Lời Hứa Và Bóng Tối
Trong khoang xe tịch mịch, Gin nhắm mắt. Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa những ngón tay gầy dài. Nhưng thứ hắn đang nhìn thấy không phải màn đêm ngoài cửa kính, mà là một hành lang lạnh lẽo ở Mỹ năm xưa.
Hắn mười bảy tuổi, vừa bước vào ngưỡng tuổi máu lửa. Chiếc áo khoác dày thấm đẫm máu – không rõ của hắn hay của kẻ khác. Bước chân loạng choạng, hơi thở nặng nhọc.
Đêm hôm ấy, hắn trở về muộn, áo khoác đen loang máu, bước đi loạng choạng. Shiho tình cờ thấy hắn trong hành lang, đôi mắt to còn vương ngái ngủ, lập tức hoảng sợ. Cô chạy lại, vừa sợ vừa tức giận:
– "Gin! Anh bị thương rồi! Sao lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm như thế chứ?!"
Gin cười khẩy, như mọi lần, định xua đi: "Chuyện của tôi, nhóc con đừng xen vào." Nhưng Shiho không bỏ qua. Đứa bé con ấy bật khóc, ôm chặt lấy tay áo hắn, giọng nghẹn lại:
Đứa trẻ lao tới, bàn tay bé xíu run rẩy níu chặt vạt áo hắn, chạm vào vết máu còn chưa khô. Sự hãi hùng hằn sâu trong ánh mắt. "Anh đừng làm những việc nguy hiểm như thế nữa. Nếu anh chết... thì ai sẽ chăm sóc cho tôi đây?"
Hắn sững người. Đó không phải câu nói của một nhà khoa học nhí lạnh lùng như mọi người vẫn nhìn thấy, mà là của một đứa bé mồ côi, yếu ớt, sợ mất đi chỗ dựa duy nhất trong bóng tối.
Gin không biết phải đáp lại thế nào. Hắn chỉ im lặng, rồi lôi trong túi ra một điếu thuốc, định châm lửa nhưng tay bị thương run lên. Shiho vội giằng lấy, càu nhàu:
– "Không được! Hứa với tôi đi, đừng để bị thương như thế nữa..."
Hắn bật cười khô khốc, nhưng lần đầu tiên, ánh mắt hắn có gì đó dịu lại. Hắn không hứa, nhưng ngón tay khẽ chạm vào mái tóc rối bù của Shiho, như một sự thừa nhận.
Lời nói ngây ngô. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, Gin cảm thấy tim mình thắt lại. Hắn cúi nhìn mái tóc rối tung, gò má đỏ ửng vì khóc, đôi mắt vừa bướng bỉnh vừa yếu ớt. Một đứa bé không biết rằng người mình bấu víu lại là kẻ giết chóc. Một đứa bé chỉ thấy ở hắn bóng hình của sự che chở.
Hắn bật cười khẩy khi đó, nhưng tận sâu, hắn đã khắc lời hứa trẻ thơ ấy trong tâm trí.
Từ hôm đó, trong sâu thẳm, Gin khắc ghi câu nói ngây thơ ấy. Một lời hứa chưa từng được thốt thành lời, nhưng tồn tại mãi trong ký ức.
Hồi ức cuộn về không chỉ một lần ấy. Hắn nhớ những đêm dài trong căn hộ chật hẹp, nơi Shiho ngồi co ro đọc sách y khoa, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt non nớt. Trong khi hắn, ngồi ở góc khác, lau súng. Hai thế giới trái ngược nhưng lại song hành, lặng lẽ mà thân thuộc.
Có lần hắn bị thương nặng ở cánh tay. Cô bé lặng lẽ lục tìm hộp cứu thương, vụng về cầm băng gạc, đôi tay run bần bật nhưng nhất quyết muốn băng cho hắn. Khi miếng gạc đặt lên da thịt rách toạc, hắn rít một hơi, còn cô thì bật khóc: "Tôi không muốn anh đau như thế này..."
Ký ức nhỏ nhặt, nhưng chồng chất thành một sợi dây vô hình trói buộc.
__________
Thế mà, nhiều năm sau, chính tay hắn bóp cò giết chết Akemi Miyano – chị gái duy nhất của Shiho. Hắn nhớ như in ánh mắt Shiho nhìn mình lúc biết tin. Không hét lên, không gào khóc, mà lặng như đá, tan vỡ đến vô hồn. Ánh mắt ấy còn đau hơn bất cứ viên đạn nào hắn từng nhận.
Rồi đến những ngày giam cầm. Shiho bị nhốt dưới hầm tối, ép phải chế tạo thuốc. Gin nhiều lần xuống đó, tay cầm khay thức ăn. Cô bé không động đũa, từng ngày gầy đi. Hắn nhìn, trong mắt thoáng xót xa, nhưng bàn tay vẫn buông khay lạnh lùng, bởi lệnh từ ông trùm không cho hắn làm gì hơn.
Cái dáng nhỏ nhắn ngồi trong bóng tối ấy, cái sự im lặng cứng đầu ấy, làm hắn nhớ về lời hứa xưa. "Nếu anh chết... thì ai sẽ chăm sóc cho tôi đây?" Nhưng giờ, chính hắn lại là kẻ đẩy cô vào bóng tối.
"Gin"
"Gin!"
Vermouth cất tiếng, kéo hắn trở về thực tại:
– "Gin, anh lại nghĩ về con bé đó sao?"
Giọng cô vừa như châm biếm, vừa như ghen tỵ. Cái nhếch môi nửa cười nửa khinh bỉ khiến không khí trong xe dày đặc hơn.
Hắn mở mắt, ánh nhìn lạnh buốt.
– "Cô xen vào quá nhiều rồi, Vermouth."
Nhưng cô vẫn tiếp lời, rót martini, ngón tay lướt nhẹ trên ly thủy tinh.
– "Shiho chỉ là một con tốt. Một con chim bị nuôi nhốt để hót theo ý ông trùm. Anh đừng quên, tất cả chỉ là kế hoạch."
Gin không đáp. Nhưng hắn biết, chính cô bé ấy, bằng một lỗ hổng an ninh hiếm hoi, đã trốn thoát khỏi cái hầm tối đó. Một cuộc đào thoát quá dễ dàng. Quá thuận lợi.
Hắn hiểu, đó là sự cho phép của ông trùm. Con bé không bao giờ thoát khỏi bàn tay của tổ chức. Nhưng với Gin, nó lại khơi dậy cơn giận âm ỉ – giận vì hắn bất lực, giận vì cô đã buông tay rời khỏi lời hứa năm nào.
_________
Tiếng gõ cửa kính vang lên, một thuộc hạ báo cáo:
– "Gin, mục tiêu đã xuất hiện ở Tokyo."
Hắn dụi tắt điếu thuốc, giọng trở lại băng giá:
– "Lên đường. Không để lại dấu vết."
Nhưng khi xe lăn bánh, trong lòng hắn vẫn vọng về hành lang lạnh lẽo năm xưa. Về một cô bé đã níu áo hắn, nức nở: "Nếu anh chết... thì ai sẽ chăm sóc cho tôi đây?"
Một lời hứa ngây thơ, nhưng biến thành vết sẹo khắc sâu, không bao giờ khép lại.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro