếu Du kiểm soát pheromone hoàn hảo của mình. Chúng vẫn ổn định, không hung hăng, không áp bức. Alpha kia hoàn toàn bình tĩnh, hơn hẳn những gì Cao Đồ mong đợi ở một Alpha cấp S trong tình huống này.

Nhưng mà, Alpha hạng S duy nhất mà anh từng biết là Thẩm Văn Lang, và thậm chí ngay cả khi anh vẫn coi người đàn ông đó là bạn, Cao Đồ cũng phải thừa nhận: tự chủ chưa bao giờ là đức tính cốt lõi của Chủ tịch Thẩm.

"Không! Tuyệt đối không!" Thiếu Khánh vội vàng phủ nhận. "Tôi đúng là đồ khốn nạn, nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ động đến tiền từ thiện."

Anh ta nở một nụ cười yếu ớt, kiểu cười nhằm khơi gợi lòng thương hại, nhưng nó chỉ càng làm lộ rõ ​​sự giả dối. Sau một lúc im lặng, anh ta tiếp tục, lần này cố gắng nén giọng buồn bã.

"Thật ra thì... tôi đã không quản lý mấy cái tài khoản đó nhiều năm rồi. Anh biết đấy, số liệu chưa bao giờ là thế mạnh của tôi, anh bạn ạ. Trợ lý của tôi luôn xử lý việc đó, nhưng... anh ta đã biến mất cách đây một thời gian."

Ngay cả Cao Đồ cũng thấy rõ sự giả tạo. Nỗi lo lắng thái quá, sự bất lực được tập luyện kỹ lưỡng, thật kinh tởm. Omega phải cố gắng lắm mới không đứng dậy và ném thằng nhóc xuống đất chỉ vì một lời nói dối rẻ tiền và đầy thủ đoạn như vậy.

Anh liếc nhìn Thiếu Du , vẻ mặt của anh cũng không nhẹ nhàng hơn anh.

"Thật trùng hợp," Thiếu Du lạnh lùng nói, Cao Đồ im lặng đồng ý.

"Thịnh Thiếu Khanh," Alpha tiếp tục nói với giọng lạnh như băng. "Thừa nhận đi. Mày tưởng tao là thằng ngốc à? Mày nghĩ tao sẽ tin mày không ăn cắp tiền từ quỹ từ thiện sao? Cứ kể lại câu chuyện đó cho mẹ mày nghe xem bà ấy có tin lời mày nói không."

Giọng điệu của anh không hẳn là tức giận, mà là đau đớn.

Cao Đồ nhìn anh chăm chú. Anh đã thấy đủ mọi sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt Thiếu Du: giận dữ, quyết tâm, lo lắng, thậm chí là dịu dàng. Nhưng anh chưa bao giờ thấy điều này.

Trông anh ta như muốn khóc và muốn giết ai đó cùng một lúc.

Điều đó không làm Cao Đồ sợ hãi, mà chỉ khiến trái tim hắn thêm đau đớn. Nó khiến tình yêu của Thiếu Du thêm sâu sắc, thêm nhân văn, thêm chân thực. Bởi vì Cao Đồ có thể thấy rõ điều đó qua từng cử chỉ trên môi, từng ánh mắt, từng hơi thở kiềm chế của chàng.

Thiếu Du yêu em trai mình. Chính điều đó khiến chuyện này trở nên khó chịu. Không phải vụ trộm làm anh đau khổ, mà là lời nói dối.

Alpha có thể tha thứ cho việc mất tiền, sự sỉ nhục, sự liều lĩnh. Nhưng sự lừa dối? Từ một người anh yêu, một người cùng chung dòng máu, đó mới là vết thương sâu nhất.

Và trong khoảnh khắc đó, nhìn vào đôi mắt chân thật, đau khổ ấy, Cao Đồ một lần nữa lặng lẽ thề trên mạng sống của mình và đứa con đang lớn lên trong lòng rằng anh sẽ không bao giờ nói dối Thiếu Du.

Anh không bao giờ muốn nhìn thấy biểu cảm đó hướng về mình.

Mặc dù ánh mắt sắc bén đó không hướng về phía mình, nhưng Cao Đồ vẫn cảm thấy mắt mình ươn ướt.

"Anh ơi, làm ơn!" Thiếu Khánh kêu lên, hai tay run rẩy đưa ra. "Em biết, em sai rồi! Anh mới đúng. Em đã là một đứa trẻ hư hỏng bao năm nay, chỉ biết nói mà chẳng có tài năng gì. Em chưa bao giờ làm được việc gì cả. Em đã làm mất mặt cha chúng ta!"

Trước khi mọi người kịp phản ứng, anh ta đã tự tát mình. Một lần. Rồi lại một lần nữa.

"Và tôi đã làm em thất vọng! " anh nói thêm, tự tát mình lần thứ ba cho đến khi một vết hồng nhạt hiện lên trên má anh.

Khi không có ai ngăn cản, Thiếu Khánh quỳ xuống trước chiếc ghế dài nơi Thiếu Du đang ngồi.

"Anh ơi, làm ơn. Giúp em với. Chỉ lần này thôi. Làm ơn." Anh cúi đầu thật thấp. "Em cần anh giúp. Một việc cuối cùng. Em cầu xin anh."

Nước mắt lăn dài trên má, màn trình diễn khiến Cao Đồ quặn lòng. Hắn có thể thấy rõ từng động tác, từng chiêu trò tinh vi nhằm bóp méo trái tim Thiếu Du, khiến hắn phải khuất phục.

"Thế này thì sao?" Thiếu Khánh tuyệt vọng nói tiếp. "Anh ơi, em thề sẽ không bao giờ đến sòng bạc nữa! Nếu em còn đánh bạc nữa, em sẽ là một con thú! Nếu em còn đánh bạc nữa, em sẽ bị xe tông chết cùng mẹ! Anh ơi, làm ơn... em đang quỳ đây này!"

Thiếu Du nhắm mắt lại một lúc rồi thở ra một hơi dài đã nín thở quá lâu. Anh im lặng nhìn anh trai quỳ xuống chân mình, van xin tha thứ, nhưng cả Cao Đồ và Trần Phẩm Minh đều thấy rõ.

Họ nhìn thấy nỗi đau ẩn giấu trong khuôn mặt bình tĩnh đó, cách Thiếu Du âm thầm chịu đựng khi nhìn anh trai mình quỳ gối trước mặt mình.

"Anh mất bao nhiêu rồi?" cuối cùng anh ta hỏi, giọng đều đều đến mức gần như nghe như đang đe dọa.

Thiếu Khánh cứng người lại, đầu cúi thấp hơn nữa.

"...Ba mươi bảy triệu," cuối cùng anh ta lẩm bẩm, gần như không nghe thấy. Cao Đồ nghĩ mình nghe nhầm.

Pheromone của Thiếu Du thậm chí còn không hề chớp mắt. Không một gợn sóng nào phá vỡ được sự khống chế hoàn hảo của anh. Đây là màn kiềm chế ấn tượng nhất mà Cao Đồ từng thấy.

"Đáng thương,"Thiếu Du khẽ nói. Lời nói ấy như lưỡi dao cắt qua không khí. "Mày khóc lóc chỉ vì tiền lẻ. Ngay cả mẹ mày cũng chịu hết nổi rồi à?"

"Cô ấy... Tôi đã tiêu hết mọi thứ cô ấy đưa cho tôi," Thiếu Khánh thú nhận, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Thiếu Du thở dài, đưa tay lên trán, một cử chỉ mà Cao Đồ quá quen thuộc. Đôi khi, Thiếu Du làm vậy để giữ cho tay mình bận rộn, để tránh làm điều gì đó sẽ hối hận. Những lúc khác, điều đó có nghĩa là anh cần một chút thời gian để suy nghĩ.

"Mang sổ séc cho tôi," cuối cùng anh ta nói, vẫn không nhìn vào cả hai người.

Trần Phẩm Minh, người lúc nào cũng lơ lửng giữa việc nghe lén và giả vờ làm đồ đạc, vội vàng chạy đến lấy. Anh ta đưa cho hắn cuốn sổ séc và một cây bút.

Thiếu Du nhanh chóng điền đầy đủ thông tin và ký tên. Sau đó, anh ta đưa tờ giấy về phía Thiếu Thanh đang quỳ, nhưng không buông ra.

"Không bao giờ nữa", anh nói.

"Tôi thề, không bao giờ nữa. Cảm ơn anh, tôi thề sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa!" Thiếu Khánh lắp bắp, giọng nói tràn ngập sự nhẹ nhõm.

Thiếu Du hả tờ séc ra và nhìn em trai mình, mắt nhắm hờ, đứng dậy và nhét tờ giấy vào túi.

"Tôi sẽ đi trước. Nếu cần gì cứ gọi tôi nhé," Thiếu Khánh nói rồi quay người đi ra cửa. Anh ta vội vã bỏ đi, không dám ngoảnh lại.

Cao Đồ chăm chú quan sát Alpha của mình. Anh thấy lông mày của Thiếu Du giật giật, ánh mắt nheo lại, khóe miệng hơi căng thẳng. Anh không bỏ lỡ khoảnh khắc Alpha nhéo sống mũi mình, cố gắng ngăn cơn đau đầu đang trào ra sau mắt.

Omega bước về phía anh và Thiếu Du , cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong không khí, theo bản năng tách hai chân ra, tạo khoảng cách giữa chúng trước khi Cao Đồ kịp chạm tới anh.

Anh biết đó là Omega của anh đang tới gần.

Anh biết mùi hương, hơi ấm và nhịp thở của anh ấy.

Và Cao Đồ bước vào vòng tròn riêng tư mà không ai khác được phép bước vào.

Một đặc quyền chỉ dành riêng cho người của anh được ràng buộc.

Cao Đồ giơ hai tay lên, nhẹ nhàng đặt lên hai bên đầu Thiếu Du, ngón tay chậm rãi, cẩn thận ấn vào thái dương Alpha.
Thiếu Du nhắm mắt lại, không phản kháng.

Từ bên cạnh, Trần Phẩm Minh nhìn họ với nụ cười thỏa mãn pha chút tinh nghịch. Anh vẫn chưa thể tin nổi những gì mình đang thấy: sếp của mình, Alpha hạng S khét tiếng, tay chơi khét tiếng, tán tỉnh trứ danh, giờ đây lại trở thành một sinh vật gia đình, đói khát tình dục, gần như tan chảy dưới bàn tay Omega của mình. Đây là cảnh tượng mà người ta muốn ghi lại cho hậu thế.

Anh vừa với tay lấy điện thoại thì Thiếu Du lên tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Liên lạc với mẹ nó đi," anh nói với giọng mệt mỏi, "và bảo bà ấy sắp xếp lại vài buổi mai mối cho nó. Biết đâu nếu tìm được một người bạn đời tử tế, nó sẽ bình tĩnh lại một chút."

Cao Đồ khẽ khịt mũi.

"Cậu thực sự nghĩ rằng Omega chỉ cần có Alpha thôi sao?" anh hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Thiếu Du có thể cảm nhận được sự khó chịu thoáng qua trong giọng nói của anh.

Alpha mở mắt và nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đẹp và kiên định luôn khiến Cao Đồ quên mất những gì anh định nói.

"Không," Thiếu Du nghiêm túc đáp, rồi cười gượng gạo. "Nhưng trong trường hợp của anh ta, một cú đụ mạnh bạo có lẽ sẽ hiệu quả."

Cao Đồ sững người nửa giây, bất ngờ, rồi bật cười. Ngón tay anh dừng lại, rồi lại tiếp tục nhịp điệu chậm rãi, vẽ những vòng tròn nhỏ với hơi ấm mới. Anh nhận ra, với chút thích thú thầm kín, mình đã cười nhiều hơn bao nhiêu kể từ khi Thiếu Du bước vào cuộc đời anh và anh yêu điều đó biết bao.

Alpha cho anh quá nhiều lý do để mỉm cười đến nỗi anh cảm thấy thật bất công.
Anh có tất cả mọi thứ; Cao Đồ chẳng có gì để đáp lại... hay đôi khi anh nghĩ vậy.

"Vậy ra anh bảo tôi đưa tiền cho cha tôi sao? Nhà anh cũng có người chơi cờ bạc à?" Cao Đồ tò mò hỏi, nhớ lại vẻ tự tin của Thiếu Du khi nhất quyết đòi đưa tiền cho Cao Minh.

"Không," Thiếu Du đáp gọn lỏn. Anh giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Cao Đồ, nhẹ nhàng kéo chúng ra khỏi da thịt mình và đưa lên môi.

Anh hôn tay phải trước, rồi đến tay trái, những nụ hôn nhẹ nhàng, cung kính kéo dài đủ lâu để khiến Cao Đồ phải nín thở.

"Chỉ là..."Thiếu Du lẩm bẩm trên da, "một con bạc có tiền dễ theo dõi hơn nhiều so với một con bạc không đủ tiền để đặt cược."

Đó là một lời thú nhận chân thành, bình tĩnh, thực tế và rất đúng chất anh ấy.

Anh nhẹ nhàng kéo tay Cao Đồ, kéo cậu về phía trước cho đến khi Omega ngồi lên đùi anh. Hai đùi Cao Đồ theo bản năng tách ra, cơ thể hai người áp sát vào nhau, ma sát khiến anh cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ nhỏ muốn thoát ra.

Kể từ đêm đầu tiên cách đây vài tháng, khoái cảm chưa bao giờ là vấn đề giữa họ.

"Cao Minh không cần lo lắng," Thiếu Du nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm lấy eo Đồ Đồ. "Tôi sẽ chăm sóc chú ấy."

Sau đó anh kéo cậu lại gần hơn và hôn cậu chậm rãi, đầy chiếm hữu và quyến rũ.

Trần Phẩm Minh , từ góc phòng của mình, khéo léo quay đi và giả vờ rất hứng thú với đồ trang trí trên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro