Chương 11

Cung Tử Vũ ở Trưởng Lão viện bị mắng lên mắng xuống, so sánh, bầu không khí của Chủy cung ôn hòa hơn nhiều

Mùi trong lư hương nhàn nhạt bốc lên, hai người một chủ một tớ ngồi trước bàn

Cung Viễn Chủy từ trong tay Kim Phác tiếp nhận túi đồ không chút tổn hại, mở ra xem, là vật phẩm tùy thân, y phục, trang sức tối đó cậu thay ra, còn có ngọc bội Tuyết Trùng Tử tặng cũng còn đấy

"Coi như ngươi có chút lương tâm." Cậu giơ tay gõ mi tâm thị vệ của mình một cái

Kim Phác chịu thiệt rất ủy khuất

"Chuyện chủ tử phân phó, Kim Phác đương nhiên nghe theo, ta luôn rất nghe lời."

"Nói thêm thì đánh ngươi thêm một cái !" Cung Vẫn Chủy uy hiếp hắn, "Nếu ngươi thực sự thành thật như vậy, hôm qua trên mặt sẽ không có hai vương bát đản. Xem ngươi lần sau còn dám liên hợp với người khác lừa ta không."

"Lời này của chủ tử, ta lúc nào từng có tâm hãm hại chủ tủ." Kim Phác ôm chặt tiểu Hắc trong lòng

"Tối qua, cũng là đại tiểu thư và Vân phu nhân nói mấy lần, làm như vậy tâm tình của chủ tử sẽ tốt, Kim Phác mới làm. Kim Phác một lòng vì chủ tử, chỉ muốn chủ tử sinh phần vui vẻ, chuyện bất lợi với chủ tử, ta một chút cũng không nghĩ tới."

"Nói hay như vậy...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm một tiếng, "Đáng tiếc cái đầu này cũng bình thường, ngoại trừ chăm sóc tiểu Hắc cũng không có bản lĩnh khác, ngươi nói xem, chờ lúc thử thách Tam Vực bắt đầu, nếu ta mang theo ngươi, có phải còn phâm tâm đi quản ngươi không ?"

"Kim Phác thân là thị vệ của chủ tử, chút tự mình hiểu lấy mình này đương nhiên vẫn có !" Kim Phác bỗng nhiên nâng cao âm lượng, phản bác một câu

"Cho dù là ta, cũng có chút nghe ngóng về nguy hiểm của thử thách Tam Vực, chủ tử đương nhiên không thể phân tâm quản ta ! Chủ tử tin cũng được, không tin cũng được, ta đương nhiên sẽ toàn lực trợ giúp chủ tử, cho dù đánh cược tính mạng ---- !"

"Đừng tùy tiện nói lời muốn chết không muốn sống này." Cung Viễn Chủy bỗng nhiên cắt ngang hắn, ném túi ra, nhíu mày liếc Kim Phác một cái, "Ta nhìn giống người rất thích nhìn người khác chết vì ta sao ?"

"Không giống." Kim Phác rất thành thật lắc đầu, sau đó lại gật đầu rất kiên định, "Nhưng Kim Phác bằng lòng."

"Nói lời này nữa, lần sau không phải là vẽ hai vương bát đản là xong chuyện." Cung Viễn Chủy uy hiếp, giơ hai ngón tay với Kim Phác, "Nhất định hạ độc ngươi, thật đáng ghét."

"Chủ tử là người đứng đầu Chủy cung, đương nhiên không hiểu, những thị vệ như chúng ta, lệnh của chủ tử là mệnh của chúng ta, chúng ta từ nhỏ được huấn luyện như vậy, tất cả đều lấy chủ tử làm ưu tiên, chủ tử bây giờ là muốn ép ta vi phạm sơ tâm, ta không làm được, ngài còn ép buộc, uy hiếp ta, quả thực một chút đạo lý cũng không có, khó trách người của Cung môn ở sau lưng đều nói chủ tử là tiểu độc vương."

Thấy Kim Phác nói xong cư nhiên bày ra vẻ mặt tiểu tức phụ không đồng ý, Cung Viễn Chủy không nhịn được cười một tiếng. Lúc này hung hăng gõ vào đầu Kim Phác một cái

"Ngươi còn lên mặt phải không ! Độc vương thì độc vương, ta xem ai dám ở sau lưng thêm một chữ tiểu cho ta !"

"Người của Thương cung, Vũ cung đều gọi như vậy !" Kim Phác phản bác, "Người của Giác cung biết quan hệ của chủ tử và Giác công tử, ban đầu không dám thẳng thắn nói, sau này lúc nói chuyện, không cẩn thận bị Giác công tử nghe thấy một lần, không nghĩ tới Giác công tử không chỉ không phạt nặng bọn họ, còn tự không nhịn được cười trước, cho nên sau này, bọn họ cũng gọi theo người khác như vậy."

"Kim Phác ! Ngươi là trên trời đặc biệt phái xuống chọc tức ta phải không !" Cung Viễn Chủy bị hắn làm cho nghẹn, đập mạnh bàn một cái, chấn động tới chuông và ngọc bội đặt trong túi trên mặt bàn cùng phát ra tiếng

"Chủ tử càng như vậy, ta càng cho những người khác xem, chủ tử đập bàn cũng không đánh ta, đâu có độc ác như bên ngoài truyền." Kim Phác nói, cười hì hì

"Cho nên ta thích làm cho chủ tử, người khác chỉ một lòng thương cảm ta, chỉ ta biết, kỳ thực ta tới Chủy cung hưởng phúc."

"Hưởng phúc cái đầu ngươi....!" Cung Viễn Chủy thực sự không nhịn được nữa, trực tiếp đạp dưới bàn một cái, đá Kim Phác ngã nghiêng trên mặt đất

Lúc Kim Phác ngã xuống, còn ôm tiểu Hắc, chó lại dựa theo lực thân, thoát ra, cuối cùng dứt khoát lăn một vòng trên sàn của Chủy cung

Quả thực muốn chọc Cung Viễn Chủy tức chết

"Ta thực sự muốn giết ngươi !" Cung Viễn Chủy đẩy bàn đứng lên

Kim Phác vừa lăn vừa cười, trong miệng kêu la, "Đúng lúc, vì chủ tử, chết vạn lần không hối !"

"Ngươi nghiện chết có phải không !"

"Kim Phác nói được làm được, chỉ cần sau này bắt đầu thử thách Tam Vực, chủ tử nhớ bất luận gặp khiêu chiến khó thế nào, trong tay chủ tử luôn có một mạng của Kim Phác có thể dùng, vạn lần không tự mạo hiểm là được." Kim Phác nói xong, lại ôm tiểu Hắc ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Cung Viễn Chủy

Đao bên đai phong của Cung Viễn Chủy rõ ràng đã rút ra, đối diện với đôi mắt sáng bừng của Kim Phác, cư nhiên lại không phát hỏa

"Chủ tử nhất định phải nhớ, Kim Phác ngoại trừ chọc tức người, không có bản lĩnh khác, vì vậy lúc nên dùng thì cứ dùng, đừng do dự." Kim Phác lại bổ sung một câu

Cung Viễn Chủy thở dài một hơi

"Ta lại không phải Cung Tử Vũ." Cậu cắm đao về vỏ đao, nói với Kim Phác, "Huynh ấy tham gia thử thách mang theo tẩu tử của mình, đương nhiên che chở, ngươi còn sợ ta thương hoa tiếc ngọc với ngươi sao ? Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh trợ giúp ta, ta cũng không phải người khách khí, sẽ không từ chối. Nhưng nếu ngươi không giúp được ta cái gì, ta chẳng lẽ còn muốn để ngươi đi chết để biểu đạt sự trung thành ? Ngươi cũng nghĩ ta quá vô vị rồi."

"Cũng không phải vô vị." Cung Viễn Chủy không dự đoán được Kim Phác nghe xong lời này, sắc mặt trái lại trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn ngồi thẳng, ánh mắt nhìn Cung Viễn Chủy cũng thập phần nghiêm chỉnh, "Chủy cung quả thực cần người trong Cung môn thể hiện sự trung thành."

"Lại nói cái gì điên ----"

"Chủ tử lập tức phải đi thử thách Tam Vực, xưa không bằng nay." Kim Phác cắt ngang cậu

"Chẳng lẽ chủ tử không hiểu ý nghĩa của thử thách Tam Vực hơn ta sao ? Thử thách này cũng không phải chỉ là kiểm tra năng lực của một người. Thông qua thử thách, chủ tử chính thức trở thành người thừa kế vị trí này, không chỉ là chủ nhân của Chủy cung, mà có tư cách sau này, vào lúc xảy ra ngoài ý muốn, tranh vị trí Chấp Nhẫn."

"Kim Phác ! Cung Tử Vũ còn sống rất tốt, ngươi nói lời này là chê mạng quá dài sao !"

"Chủ tử đương nhiên biết Kim Phác không phải bảo chủ tử tranh vị trí Chấp Nhẫn này, nhưng chuyện tư cách vẫn có ý nghĩa quan trọng. Trước đây, chủ tử chưa tham gia thử thách Tam Vực, cho dù là chủ nhân của Chủy cung, cho dù người trong Cung môn đều sợ ngài, mọi người nhìn ngài vẫn cảm thấy ngài là một thiếu niên chưa lớn, Chủy cung hành sự càn quất, bất quá là sau lưng của Giác cung cường đại che chở, mọi người nhìn ngài, cũng luôn chỉ là tiểu đệ đệ đi theo phía sau Giác công tử, có bản lĩnh hơn nữa, cũng bất quá là phụ thuộc. Bây giờ Chủy cung tới lúc phải hoàn toàn độc lập, chủ tử đương nhiên cần lập uy danh, để mọi người biết, Chủy cung chỉ là Chủy cung, chủ tử chỉ là chính chủ tử."

Hắn nói một câu mỗi chữ tự nhiên, nghiêm túc, khiến Cung Viễn Chủy sửng sốt

"Kim Phác, ngươi nghiêm túc sao ?" Cung Viễn Chủy không nhịn được hỏi

"Đương nhiên là nghiêm túc." Kim Phác đáp, "Ngày đầu tiên ta theo chủ tử đã từng nói, mạng của Kim Phác là của Chủy cung, chỉ là của Chủy cung."

Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó đi tới phía trước thị vệ của mình, ngồi xuống, vừa có chút đau đầu lại vừa không thể trách nhìn đối phương

"Nhưng, mạng người không phải là vật phẩm. mọi người đều chỉ có một mạng. Cho dù ngươi không quý trọng, cũng đương nhiên có người quan tâm tới ngươi, không phải sao ?"

"Kim Phác từ nhỏ là cô nhi, không biết dung mạo, tính danh của phụ mẫu, ngay cả tiểu Hắc cũng là nhặt được, cô độc như vậy, không có một chút vướng bận, hành sự vì chủ tử đúng lúc không cần băn khoăn cái gì."

"Như vậy một chút cũng không tốt." Cung Viễn Chủy đột nhiên nói, "Cô độc, không có một chút vướng bận, nghe hay mà thôi. Nếu người không có người mình quan tâm, sẽ không học được nên cường đại thế nào. Ví dụ như ta, nếu không có năm bảy tuổi, ca ca kéo ta tới dưới cánh chim, sẽ không có Cung Viễn Chủy người người trong Cung môn đều e sợ."

"Giác công tử nhân trung long phương, dạy dỗ chủ tử đương nhiên không ai sánh bằng."

"Ngươi sai rồi, ta không phải có ý này." Cung Viễn Chủy lắc đầu, "Bản lĩnh của ta, cũng không phải đều là xuất phát từ ca ca. Ta nghiên cứu độc dược là vì ta bẩm sinh thích những thứ này, nhưng ta nghiên cứu tới không muốn mạng, cũng là vì, ta có ca ta."

Cung Viễn Chủy dừng lại, ngồi xuống trước mặt Kim Phác, một tay vỗ vai thẳng tắp của Kim Phác

"Mỗi người đều nói ta là nhược điểm duy nhất của ca ta. Ca ta cường đại như vậy, lại có một nhược điểm mỗi người trên giang hồ đều biết, đây cực kỳ bất lợi cho huynh ấy. Ca ta quang minh, cũng không vì chút này mà khiêng dè quan tâm ta, vậy sao ta có thể không ép buộc mỗi việc của mình làm tới tốt nhất ? Kim Phác, chờ lúc nào ngươi cũng có người mình quan tâm sẽ hiểu rõ, người có uy hiếp, cũng có áo giáp, mạng này, đối với mình mà nói có thể không là gì, nhưng đối với người quan trọng của chúng ta mà nói, là quý hiếm trăm nghìn lần, vì cho dù phòng bị không chút sơ hở đi nữa, người vẫn sẽ bị người mình quan tâm làm thương, nếu muốn bảo vệ tốt người quan trọng, phải có năng lực bảo vệ bản thân trước tiên."

Kim Phác nhìn Cung Viễn Chủy, đặt tiểu Hắc trong lòng xuống sàn, bĩu môi

"Trong mắt chủ tử, Kim Phác sợ không phải là một tên ngốc đi." Hắn cúi đầu nói, "Kim Phác không phải không biết bản lĩnh của chủ tử lớn, thử thách Tam Vực không làm gì được ta và tiểu Hắc, nhưng nguyện vọng của Kim Phác cũng rất đơn giản. Cho dù chủ tử không phải chỉ vì Giác công tử mới tiếc mạng, luôn có một ngày, chủ tử phải hiểu, bất luận có Giác công tử hay không, mạng này của chủ tử, đều rất quý giá."

"Được rồi, biết rồi." Cung Viễn Chủy phất tay nói, "Ta sẽ bảo trọng thật tốt. Dù sao thử thách Tam Vực này, không dựa vào ta bảo vệ ngươi, ngươi vẫn thực sự không nhất định có thể còn sống mà ra."

Kim Phác hừ một tiếng, chỉ vào túi bị Cung Viễn Chủy tiện tay đặt ở trên bàn

"Đừng quên cái này." Hắn đột nhiên nói

"Cái gì ?" Cung Viễn Chủy nghi hoặc quay đầu lại

"Ngọc bội Tuyết Trùng Tử tặng ngài." Kim Phác trả lời, "Đại nhân này rất thận trọng, nếu chủ tử không mang theo quà sinh phần bên người, nghĩ tới ải thử nhất của chủ tử sẽ bị Tuyết cung cố tình ngáng chân."

Cung Viễn Chủy thoáng cái cảm thấy có chút hắc tuyến

Cậu nhìn ngọc bội, lại nhìn bên đai phong trống rỗng

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi đi...."

Cậu nói thầm một câu, nhưng nghĩ lại chuyện trước đấy Tuyết Trùng Tử ở trước mặt mình, mặt không đổi sắc lừa mình hết lần này tới lần khác, vẫn thân thể thành thật hơn, chậm rãi quay về bên cạnh bàn, giơ tay buộc ngọc bội kia lên đai phong

--------------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro