1710
warning; lowercase
vũ văn thanh yêu mọi thứ từ nguyễn công phượng.
yêu cách người kìa mỗi sớm mai dậy đều gọi hai chữ thanh này.
yêu cái cách người đó nhìn vào mắt gã, rạo rực một thứ cảm xúc không thể xuôi.
yêu lấy nụ cười nhẹ nhàng chất chứa bao nỗi buồn tựa như một cơn mưa.
yêu lắm cái nắng rải khắp sân, rải trên cả mái tóc người thương.
yêu cả những cái ôm chỉ đơn thuần là vỗ về an ủi.
yêu luôn cái nắm tay mà sau này chẳng thuộc về gã.
yêu nụ hôn nơi đầu môi thoáng qua tựa cơn gió nhưng để lại bao bồi hồi trong tim.
vũ văn thanh thương nguyễn công phượng.
chỉ tiếc, cái thương, nó bị gã chôn vùi đi mất rồi.
chỉ tiếc, ánh mắt đẹp đẽ kia lại chẳng còn hình bóng của gã.
chỉ tiếc, trong giây phút giận dữ lại lỡ buông lời làm đau anh.
chỉ tiếc, thời gian trôi vội quá, đến nỗi gã chẳng còn dám đứng lại để đợi hay nhìn người kia.
chỉ tiếc, gã vẫn thương anh, nhưng anh lại thương người khác mất rồi.
[tôi rất thương 1710, mặc dù ở ngoài đời hint không nhiều nhưng tôi vẫn thương. không biết là vì lí do gì, nhưng 1710 là cặp đôi tôi luôn tự dặn mình là đừng ngược, đến cuối cùng vẫn ngược, tôi xin lỗi huhu =))))]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro