Chương 18 Hoa Cam và cây Xô Thơm
Nguồn trên ao3
Tác giả gốc -Ella _166
"Nói lời tốt đẹp với ta đi,Phẩm Minh ..." Thiếu Du lẩm bẩm, đóng cửa lại rồi dựa lưng vào cửa.
"Hôm nay trông ngài thật bảnh bao, thưa Chủ tịch Thịnh,"Phẩm Minh đáp ngay, một nụ cười tinh nghịch hiện lên ở khóe môi.
"Anh biết ý tôi không phải vậy mà..." Alpha thở dài, ngồi xuống mép giường. "Tình hình con cóc thế nào rồi? Con đỉa và con chuột có động tĩnh gì không?" anh hỏi, làm rõ điều anh thực sự muốn biết.
"Ông Cao già đã hành động bình tĩnh một cách đáng ngờ trong vài ngày sau khi nhận lệnh điều động," phẩm Minh bắt đầu, giọng điệu trở nên chuyên nghiệp hơn. "Ông ta hầu như không rời khỏi căn hộ, điều này hạn chế khả năng theo dõi hoạt động của ông ta. Tuy nhiên, hôm qua ông ta lại tiếp tục hành vi 'bất thường' của mình. Ông ta bị phát hiện ở hai sòng bạc bất hợp pháp, và số dư trong tài khoản của ông ta đã giảm mạnh. Cảnh sát Lin sẽ tuần tra khu vực đó tối nay, và hoàn toàn ngẫu nhiên, một trong những sòng bạc đó sẽ bị đột kích. Tất cả những người liên quan sẽ bị bắt giữ."
Thiếu Du gật đầu, rõ ràng rất hài lòng với tiến triển. Tuy không nhiều, nhưng mỗi bước tiến đều đưa họ đến gần hơn với việc đối phó với Cao Minh, kẻ đã khủng bố và bóc lột Cao Đồ suốt bao năm trời mà không hề hối hận.
"Phá vỡ vài quy tắc đi,"thiếu Du khẽ ra lệnh. "Bảo họ theo dõi điện thoại của hắn. Nếu hắn chưa đến, họ sẽ phải đợi đến khi hắn xuất hiện. Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này một khi mấy sòng bạc kia biến mất, ai mà biết hắn sẽ chạy đi đâu."
Anh nhắm mắt lại một lúc. Đằng sau mí mắt hiện lên khuôn mặt sợ hãi của Cao Đồ, đồng tử giãn ra, hơi thở nông và không đều. Đêm sau khi Cao Minh liên lạc với anh, Cao Đồ không thể nào nghỉ ngơi. Những cơn ác mộng cứ liên tục quay trở lại, bất kể Thiếu Du đã ôm anh bao nhiêu lần, thì thầm rằng sẽ không ai làm hại anh nữa. Ngay cả khi được ôm chặt trong vòng tay Thiếu Du, Omega vẫn không thể nào thư giãn.
Thiệu Du trở thành tổng giám không phải vì ngoại hình; anh có quan hệ, và biết cách loại bỏ những trở ngại trên con đường sự nghiệp, nhất là khi chúng đe dọa hạnh phúc hay sự an toàn của những người anh yêu thương. Và người anh yêu thương nhất chính là Cao Đồ.
"Tốt. Chúng ta sẽ nhận được cuộc gọi từ trại giam trong khoảng từ sáu đến mười giờ tối," Phẩm Minh tiếp tục nói một cách trôi chảy. "Tôi nghĩ hôm nay nên kết thúc ngày làm việc sớm hơn một chút."
"Ừm."Thiếu Du lơ đãng đồng ý, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cả ngày hôm nay, cả tuần qua, gánh nặng của mọi chuyện đã khiến anh kiệt sức. Đôi khi anh chỉ muốn bỏ lại thế giới phía sau, cuộn tròn trên ghế sofa, đầu gối lên đùi người yêu, và chỉ đơn giản là... nghỉ ngơi. Đêm nay là một trong những đêm như vậy.
"Trợ lý đâu rồi..." Phẩm Minh dừng lại, hắng giọng, sửa lại câu nói lỡ lời bằng một nụ cười ngây thơ. "À mà, trợ lý Cao đâu rồi?"
" chủ Tịch Cao của anh..."Thiếu Du nhấn mạnh từ này một cách rõ ràng. "Em ấy làm việc trong bộ phận phát triển bền vững. Em ấy nói rằng muốn tìm hiểu thêm về xử lý chất thải và tái chế phụ phẩm sản xuất. Tập đoàn HS rõ ràng không có chương trình nào như vậy; mọi thứ đều bị vứt thẳng vào thùng rác, và bất cứ điều gì xảy ra sau đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát hoặc quan tâm của họ." Anh thở hắt ra, giọng nói thoáng chút bực bội. "Vậy mà người ta vẫn nói Tập đoàn HS sắp vượt mặt chúng ta về mặt đổi mới. Thật lòng mà nói, đó chỉ là một trò đùa lớn, chẳng hề buồn cười chút nào."
Vài phút sau, sau khi họ trao đổi những câu chuyện cười thường lệ về những sai lầm không hồi kết của Tập đoàn HS, chỉnh lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, chỉnh lại cà vạt, vuốt phẳng áo khoác cho đến khi anh trông giống hệt Chủ tịch Thịnh hoàn hảo.
"Được rồi. Tôi sẽ gọi vị chủ tịch khác... hay nên nói là đồng chủ tịch nhỉ? Phẩm Minh , cậu thấy cái nào nghe hay hơn?" Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ tinh nghịch.Phẩm Minh biết rằng cái lỡ lời đó sẽ không thể nào quên được, có lẽ là không bao giờ.
"Đến giờ nghỉ rồi. Ngày mai tôi sẽ có một cuộc trò chuyện thú vị với Cao Minh, nên tôi cần nghỉ ngơi cho khỏe."
Phẩm Minh hìn Thiếu Du rời đi, nét mặt dịu lại. Anh thực sự thích vẻ tươi sáng mới mẻ này của cậu, cách Thiếu Du trông tươi tắn hơn, giống người hơn kể từ khi Cao Đồ bước vào cuộc đời anh. Biết đâu, chỉ biết đâu thôi, một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhận được sự giúp đỡ từ người khác.
Có lẽ khi Cao Đồ tìm lại được sự cân bằng cho mình, khi anh có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình mà không sợ hãi, anh sẽ nhận ra rằng Thiếu Du vẫn đang đi trên đầu ngón chân, liên tục điều chỉnh bản thân để đáp ứng kỳ vọng của người khác.
Phẩm Minh biết Thiếu Du thực sự yêu thích công việc của mình: cải thiện cuộc sống của mọi người, thúc đẩy đổi mới, tạo ra những giải pháp giúp thế giới tốt đẹp hơn. Anh ấy rất quan tâm đến những người thân yêu. Nhưng kể từ khi cựu Chủ tịch Thịnh lâm bệnh, Thiếu Du chưa từng có một ngày nghỉ nào.
Cậu ta không hề yếu đuối; cậu ta là một Alpha cấp S, nhưng ai cũng có giới hạn. Và Phẩm Minh lo lắng ai sẽ bắt được Thiếu Du khi cậu ta cuối cùng cũng đạt đến giới hạn của mình.
Anh hy vọng đó là Cao Đồ.
Nếu không thì người của anh ấy...Phẩm Minh không chắc liệu có ai có thể làm được điều đó không.
+++
Cao Đồ vừa kéo chăn lên đắp thì ngủ thiếp đi. Trời vẫn còn chạng vạng, nhưng Alpha đã thấy mừng rỡ khi thấy anh yên giấc. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, cầm laptop trở lại phòng khách xem xét vài dự án dang dở, vẫn chưa quyết định nên duyệt hay gửi đi đánh giá rủi ro.
Thực ra, anh ấy chỉ đang chờ cuộc gọi thôi.
Điện thoại của anh và Cao Đồ nằm cạnh nhau trên ghế sofa.
Hơn bảy giờ một chút, điện thoại của Cao Đồ bắt đầu rung lên với cuộc gọi đến từ một số lạ.
Thiếu Du nhanh chóng với lấy nó, trả lời trước khi âm thanh đó đánh thức Omega đang ngủ của anh.
"Xin chào?" anh ấy nói khi cuộc gọi được kết nối.
"Chào buổi tối, cảnh sát Lý của đồn cảnh sát thành phố đang nghe máy. Tôi đang nói chuyện với ông Cao Đồ phải không?" giọng nói khàn khàn và trịnh trọng hỏi.
"Không. Tôi là Thịnh Thiếu Du, cộng sự của Cao Đồ. Nếu chuyện này liên quan đến Omega của tôi, tôi có thẩm quyền pháp lý để thay mặt anh ấy xử lý," Thiếu Du đáp ngắn gọn và chắc nịch.
"Rất tốt." Viên cảnh sát nhanh chóng đồng ý; anh ta có vẻ không quan tâm đến việc ai nghe được thông tin miễn là anh ta làm nhiệm vụ của mình, điều này phù hợp với Thiếu Du lúc này. "Chiều nay, trong một cuộc tuần tra thường lệ, các sĩ quan đã khám xét một tòa nhà dân cư bỏ hoang. Cuộc khám xét đã xác nhận rằng cơ sở này đang được các nhà điều hành bất hợp pháp sử dụng làm sòng bạc không có giấy phép. Tất cả những người có mặt đều bị bắt giữ và đưa đến đồn. Một trong những người bị bắt giữ là Cao Minh . Theo lời khai của anh ta, con trai anh ta là Cao Đồ sẽ đại diện cho anh ta trong quá trình điều tra. Bị cáo có thể được tại ngoại, với điều kiện bị cấm rời khỏi thành phố cho đến khi phiên điều trần theo lịch trình. Vui lòng đến Đồn cảnh sát XXX để đón nghi phạm hoặc chính thức từ bỏ quyền tiếp xúc của anh." Giọng nói của viên cảnh sát bình tĩnh và đều đều.Thiếu Du cảm ơn anh ta về thông tin, xin lỗi vì những rắc rối mà bố vợ anh ta đã gây ra và đảm bảo với anh ta rằng anh ta sẽ đến đồn sớm nhất có thể.
Khi cuộc gọi kết thúc, Thiếu Du đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh lặng lẽ đi về phía phòng ngủ nơi Cao Đồ đang ngủ: mệt mỏi, bình yên, khuôn mặt không chút sợ hãi. Anh thở đều đặn, má áp vào gối. Môi anh sưng lên vì những nụ hôn ban nãy.
Thiếu Du hài lòng nhận thấy rằng, khi họ bước sang kỳ nguyệt thứ hai, Cao Đồ đã cảm thấy khỏe hơn và ham muốn tình dục của anh đã tăng lên rõ rệt. Alpha không hề có ý định phàn nàn rằng Omega của anh là một tạo vật tuyệt vời; anh muốn ôm em bất kể ngày đêm. Nếu Cao Đồ cho phép, anh có thể giữ em trên dương vật của mình hàng ngày. Nhưng Cao Đồ cũng thích tình dục như Thiếu Du , và Thiếu Du gần như không thể hiểu nổi rằng anh là người duy nhất Cao Đồ từng ngủ cùng. Điều đó chỉ khiến Alpha bên trong anh càng thêm thỏa mãn và quyết liệt hơn trong việc chiếm hữu lãnh thổ, nhất là khi giờ đây Cao Đồ không thể tìm kiếm khoái cảm từ bất kỳ ai khác.
Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán Cao Đồ rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Anh không định đánh thức Cao Đồ . Cao Đồ cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi anh trở về, có lẽ Omega đã nghỉ ngơi đầy đủ của anh sẽ lại chào đón anh bằng vòng tay rộng mở, trái tim và thể xác.
Suy nghĩ đó khiến anh mỉm cười.
Anh ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh cầm áo khoác và chìa khóa xe. Đến ngưỡng cửa, anh nhắn tin cho Phẩm Minh , bảo anh ta ghé qua nhà chơi với Cao Đồ nếu anh ta thức giấc lúc Thiếu Du đi vắng.
Thiếu Du đã có linh cảm không lành mấy ngày nay, mặc dù bề ngoài mọi thứ có vẻ ổn; không có gì nguy hiểm hay đáng ngờ rõ ràng xảy ra. Bản tường trình họ đã chuẩn bị với bộ phận pháp lý gần như đã sẵn sàng để công bố. Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ biết Cao Đồ chính thức là vợ của anh ta và họ đang mang thai, vậy mà Thiếu Du vẫn cảm thấy có bóng đen lảng vảng bên rìa, theo dõi họ.
Sự im lặng của vị chủ tịch bí ẩn của X Holdings khiến anh lo lắng nhất. Anh không biết liệu người đàn ông đó đã từ bỏ hay đã chán ngấy việc phá hoại và làm nhục Thiếu Du. Sự không biết rõ càng giày vò anh hơn bất cứ điều gì.
+++
Thiếu Du đến đồn cảnh sát vào khoảng mười giờ tối. Đồn cảnh sát mát mẻ và gần như vắng tanh sau giờ làm việc chính thức. Không khí nồng nặc mùi thuốc lá và các chất che giấu rẻ tiền, những chất không thực sự ức chế pheromone mà chỉ phủ lên chúng một lớp hóa chất nhân tạo khiến chúng dễ bị phớt lờ hơn. Những sản phẩm này thường được sử dụng ở những nơi Alpha chiếm ưu thế; một Alpha không mùi hương bị coi là yếu đuối và mất đi sự tôn trọng của đồng nghiệp, vì vậy thay vì chất ức chế thực sự, họ sử dụng những lớp phủ này để đáp ứng các yêu cầu chính thức.
Mùi hăng hắc, ngột ngạt khiến Thiếu Du cảm thấy khó chịu.
Anh ta chào viên cảnh sát ở quầy lễ tân, giải thích lý do anh ta bị triệu tập và không lâu sau, không cần thêm thủ tục gì thêm, anh ta được dẫn đến khu vực tạm giữ.
Anh thấy hắn ngồi trong góc phòng giam, xung quanh là những người đàn ông khác. Ngoại hình của hắn chẳng có gì nổi bật; nếu Thiếu Du không biết phải nhìn thế nào, có lẽ anh đã không nhận ra bất kỳ điểm tương đồng nào với người mình yêu. Anh biết thỏ thỏ thừa hưởng hầu hết ngoại hình từ mẹ, nhưng giờ anh đã có bằng chứng cụ thể cho thấy thứ duy nhất Cao Đồ thừa hưởng từ cha là đôi mắt. Và vẻ mặt của Cao Minh cũng khiến anh nhớ đến Cao Đồ trong lần gặp riêng đầu tiên khi Thiếu Du phát hiện ra hắn là một Omega. Giờ đây, Cao Minh trông thực sự sợ hãi, như thể đang lo sợ hậu quả từ hành động của mình.
Tốt. Đó chính xác là hình ảnh mà Thiếu Du muốn thấy.
Một viên chức gọi Cao Minh đến và dẫn anh ta vào phòng thẩm vấn. Tay anh ta bị còng và trói chặt vào mặt bàn. Chỉ sau khi bị trói, Thiếu Du mới cảm ơn viên chức và bước vào phòng thẩm vấn.
"Ông Cao Minh?", anh ta hỏi bằng giọng đều đều. Thấy ông ta gật đầu, Thiệu Du ngồi xuống đối diện. "Ông đang ở trong tình thế khó khăn đấy," anh ta nói, giọng rõ ràng.
Người đàn ông khịt mũi, khuôn mặt nhăn nhó vì ghê tởm và không hài lòng.
"Cao Đồ đâu rồi? Hắn ta phải đến nộp tiền bảo lãnh cho ta. Tên khốn nạn kia chắc đã đến đây rồi. Ra khỏi đây ta sẽ cho hắn biết tay..." Hắn lẩm bẩm, không đủ nhỏ để Thiếu Du nghe rõ từng lời như thể đang nhổ thẳng vào tai hắn.
Thiếu Du đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, âm thanh sắc nhọn xé toạc không khí, kéo sự chú ý của gã đàn ông trở lại. Alpha giật mình, giật mình, rồi gắt lên:
"Vậy anh là ai? Luật sư của con trai tôi à?"
Giọng điệu của hắn hung hăng, như thể hắn mong Thiếu Du sẽ co rúm lại vì tức giận. Thiếu Du suýt bật cười. Một tên Alph hạng ba đáng thương, một trong những kẻ chuyên săn mồi kẻ yếu và khuất phục trước kẻ mạnh. Hắn thậm chí còn không thể cảm nhận được sức mạnh của Thiếu Du qua sự kiểm soát chặt chẽ của hắn đối với pheromone.
"Không," Thiếu Du lạnh lùng đáp, để lại một chút mùi hương thoang thoảng. "Người yêu của Cao Đồ ."
Gã cờ bạc nheo mắt, cố gắng kết nối các chi tiết, mặc dù nỗ lực này rõ ràng vượt quá khả năng hiểu biết của hắn. Ngay khi hắn ngửi thấy mùi pheromone của thiếu Du , hắn liền lùi lại, cơ thể co rúm lại theo bản năng. Không còn đường nào để chạy, không còn cách nào để tự vệ trước áp lực áp đảo từ sự hiện diện của một Alpha cấp S. Tất cả những gì hắn có thể làm là cúi đầu và chấp nhận thất bại.
"Người Yêu ?" anh ta lắp bắp. "Theo nghĩa nào là công việc hay... tình cảm?"
Thiếu Du mỉm cười, đó là nụ cười để lộ quá nhiều răng, nụ cười không hứa hẹn điều gì tử tế.
Cuối cùng ông nói: "Theo mọi nghĩa".
Anh ta nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn và thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Gã Alpha nhỏ con hơn lùi lại xa hơn, còng tay kêu leng keng đầy đe dọa khi hắn di chuyển.
"Và đó,"Thiếu Du tiếp tục nhẹ nhàng, gần như vui vẻ, như thể đang nói về bộ phim yêu thích của mình thay vì tương lai u ám của gã đàn ông kia, "chính là lý do tôi ở đây. Cao Đồ không nên phải lo lắng, hay phí thời gian suy nghĩ cho loại cặn bã như ông."
Anh ta đứng thẳng dậy, giọng vẫn bình tĩnh. "Ông có hai lựa chọn."
Thiếu Du đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu đi đi lại lại trước tấm gương một chiều, may mắn thay là nó trống không. Anh thà không có ai chứng kiến cảnh mình thiếu tôn trọng cha vợ đến thế.
"Điều kiện đầu tiên rất đơn giản: Tôi nộp tiền bảo lãnh cho ông . Ông đồng ý tham gia chương trình phục hồi chức năng tự nguyện và tái hòa nhập. Anh sẽ được chuyển đến một cơ sở khép kín, cách xa thành phố này, trong tối thiểu sáu tháng." Giọng anh ta vẫn đều đều, gần như thân mật, như một người đàn ông đang giới thiệu một chuyến nghỉ dưỡng spa. "Anh sẽ có nhà ở, bữa ăn, liệu pháp tâm lý, và cơ hội tái hòa nhập cộng đồng. Khi anh hoàn thành chương trình, anh có thể được gặp lại các con mình."
Người đánh bạc nở một nụ cười chế giễu.
"Còn nếu tôi từ chối thì sao?" anh ta hỏi, như thể đã tìm được chút lợi thế để xoay chuyển tình thế. Anh ta quan sát Thiếu Du thật kỹ, từ bộ vest được may đo, dáng vẻ, đến phong thái điềm tĩnh. Phải, người đàn ông này hẳn phải rất giàu có. Thậm chí có thể là chủ tịch công ty nơi Cao Đồ làm việc. Anh ta chẳng quan tâm con trai mình làm nghề gì để kiếm tiền. Dù sao thì, cậu bé cũng có thể dang rộng hai chân như mẹ mình. Nhưng có lẽ ông lão đã đánh giá sai cậu. Cao Đồ đã câu được một con cá lớn với túi tiền rủng rỉnh. Trong đầu Cao Minh, anh ta đã hình dung ra được điều này có thể mang lại lợi thế cho mình như thế nào.
"Vậy thì anh sẽ phải ngồi tù,"Thiếu Du nói đơn giản, nhìn thẳng vào mắt anh ta mà không chớp mắt. "Vì tội cờ bạc bất hợp pháp, mức án tối thiểu là năm năm. Về cái chết của vợ anh, tôi không tin vụ án đó đã hết thời hiệu. Nếu có thêm bằng chứng nào xuất hiện..." Giọng anh ta trầm xuống, từng lời đều có chủ đích, đầy sát khí. "Vụ giết hại một Omega gắn bó với Alpha của cô ấy, bởi chính Alpha đó, ít nhất cũng phải mất hai mươi năm nữa. Và tin tôi đi, trước khi những năm tháng đó trôi qua, nhiều tội ác khác của anh sẽ bị phơi bày. Anh sẽ không bao giờ được sống như một người tự do nữa. Anh sẽ không bao giờ được gặp con cái. Anh sẽ thối rữa trong tù, và không ai nhớ đến anh. Không ai sẽ đến thăm mộ anh."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Cao Minh.
Sự im lặng bao trùm căn phòng thẩm vấn, nặng nề, ngột ngạt, căng thẳng đến mức có thể dùng dao cắt.
Cao Minh im lặng một lúc lâu. Rồi anh thở dài, giọng nói mệt mỏi và cay đắng, như thể chút kháng cự cuối cùng đã tan biến.
"Ngươi thật sự nghĩ con trai ta sẽ để ngươi..." hắn bắt đầu, lại một lần nữa cố gắng lợi dụng người khác làm lá chắn. Hắn đang cố gắng lợi dụng điểm yếu mà hắn cho là của Thiếu Du, tình yêu của hắn dành cho Cao Đồ. Nhưng Cao Minh không hiểu rằng chính tình yêu này khiến Thiếu Du trở nên nguy hiểm hơn gấp bội. Cao Minh là một mối đe dọa, và những mối đe dọa đối với Cao Đồ sẽ không tồn tại lâu trong thế giới của Thiếu Du.
"Tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi, ông Cao Minh ạ," Thiếu Du ngắt lời, giọng điệu thong thả, gần như lười biếng, như mèo vờn chuột. "Ông đang nói chuyện với tôi , chứ không phải với Cao Đồ. Hắn ta đến đây không phải để cứu ông. Tôi là cơ hội duy nhất để ông tránh khỏi án tù. Hoặc là ông chấp nhận lời đề nghị của tôi ngay bây giờ, hoặc là ông có thể thử hàng ngàn lần để liên lạc với hắn mà không bao giờ thành công."
Anh ta lại ngồi xuống, cử động thong thả và bình tĩnh. Pheromone của anh ta lơ lửng trong không khí như một màn sương mỏng manh, đánh lừa, bề ngoài không hề đe dọa, nhưng chỉ cần một suy nghĩ của thiếu Du cũng có thể kết liễu mạng sống của người đàn ông đó.
Cao Minh im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cam chịu.
Thỏa mãn, Thiệu Du đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn. Ngay đêm đó, Cao Minh được thả khỏi trại giam. Sau khi ký một bản tuyên bố ăn năn và xin lỗi dài dòng gửi đến người dân thành phố, anh ta bị đưa lên xe đến một trung tâm phục hồi chức năng, nơi mà anh ta không bao giờ được phép rời đi.
Trong trường hợp tốt nhất có thể, anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy.
Sau đó, Thiếu Du trở về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm và sự hài lòng thầm lặng vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
+++
Khi anh bước vào căn hộ, Phẩm Minh đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.Thiếu Du không đánh thức anh; anh xứng đáng được nghỉ ngơi. Anh biết mình thường đòi hỏi quá nhiều ở trợ lý, nhưng với mọi thứ đang diễn ra xung quanh, không có nhiều người anh có thể tin tưởng để chia sẻ bí mật hoặc công việc không chính thức của họ sau cánh cửa đóng kín.
Phẩm Minh là người duy nhất anh hoàn toàn tin tưởng.
Ừ thì, anh cũng tin tưởng Cao Đồ. Anh sẵn sàng giao phó cả tính mạng mình lẫn tương lai công ty vào tay Cao Đồ, nhưng anh không muốn để anh ta gánh vác một số chuyện, nhất là bây giờ. Có những chuyện có thể đợi sau.
Thiếu Du muốn cho anh biết những bí mật còn ẩn giấu xung quanh họ, dù chẳng có bí mật nào thực sự đen tối; anh muốn Cao Đồ biết mọi ngóc ngách cuộc đời, quá khứ của anh, giống như Omega đã từng thổ lộ hết tâm can với anh, từng bí mật một. Nhưng giờ đây... với việc mang thai, với đứa con sắp chào đời, với tâm trạng thất thường của Cao Đồ, cùng với sự mệt mỏi và buồn nôn dai dẳng, Thiếu Du không biết mình có nên thêm thắt điều gì nữa không.
Anh lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ, cởi bộ vest ra rồi ném vào giỏ đựng đồ giặt. Nó thoang thoảng mùi đồn cảnh sát. Không chút do dự, Thiếu Du cởi hết quần áo rồi trượt lên giường sau lưng Cao Đồ.
Omega nằm yên bình, chìm sâu vào giấc ngủ, một tay đặt lên bụng, hơi thở đều đều và nhẹ nhàng. Thiếu Du nhẹ nhàng vén vài lọn tóc lòa xòa trên mặt anh, vuốt ve gò má hơi tròn của anh, rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi hé mở của anh.
"Anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa",Thiếu Du thì thầm, một lời hứa chỉ dành cho bóng tối và sự tĩnh lặng.
Rồi anh vòng tay ôm Cao Đồ, kéo sát vào người. Omega theo bản năng dựa vào hơi ấm của anh, lẩm bẩm điều gì đó mơ hồ trong giấc ngủ, âm thanh yếu ớt khiến lồng ngực Thiếu Du nhói đau vì đau đớn.
Những gì anh ấy nói đều không quan trọng.
Điều quan trọng là Cao Đồ này, an toàn và bình tĩnh, đang ngủ trong vòng tay anh.
Đúng như nó phải thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro