Chương 7 Hoa Cam và cây Xô Tơm

Nguồn trên ao3
Tác giả gốc _Ella_166

Trong nhiều tuần, Thiếu Du có cảm giác rõ ràng rằng Hoa Vịnh đang cố lôi kéo anh vào một trò chơi nào đó.

Anh ta không chỉ đơn thuần tìm kiếm sự chú ý theo cách thông thường của một người khi quan tâm đến ai đó. Không, đây là một hành động có chủ đích hơn nhiều. Hoa Vịnh chỉ muốn tỏ ra hơi tò mò, vừa đủ để gieo mầm, đồng thời thao túng mọi thứ để Thiếu Du là người bắt đầu theo đuổi anh ta.

Những cuộc gặp gỡ tình cờ. Những cái nhìn tình cờ. Những vật thể thấm đẫm pheromone của anh xuất hiện xung quanh Thiếu Du như thể tình cờ...

Dường như Hoa Vịnh có quá nhiều gián điệp ở khắp nơi, mà cuộc điều tra của Trần Phẩm Minh vẫn chưa có kết quả. Dù có lần theo dấu vết của Hoa Vịnh cẩn thận đến đâu, họ cũng không thể tìm ra đầu mối. Mọi manh mối đều tan vỡ giữa chừng, mọi manh mối đều được đặt đúng chỗ , như thể Hoa Vịnh đã sắp đặt từng chi tiết một, để khiến Thiếu Du tò mò và vướng vào lưới tình của hắn.

Hôm đó, ngay trước giờ nghỉ giải lao,Phẩm Minh lại bước vào văn phòng của Thiếu Du , tay cầm một hộp các tông nhỏ. Thiếu Du nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Thêm một cái nữa à?" anh hỏi, hơi nghiêng đầu.

"Vâng. Một gói nữa," Trần Phẩm Minh xác nhận.

Anh đặt nó xuống bàn. Thiếu Du không động đậy. Bên trong lại là một mẻ bánh quy tự làm khác do Hoa Vịnh gửi đến.

Thiếu Du nhíu mày, im lặng chờ đợi. Beta nhún vai, rồi đưa cho anh ta một tờ giấy.

"Cũng như tất cả các loại bánh nướng trước đây do ông Ho Vịnh giao, chúng đã được gửi đến phòng thí nghiệm để phân tích độc tính toàn diện theo yêu cầu của ông. Giống như các mẫu trước, chúng chứa một hàm lượng thấp hợp chất giảm đau có tác dụng nhanh chóng lên cơ thể. Việc cai nghiện chất này gây ra các triệu chứng tương tự như nghiện ma túy", Phẩm Minh báo cáo với giọng điệu bình tĩnh và chuyên nghiệp.

Thiếu Du thở dài rồi liếc nhìn chiếc hộp.

"Gói hàng này thấm đẫm pheromone của hắn ta," anh ta lẩm bẩm, dùng bút đẩy nhẹ chiếc hộp ra. Sau một thoáng ngập ngừng, anh ta thả rơi cây bút, để nó rơi xuống bên cạnh gói hàng đã bị vấy bẩn.

"Vứt nó đi," anh ta ra lệnh. Phẩm Minh không chần chừ, lấy chiếc hộp ra khỏi bàn và rời khỏi phòng.

Khi anh ta trở về tay không, vật chướng mắt đã không còn, anh ta hỏi nhỏ: "Bây giờ ngài định làm gì, thưa  Thịnh tổng ?"

Thiếu Du lại thở dài, đưa tay lên trán.

"Thật lòng mà nói, tôi rất muốn buộc tội anh ta quấy rối hay gì đó và xin lệnh cấm tiếp cận," anh ta nói, xoa xoa sống mũi. "Nhưng nếu chuyện này ra tòa, nó sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Dư luận sẽ khó lường. Họ có thể sẽ cho rằng tôi đã lợi dụng một Omega vô tội, và giờ, chán anh ta, tôi đang cố gắng hủy hoại danh tiếng và tương lai của anh ta."

Anh ta không có bằng chứng cụ thể, thậm chí còn không biết Hoa Vịnh thực sự muốn gì.

Nếu đây là chuyện ăn cắp tài liệu công vụ hay dự án công ty thì trò chơi đã kéo dài quá lâu rồi. Hoa Vịnh đã không hề động đến anh ta trong nhiều tuần. Anh ta thậm chí còn không cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ nữa. Anh ta dường như chỉ thích thao túng Thiếu Du, như thể mục đích chính là khiến Alpha đuổi theo anh ta.

Nếu không phải vì những lời nói dối và hành vi kỳ lạ kia, Thiếu Du gần như đã tin rằng Hoa Vịnh chỉ đang yêu mình một cách e thẹn. Nhưng giờ đây... anh không còn chắc chắn điều gì nữa.

"Tập hợp các báo cáo xét nghiệm và mọi thông tin anh tìm được về anh ta cho đến nay," anh ta nói sau một hồi im lặng. "Gửi tất cả vào địa chỉ email gia đình tôi."

"Gia đình?" phẩm Minh hỏi lại, ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột. "Ý anh là..."

"Ừ. Có lẽ đó là cách tốt nhất," Thiếu Du nói, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. Rồi anh nháy mắt với trợ lý. "Và nhớ 'vô tình' gõ sai địa chỉ. Gửi cho em ấy thay thế. Anh hiểu ý tôi mà."

Phẩm Minh ắc đầu thở dài, cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của sếp. "Tôi thật sự không hiểu tại sao lúc nào anh cũng phải làm theo kiểu này..."

Thiếu Du hỉ nhún vai, đứng dậy khỏi bàn làm việc. Anh ta duỗi lưng cho đến khi một tiếng xương sống kêu răng rắc khe khẽ vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

"Đó chỉ là gia đình thôi mà," anh nói nhẹ nhàng. "Chúng tôi không cầu xin sự giúp đỡ, nhưng cũng không mong đợi sự biết ơn khi cho đi."

Anh chỉnh lại áo vest và quay về phía người trợ lý lâu năm của mình.

Phẩm Minh ã làm việc cho Thiếu Du từ khi tốt nghiệp phổ thông. Hồi nhỏ, anh vô tình vướng vào mạng lưới phức tạp của nhà họ Thịnh. Anh từng là bạn, thậm chí còn hơn cả bạn bè, của một trong những chị gái của Thiếu Du , mặc dù lúc đó anh quá ngây thơ để hành động theo cảm tính. Dần dần, anh gần như trở thành một phần của gia đình, và hầu hết người nhà họ Thịnh giờ đây đều coi anh như anh em ruột.

Câu nói "anh em cùng mẹ khác cha" trong trường hợp của họ mang tính chất quan sát theo nghĩa đen hơn là một câu nói đùa vì thực tế không ai trong số họ có cùng một người mẹ.

"Tôi cần cà phê," Thiếu Du nói đơn giản. "Và khi em ấy gọi, hãy xin lỗi một cách ngọt ngào và hỏi thăm bạn gái em ấy nhé."

Nói xong, anh bước ra khỏi văn phòng, để lại Phẩm Minh nhìn theo với tiếng thở dài khe khẽ.

Phẩm Minh hông theo kịp. Anh đã hiểu "cà phê" có ý nghĩa thế nào với Thiếu Du trong giờ làm việc. Cà phê cũng thiêng liêng như những buổi sáng bên Cao Đồ hay những buổi tối đọc sách; đó là một trong những khoảnh khắc mà, vì lợi ích của cả vũ trụ, tốt nhất là không ai làm phiền anh.

Vì vậy, Phẩm Minh quay trở lại bàn làm việc và bắt tay vào làm nhiệm vụ được giao...

+++

Cùng lúc đó, ngồi tại nơi làm việc của mình ở Tập đoàn HS, Cao Đồ không hề biết rằng người đang ám ảnh tâm trí anh cũng chính là người đang chiếm trọn tâm trí của Thiếu Du .

Đó vẫn là người đàn ông đó .

Cao Đồ vẫn đang quan sát.

Từ khi trở lại làm việc, anh chỉ tập trung vào việc cố gắng hiểu Hoa Vịnh thực sự là ai và anh ta muốn gì. Lúc mới gặp, Cao Đồ cứ ngỡ anh ta vô hại. Sau đó, khi quan sát anh ta một lúc, anh bắt đầu nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản. Nhưng giờ đây, khi nghĩ rằng mình cuối cùng đã khám phá ra một phần sự thật, anh lại càng hoang mang hơn bao giờ hết.

Không có điều gì về Hoa Vịnh có ý nghĩa cả.

Mọi thông tin Cao Đồ thu thập được về anh ta đều không nhất quán. Nơi cư trú, lý lịch, thậm chí cả hộ khẩu, tất cả các giấy tờ lẽ ra phải được phòng Nhân sự xác minh trước khi anh ta được nhận vào làm tại Tập đoàn HS đều bị làm giả. Tệ hơn nữa, chúng được làm rất kém . Những lỗi cơ bản đến mức rõ ràng kẻ làm giả chúng thậm chí còn không phải là dân chuyên nghiệp. Nhưng điều đáng lo ngại nhất là: tất cả những giấy tờ đó đều được Thẩm Văn Lang đích thân phê duyệt.

Và còn có điều gì đó nữa, điều gì đó rất bất thường.

Hoa Vịnh không đến làm việc mỗi ngày như mọi người. Có khi anh ấy đến mỗi tuần một lần; có khi anh ấy đến mỗi ngày, chỉ để ngồi ở bàn làm việc hàng giờ mà chẳng làm gì cả.

Điều kỳ lạ là khi anh ấy xuất hiện.

Hoa Vịnh chỉ xuất hiện vào những ngày Thiếu Du có cuộc họp với Thẩm Văn Lãng.

Không chỉ một lần, Thiệu Du đã hủy bỏ những cuộc họp đó vào phút chót, chủ yếu là vì tức giận. Anh ta rất khó chịu khi bị gọi đến Tập đoàn HS vào những giờ không tiện. Hơn nữa, anh ta biết rằng khi sắp xếp một cuộc họp với Thẩm Văn Lang, Cao Đồ sẽ là người chịu trách nhiệm tổ chức. Cao Đồ càng dành nhiều thời gian lên kế hoạch, anh ta càng ít có thể dành thời gian cho Thẩm Văn Lang.

Thiếu Du hấy điều đó có chút buồn cười, thậm chí có chút kiểm soát, nhưng anh không giấu được sự bực bội của mình vào ngày Cao Đồ thú nhận rằng anh thực ra đã từng yêu Thẩm Văn Lang từ hồi còn đi học.

Anh đã nói với Thiếu Du rằng anh không chắc anh ấy có còn yêu anh ấy không, nhưng Alpha vẫn ghen tuông theo cách riêng của anh ấy, một cách lặng lẽ và chiếm hữu.

Một tháng đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu sống chung, và đến lúc này, Cao Đồ đã quen với sự hiện diện bình tĩnh, vững vàng của Thiếu Du và hơi ấm dễ chịu từ pheromone của anh.

Mỗi ngày, Alpha đều nhắc nhở anh tháo miếng dán ức chế. Anh cho anh không gian để thở, để tồn tại tự do, để giải phóng pheromone mà không sợ hãi hay kiềm chế, để chúng phản ứng tự nhiên với cảm xúc của anh, như chúng vốn dĩ phải thế.

Nó có tác dụng chữa lành.

Đã đúng một tháng trôi qua kể từ khi Cao Đồ chuyển đến căn hộ của Thịnh Thiếu Du, và nếu có ai hỏi anh, anh sẽ không còn coi đó là nhà của Thiếu Du nữa .

Với anh, nơi đây đã trở thành nhà.

Một nơi an toàn. Một nơi trú ẩn. Một góc của thế giới nơi không gì có thể làm hại anh và nơi luôn có người chờ đợi anh.

Đó là một cảm giác mới mẻ mà trước đây anh chưa từng biết đến.

Kể từ khi Thiếu Du bước vào cuộc đời anh, Cao Đồ cảm thấy như mỗi ngày anh lại học được điều gì đó mới mẻ về ý nghĩa của cuộc sống, của sự chăm sóc và của sự thuộc về.

Khi điện thoại reo, anh theo bản năng nhìn về phía đó, thầm hy vọng đó là tin nhắn của Thiếu Du . Họ bắt đầu nhắn tin cho nhau vài ngày trước, những gì bắt đầu chỉ là một câu hỏi đơn giản ("Tối nay anh muốn ăn gì?") bằng cách nào đó đã phát triển thành một chuỗi trao đổi hàng ngày: những câu chuyện phiếm, ảnh GIF phản ứng, những lời động viên vui vẻ để vượt qua ngày làm việc, và những câu chuyện nhỏ nhặt về những điều đã xảy ra - những điều không thể chờ đến tối.

Thông báo trên màn hình lập tức làm anh ta dịu đi sự phấn khích.
Đó không phải tin nhắn của Thiếu Du , mà chỉ là thông báo ngân hàng về lương tháng của anh.

Anh thở dài và đặt điện thoại trở lại bàn làm việc.

Sau một thoáng do dự, tay anh lại lướt qua. Anh cầm lên, đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng, chọn Thịnh Thiếu Du trong danh bạ và chuyển 20.000 nhân dân tệ.

Hài lòng vì cuối cùng cũng đã trả lại được ít nhất một phần nhỏ chi phí y tế mà Thiếu Du đã chi trả cho em gái mình, Cao Đồ nhìn lại màn hình máy tính, sẵn sàng quay lại làm việc.

Trước khi anh kịp đọc lại câu cuối cùng của bản báo cáo mà anh đang viết, cố gắng lấy lại sự tập trung, điện thoại của anh lại sáng lên.

Một khoản chuyển nhượng mới.
120.000 nhân dân tệ.
Từ Thịnh Thiếu Du .

Cao Đồ sững người.

"Cái gì..." anh lẩm bẩm trong hơi thở.

Không nghĩ ngợi nhiều, anh mở ứng dụng lần nữa, điền số tiền 121.000 nhân dân tệ, chọn Thịnh Thiếu Du là người nhận và đặt tiêu đề giao dịch là
"Hoàn trả một phần chi phí y tế".

Cảm thấy chiến thắng trong im lặng, anh đặt điện thoại xuống lần nữa, hy vọng lần này Thiếu Du sẽ hiểu ý anh.

Anh ấy thậm chí còn chưa chạm vào con chuột thì màn hình lại sáng lên một lần nữa.

Một giao dịch khác. Từ Thiếu Du .
Lần này là một khoản tiền khổng lồ : 1.121.000 nhân dân tệ.
Và tiêu đề giao dịch ghi:
"Hoàn trả một phần chi phí chuẩn bị bữa sáng và xem phim buổi tối."

Cao Đồ vừa cảm thấy bực mình vừa thấy buồn cười .

Anh ta ngay lập tức gửi lại toàn bộ số tiền, kèm theo lời nhắn:
"Xin hãy làm ơn, đây là chuyện nghiêm túc."

Nhưng chưa đầy một phút sau, một cảnh báo khác lại hiện lên trên màn hình.

Một lần chuyển tiền nữa.
Thiếu Du lại thêm một chữ số nữa vào số tiền vô đạo đức đó.

"Ôi không..." Cao Đồ rên rỉ, gục đầu xuống bàn. Rồi nghiến răng, anh ta lại ném nó về phía sau, với quyết tâm sắt đá của một kẻ không chịu đầu hàng.

Thật không may, Thiếu Du cũng không có ý định đầu hàng.

Trong mười lăm phút tiếp theo, họ đã trao đổi gần ba mươi lần chuyển tiền .
Lần sau lại cao hơn lần trước.
Thiếu Du từ chối nhận tiền hoàn lại,
Cao Đồ cũng không nhận tiền.

Cuối cùng, điện thoại trong tay Cao Đồ nóng lên, ứng dụng bị đơ.
Một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình:

"Do hoạt động tài khoản bất thường, chức năng chuyển tiền đã bị tạm dừng."

Cổ họng anh đắng ngắt. Anh đóng ứng dụng, mở lại và đăng nhập lại, nhưng rồi lại bị đơ hoàn toàn.

Tim anh ngừng đập.
Não anh mất gần hai mươi giây để xử lý chuỗi số đang nhìn chằm chằm vào anh.

111.111.111.130 nhân dân tệ.

Anh nhìn chằm chằm vào dãy số vô tận gồm những chữ số 1 và 0, không biết nên cười, nên khóc hay nên gọi cảnh sát.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến thế trong đời.
Anh thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có nhiều tiền đến thế.

"Đây chắc chắn là một trò đùa..." anh thì thầm, cảm thấy mồ hôi chảy xuống gáy.

+++

Tối hôm đó, khi xe đưa anh về căn hộ, điều đầu tiên Cao Đồ nhìn thấy khi bước vào là Thiếu Du đang nằm trên ghế sofa, nở nụ cười bình tĩnh, hơi tự mãn mà anh luôn nở khi mọi việc diễn ra đúng như ý muốn.

"Anh," Cao Đồ bước ra từ cửa thay vì chào hỏi. "Anh không thể nói thật được! " anh ta kêu lên, giọng sắc lạnh như không tin.

"Rất vui được gặp em,"Thiếu Du đáp lại và nháy mắt với anh.

"Anh không thể chuyển cho tôi số tiền đó được! Thật... vô lý!"

Lần đầu tiên anh cởi giày mà không cất gọn gàng vào tủ giày, không thèm để ý đến đôi dép lê, anh sải bước qua phòng về phía Alpha đang nằm dài.

"Anh lấy đâu ra số tiền đó vậy? Anh không phải là người biển thủ tiền công ty để đưa cho tôi đấy chứ?"

"Thư giãn đi, Cao Đồ," Thiếu Du bình tĩnh nói, khẽ nhích người ra nhường chỗ cho anh trên ghế sofa. "Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh thực sự không nên lo lắng."

"Tôi đã nói là tôi sẽ trả lại số tiền anh đã chi cho việc điều trị của em tôi mà," Cao Đồ kiên quyết nói.

Thiếu Du ật đầu, mái tóc chạm vào lớp vải mềm mại của ghế sofa, những lọn tóc đen rối bù rủ xuống khuôn mặt.

"Vâng, nhưng tôi chưa bao giờ nói là sẽ nhận cả," anh ta nói với một tiếng cười khe khẽ. Rồi, nhìn thẳng vào mắt Cao Đồ, anh ta nhẹ nhàng nói thêm,
"Tiền bạc là vấn đề nhỏ nhất của tôi,Cao Đồ ạ."

"Vấn đề không phải ở tiền," Cao Đồ phản đối.

"Chính xác,"Thiếu Du đồng ý. "Vậy tại sao chúng ta lại nói về chuyện này?"

"Bởi vì..." Cao Đồ mở miệng, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành, vô tư lự đến đau lòng kia, đôi mắt hoàn toàn không có chút ác ý hay giễu cợt nào. "Bởi vì... tôi không muốn nợ anh bất cứ điều gì."

Cuối cùng anh ấy quay đi, giọng nói nhỏ hơn.

Anh đã thú nhận quá nhiều bí mật bên trong những bức tường này, nhìn thẳng vào mắt Thiếu Du, nên việc thú nhận thêm một bí mật nữa không còn khiến anh sợ hãi nữa.

Cao Đồ hơi lùi lại khỏi Thiếu Du, hít một hơi rồi nói tiếp.

"Tôi luôn đấu tranh và làm việc để có được mọi thứ mình từng có. Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều đến từ sự nỗ lực. Bất cứ khi nào tôi... bất cứ khi nào tôi nhận sự giúp đỡ từ ai đó, đó không bao giờ xuất phát từ lòng tốt. Họ luôn quay lại sau đó với mong đợi thứ mà tôi không thể, hoặc không muốn, cho đi."

Anh cảm thấy giọt nước mắt cay xè quen thuộc đang trào ra sau mí mắt. "Tôi không muốn nợ anh điều gì cả, Thiếu Du. Tôi sợ rằng một ngày nào đó... anh cũng sẽ đòi lại."

Thiếu Du đứng dậy khỏi ghế, đưa tay vuốt tóc rồi ngồi xuống đối diện Cao Đồ, đủ gần để đầu gối họ chạm nhẹ vào nhau. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng phảng phất một tia chiến thắng lặng lẽ khó lòng bỏ qua.

"Vậy thì cứ coi như tôi mua bí mật đó của anh đi," anh ta nói, giọng nhẹ nhàng, trêu chọc. "Mười triệu nhân dân tệ."

Cao Đồ hừ một tiếng: "Không công bằng."

"Công bằng," Thiếu Du phản bác, "là một khái niệm tương đối."

"Được thôi," Cao Đồ đáp trả. "Vậy thì tôi muốn mua bí mật của anh với giá mười triệu nhân dân tệ."

Thiếu Du nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ.

"Tôi e rằng không có bí mật nào của tôi lại rẻ đến thế," cuối cùng anh ta nói. "Nhưng..." anh ta nghiêng người về phía trước, hạ giọng, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái, "Tôi có thể giảm giá cho em với tư cách là đối tác. Chỉ dành cho em thôi. Mỗi bí mật của tôi đều đáng giá một nhân dân tệ."

Đôi mắt anh sáng lên như bầu trời đêm đầy sao khi anh nhìn Cao Đồ.

Omega đảo mắt, đẩy mặt Thiếu Du ra: "Tôi muốn trả lại tiền."

"Đừng," Thiếu Du nhẹ nhàng nói. "Dùng đi. Nó chỉ nằm phủ bụi trong tài khoản của tôi thôi. Tiền chỉ có giá trị khi được sử dụng, chứ không phải khi được tích trữ."

Cao Đồ lắc đầu, cúi mắt xuống.

"Ngân hàng đã đóng băng tài khoản của tôi rồi," cuối cùng anh ta lẩm bẩm, kiệt sức vì cuộc tranh cãi. Nếu có thể trả lại tiền, anh ta đã làm rồi.

"Tôi biết," Alpha nói một cách đơn giản.

Cao Đồ ngẩng phắt đầu lên: "Ý anh là sao, anh biết không ? Vậy rốt cuộc anh muốn tôi dùng số tiền anh đưa cho tôi như thế nào?"

"Tài khoản của anh không bị đóng băng,"Thiếu Du đáp, mỉm cười bình thản. "Anh chỉ không thể chuyển tiền vào tài khoản của tôi nữa thôi."

Trong giây lát, Cao Đồ chỉ nhìn chằm chằm. Vẻ mặt của Alpha vô cùng tự mãn, hệt như một chú cún con đang chờ được khen ngợi sau khi biểu diễn một trò hay, đến nỗi suýt nữa thì bật cười. Gần như vậy.

"Sao anh lại làm thế được?" anh hỏi, cố gắng hiểu chuyện. Anh không hiểu nổi làm sao Thiếu Du lại có thể chặn được việc chuyển tiền vào tài khoản của mình.

Thiếu Du ười biếng dựa vào lưng ghế, nụ cười bình tĩnh, vô tư lự vẫn nở trên môi anh.

"Tôi đã mua ngân hàng."

Sự im lặng bao trùm giữa họ.
Một sự im lặng dày đặc, rõ rệt đến mức có thể cắt ra và bày lên đĩa như bánh ngọt.

"Anh... anh vừa nói gì?" Cuối cùng Cao Đồ nghẹn lời, nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa nói một thứ tiếng khác.

"Tôi đã mua lại ngân hàng nơi anh mở tài khoản," Thiếu Du vui vẻ giải thích. Pheromone của anh lan tỏa khắp căn phòng, ấm áp, đều đặn, êm dịu như những con sóng vô hình, dụ dỗ Cao Đồ buông lỏng cảnh giác. Chúng cuộn trào trong không khí, tinh nghịch, dịu dàng, làm dịu đi sự căng cứng trên vai anh trước khi anh kịp nhận ra.

"Anh, anh đúng là đồ điên!" Cao Đồ cười phá lên, hạ thấp rào chắn xuống hoàn toàn. "Tại sao? Tại sao anh lại mua một ngân hàng ?"

"Đó là cách dễ nhất để ngăn anh gửi tiền về," Thiếu Du nói, vẻ mặt đắc ý. "Hơn nữa, tôi chưa bao giờ yêu cầu anh trả ơn tôi. Tôi chỉ yêu cầu anh đừng sống tằn tiện."

"Điều đó không giải quyết được vấn đề," Cao Đồ phản đối. "Với số tiền đó, anh có thể mua được năm căn hộ!"

Thiếu Du gật đầu đồng ý. "Nếu anh muốn, chúng ta có thể mua năm mươi cái, mỗi đêm ngủ một cái."

"Không thể nào." Cao Đồ cuối cùng cũng bật cười, thoải mái ngả người vào ghế sofa. Thiếu Du nhích lại gần, ngồi sát bên anh.

"Giọng anh nghe gần giống như kế toán của tôi vậy," Thiếu Du lẩm bẩm.

Mặc dù không muốn, mặc dù cảm thấy thất vọng và không tin, nhưng Cao Đồ vẫn không nhịn được cười.

Vào khoảnh khắc đó, nhẹ nhõm và mỉm cười, cuối cùng anh cũng hiểu được ý của Phẩm Minh khi anh nói rằng không ai thực sự có thể chiến thắng được Thiếu Du, cả về logic, lý luận và chắc chắn là cả về bất cứ điều gì liên quan đến tiền bạc.

Và có lẽ đó chính là lý do tại sao, bất chấp mọi sự hỗn loạn, nghi ngờ và những bí ẩn chưa có lời giải đáp xung quanh họ, Cao đồ vẫn cảm thấy an toàn khi ở bên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro