Chương 17
"Cung tiểu tam !"
Nguyệt trưởng lão xách vạt áo từ trên đường núi xuống, thấy Cung Viễn Chủy luyện đao ở đình viện núi sau, hét to đối phương một tiếng, nhưng Cung Viễn Chủy chuyên tâm, chiêu thức không ngừng, cũng không phân tâm đáp lại y
"Đồ không lễ phép." Nguyệt trưởng lão kêu một tiếng, cũng không đấu võ mồm nhiều với cậu, rút đao nghênh chiến
Cung Viễn Chủy đang ở trong quá trình lĩnh ngộ chiêu thức đao pháp, vốn tu luyện lại thêm phiền lòng, cư nhiên còn có người đúng lúc quấy rầy, cũng không khách khí với đối phương, lui về phía sau nửa bước lại vung ra ba ám khí
"Ha ---- Ngươi gian lận !" Nguyệt trưởng lão nâng giọng lên
"Là ngươi muốn chết không biết thời điểm, ta đáp trả còn phải nói đạo lý sao ?" Cung Viễn Chủy hỏi lại, nhất thời lấy ra chiêu Sóc Nguyệt
Thấy đối phương cư nhiên dùng đao pháp của mình nghênh chiến, Nguyệt trưởng lão cũng hưng phấn lên, trên mặt nổi lên ý cười, nâng đao, nhẹ nhàng đánh hơn mười hiệp với Cung Viễn Chủy
"Không tệ, Cung tiểu tam, rất có tiến bộ !"
Đợi hai người đánh đủ, thu lực cất đao, Nguyệt trưởng lão có chút tán thưởng cười với Cung Viễn Chủy
"Trong thời gian ngắn, có thể tu luyện đao pháp của Nguyệt gia ta tới mức này, thực sự không hổ là ta đích thân dạy."
"Ta không thừa nhận ngươi la sư phụ ta." Cung Viễn Chủy cảm thán một câu, "Dạy xong chiêu thức liền bỏ chạy, cả ngày không ở núi sau, chiêu thức đều dựa vào ta tự lĩnh ngộ, khó có khi quay về một lần là muốn hạ độc ta, ngươi tính là sư phụ gì."
"Ta không phải là còn phải tới Trưởng Lão viện sao !" Nguyệt trưởng lão lớn tiếng kêu oan
"Ngươi cũng đừng nói ta đối xử với ngươi không tốt, đây không phải sao, ta vừa mang về cho ngươi tin tức mới nhất, nóng nhất từ núi trước, có một tin tốt, một tin xấu, Cung tiểu tam, ngươi muốn nghe cái nào trước ?"
Cung Viễn Chủy liếc y một cái
"Ngươi thích nói thì tùy, ai muốn chơi với ngươi."
"Này này này ---- ! Ta nói sao ngươi càng ngày càng không đáng yêu vậy !" Thấy người muốn đi, Nguyệt trưởng lão vội vàng giơ tay giữ lại
"Được rồi, ta nói, ta nói còn không được sao ! Đầu tiên nói tin xấu đi, tin xấu là, ca ca ngươi, Cung Thượng Giác lần này thực sự đắc tội với Trưởng Lão viện rồi, phạt y nhiều ngày như vậy rồi còn chưa nguôi giận, cho nên y vẫn tiếp tục bị phạt."
Nghe như vậy, Cung Viễn Chủy dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Nguyệt trưởng lão, ánh mắt và lợi nói đều trở nên gấp gáp
"Vậy ca ta thế nào rồi ?" Cậu nắm tay áo Nguyệt trưởng lão, hỏi, "Có bị phạt ác, sức khỏe xuất hiện bệnh gì không ?"
"Cung Thượng Giác rất tốt." Nguyệt trưởng lão xua tay nói, "Cho nên ta không phải nói còn có tin tốt sao. Tin tốt là, các trưởng lão bây giờ phạt y cũng chán rồi, thấy y sống chết cũng không hối cải, giao chuyện phạt cho ta. Ta bận bao nhiêu, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa núi trước núi sau đã sớm đủ rồi, cho nên quyết định dẫn y tới núi sau kiểm điểm."
Y vừa nói xong, hai mắt Cung Viễn Chủy thoáng cái phát sáng, thấy một bóng dáng khoác trường y đen đi ra từ trong rừng trúc phía sau Nguyệt trưởng lão
Thực sự là Cung Thượng Giác
Quá lâu không gặp, hình ảnh Cung Thượng Giác trong mắt Cung Viễn Chủy đều như không có thật
"Ca....?" Cậu muốn gọi đối phương một tiếng, cổ họng lại giống như bị nghẹn cứng, khiến cậu ngay cả phát ra tiếng cũng trắc trở
Thấy cậu ngây ngốc, Cung Thượng Giác cười, vươn cánh tay tới chỗ Cung Viễn Chủy
Sau đó, Cung Viễn Chủy giống như bị bản năng nào đó thôi thúc, nhào vào trong lòng đối phương
Cung Thượng Giác không nói một tiếng, chỉ ôm chặt đệ đệ, cảm nhận hơi lạnh nồng đậm quay người đối phương vì sáng sớm luyện đao mà dính lấy, y nâng giơ vuốt tóc trên lưng Cung Viễn Chủy, quấn lọn tóc treo chuông nhỏ vài vòng trên đầu ngón tay, mới luyến tiếc buông ra
Cung Viễn Chủy chôn đầu ở ngực Cung Thượng Giác, nói chuyện có chút buồn bực
"Ca, ta nhớ huynh...."
"Ta cũng vậy." Cung Thượng Giác đáp
Y ấn lại vai Cung Viễn Chủy, dưới tay là thân thể nóng bừng của đệ đệ, cách y phục mùa đông rất dày, y cũng có thể cảm nhận được cốt nhục ở dưới sự nuôi dưỡng của y, từng chút một lớn lên, cốt nhục thuộc về riêng Cung Viễn Chủy, mỗi một tấc đều có y chứng kiến, đều vì y mà trưởng thành
Cung Tử Vũ từng nói, bất mãn với Cung Thượng Giác đắp nặn Cung Viễn Chủy bá đạo như vậy
Nhưng hắn sai rồi, cho dù là thiên hoàng cũng không thể khống chế vạn vật thế gian, sinh mệnh vốn là một thứ sinh trưởng mãnh liệt, huyết nhục của người cũng vậy, tính cách, linh hồn cũng vậy, từng chút một chậm rãi thành hình theo niên đại, cuối cùng mới trở thành độc nhất vô nhị trong thế gian này
Mà Cung Thượng Giác chứng kiến sự độc nhất vô nhị này, làm sao có thể không biết nó quý trọng nhường nào
"Viễn Chủy...." Y mở miệng, "Là ca không tốt, thời gian này không thể chăm sóc đệ, để đệ một mình ở núi sau. Ta từ chỗ Nguyệt trưởng lão nghe nói đệ gặp ải khó, muốn tới giúp đệ, đệ nghe ta, Kính Hoa Tam Thức kỳ thực ----"
"Ta không nghe !" Ý thức được Cung Thượng Giác muốn làm gì, Cung Viễn Chủy lập tức vươn tay che lại miệng Cung Thượng Giác
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu vô lễ như vậy với huynh trưởng, trên mặt cũng không kiềm chế được đỏ lên
"Ca, huynh đừng nói cho ta.... Ta, ta muốn dựa vào bản thân. Ta muốn đường đường chính chính thông qua thử thách, có thể tự do ra vào sơn cốc này như huynh và Cung Tử Vũ. Ta muốn sau này.... có thể thường xuyên cùng ca ca ra ngoài làm nhiệm vụ, mà không phải chỉ có thể ở trong Cung môn chờ tin."
"Viễn Chủy, thử thách này của đệ vốn là nhấc lên trước. Đệ còn chưa trưởng thành, chuyện giao tiếp bên ngoài Cung môn, đệ không cần vội." Cung Thượng Giác khuyên nhủ
"Ta biết ca ca cảm thấy giang hồ nguy hiểm hơn trong sơn cốc, cảm thấy ta tuổi nhỏ, không giúp được huynh cái gì, mới luôn không cho phép ta ra ngoài." Cung Viễn Chủy cắt ngang lời y, "Ta cũng biết trên giang hồ đều đồn đại, ta là nhược điểm lớn nhất của huynh. Nhưng ta không muốn luôn là nhược điểm. Ca, ta không muốn kéo chân huynh, cho nên ta mới phải cố gắng hơn bất cứ ai, dựa vào bản thân tốt hơn so với bất cứ ai. Ta muốn cho mọi người đều biết, ta thân là nam tử của Cung gia, là người đứng đầu một cung, Chủy cung ta đương nhiên có thể tự gánh một phương, không chỉ như vậy, ta còn có thể ra sức vì Cung môn giống như những người khác. Ta bây giờ đã trưởng thành rồi, không cần dựa vào ca ca ra mặt thay ta nữa, ta cũng muốn quang minh chính đại sóng vai với ca ca, Viễn Chủy chờ thời điểm này đã quá lâu rồi, không muốn chờ thêm nữa."
Thiếu niên nhìn huynh trưởng mình coi trọng như sinh mạng trước mặt, trong mắt trong trẻo là chân thành, nồng nhiệt tới đốt người
Cung Thượng Giác nhìn gương mặt kiên định của Cung Viễn Chủy, động lòng đáp tiếng "Được", vỗ mạnh hai cái lên vai đệ đệ
"Ca đồng ý với đệ, cho đệ thời gian. Chỉ là, Viễn Chủy, dục tốc bất đạt, đệ bây giờ khí huyết giảm sút, hôm nay vẫn là nghỉ sớm chút đi."
Cung Viễn Chủy vốn mỗi ngày luyện võ tới thiếu chút nữa không muốn mạng, nghe lời này của Cung Thượng Giác, khó có khi sửa lại thái độ, nhu thuận gật đầu
"Nghe ca."
Nguyệt trưởng lão ở một bên xem náo nhiệt, thần sắc kỳ quái, vươn cổ nhìn Cung Thượng Giác lại nhìn Cung Viễn Chủy
Chỉ thế là xong ???
Y thầm muốn hét to một tiếng
Chuyện ta khuyên thời gian dài như vậy cũng không được, Cung Thượng Giác chỉ một câu như vậy, đã khuyên được rồi ???
Thế gian này còn có công bằng không !
Lúc y phẫn uất bất bình, Cung Viễn Chủy đột nhiên xoay sang chỗ y, còn đặc biệt cung kính hành lễ với y
"Nguyệt trưởng lão, không biết mấy ngày trước, hương an thần ngươi lấy ở Tuyết cung còn thừa không. Núi sau không so được với Chủy cung, ta không có dược liệu quen, không tiện chế dược cho mình, muốn nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ còn phải mượn ngươi hương an thần dùng."
Ha ---- !
Nguyệt trưởng lão còn thiếu chút nữa đánh Cung Viễn Chủy
Trước đấy dùng hương an thần cho ngươi, ngươi còn nói ta xen vào chuyện của người khác, bây giờ tìm ta xin hương cũng là ngươi, còn nói mình không quen, trước đây lúc giải dược tính hương an thần của ta sao không thấy ngươi không quen !
Nguyệt trưởng lão đang muốn giáo huấn Cung Viễn Chủy lại bị Cung Thượng Giác phía sau Cung Viễn Chủy, che miệng ho khan một tiếng cắt ngang
"Dược người bình thường khác chế, Viễn Chủy tuyệt sẽ không dùng. Bây giờ đệ ấy mở miệng, là đã tiếp nhận y thuật và dược thuật của Nguyệt trưởng lão. Nếu Nguyệt trưởng lão không đồng ý, chỉ sợ Viễn Chủy đệ đệ chỉ có thể tự động tay, nhân thủ chỗ này không thể so với y quán, nếu Viễn Chủy đệ đệ chế dược vì không quen mà làm hỏng dược lô và bài trì của Nguyệt cung, chẳng phải là không tốt sao ?"
"Cung Thượng Giác, ngươi uy hiếp ta !"
"Ca ta nói không sai." Cung Viễn Chủy khoanh tay trước ngực, cảm thấy đương nhiên mà bĩu môi
"Ta quả thực là cảm thấy dược ngươi làm còn có thể dùng mới mượn ngươi, nếu ngươi keo kiệt không cho, ta tự làm cũng không phải không được, ngươi cũng biết, ta vốn đi lại thoải mái trong Nguyệt cung, ngươi sai người ngăn cũng không ngăn được ta."
"Cung Viễn Chủy, ngươi ---- !"
Nguyệt trưởng lão chán nản, một bước đạp trên mặt đất, kinh hãi đám chim trong rừng
"Hay cho Cung nhị, Cung tam các ngươi, quả nhiên là cùng một lứa ! Cung Thượng Giác ! Quản đệ đệ của ngươi !"
"Nguyệt trưởng lão nói đùa rồi. Viễn Chủy trưởng thành rồi, cũng không phải hài tử ba tuổi. Hơn nữa, ta tới núi sau vốn cũng là bị phạt, nếu nói quản giáo, vẫn cần Nguyệt trưởng lão thay mặt Trưởng Lão viện quản giáo ta nhiều, làm sao tới lượt ta quản người khác."
"Cung Thượng Giác !"
"Ca, hóa ra lúc huynh chọc tức người khác cũng lợi hại như vậy."
"Cung tiểu tam, ngươi câm miệng cho ta !"
"Nguyệt trưởng lão, người phải chú ý dáng vẻ, động một chút liền giậm chân thực sự không nhã nhặn."
"Ngươi chờ đó cho ta !"
"A, ngươi đi đâu vậy ?"
"Ta đi lấy hương an thần !" Nguyệt trưởng lão tức giận tới bước chân đều mang theo gió, ở trong một tiếng biết rõ còn hỏi của Cung Viễn Chủy, quay đầu lại, giọng nói tức giận, "Đi Tuyết cung đốt ! Đốt một cân ! Đốt cho ngươi ngủ thành đầu heo, ngủ tới đầu xuân cũng không tỉnh !"
--------------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro