[Dụ Diệp] Trò chơi ban đêm (H)

"Ưm....Ha ưm..."

Thân thể chồng lên nhau, tiếng nước nhóp nhép, bên trong căn phòng là một mảnh kiều diễm.

Đã xấp xỉ ba tháng chưa làm vận động ban đêm, Dụ Văn Châu cảm thấy sức nhẫn nại của mình vô cùng tốt.

"Diệp Tu....." Dụ Văn Châu ngày thường tao nhã lịch sự được cô giáo nhà bên khen là "Người chồng lý tưởng", lúc này cả khuôn mặt đang chìm trong tình dục, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mồ hôi từ trán chảy lướt qua gò má, tăng thêm sắc khí.

"...A a....Thật.....thật nóng nảy đó, Dụ Văn Châu tiên sinh." Mật huyệt đang cắn nuốt ngón tay của người phía trên, Diệp Tu bị trêu đùa vẫn có sức để giễu cợt, kết quả liền bị ngón tay của Dụ Văn Châu nghiến qua chỗ mẫn cảm một cái, tiếng cười nhạo ngay lập tức biến thành tiếng rên rỉ cao vút, khiến Dụ Văn Châu thích thú cười lên.

"Đó là đương nhiên."

"Thật là mặt đầy vô sỉ a, lòng quá dơ bẩn, Dụ Văn Châu đại đại."

Trả lời Diệp Tu là tiếng cười của Dụ Văn Châu và điểm nhạy cảm lại bị nghiến qua một lần nữa, sau đó ngón tay liền rút ra khỏi thân thể.

"Xem ra anh rất có tinh thần, vậy cứ thể mà vào thôi nhỉ."

"Mẹ nó! Cậu muốn giết tôi sao?!"

Ngày thường Dụ Văn Châu làm tiền hí (ed: ờm cái chuẩn bị trước khi vào món chính í, kiểu bôi trơn này nọ :">) rất lâu, thẳng đến khi hậu huyệt của Diệp Tu có thể thả lỏng chịu được ba ngón tay, mới giơ súng ra trận. Mặc dù cũng không phải là chưa chuẩn bị đủ, nhưng Diệp Tu nghĩ dù sao cũng đã ba tháng chưa làm tình, vẫn là nên chuẩn bị cho thật tốt, dù sao cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình.

"Mẹ nó! Cậu không định tới thật chứ, Dụ Văn Châu?!" Miệng huyệt cảm giác bị đè ép, Diệp Tu mắng.

Mà đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Dụ Văn Châu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu trợn tròn mắt nhìn Dụ Văn Châu.

" Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Dụ Văn Châu không thể làm gì khác hơn là bò dậy, khoác áo choàng tắm đi mở cửa, mà Diệp Tu thì đem mình chôn sâu vào chăn, mặt đầy giễu cợt.

Cửa mở ra, đứng ngoài cửa là hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc.

"Sao thế?"

"Văn Hi nói anh ấy gặp ác mộng." Dụ Văn Thụy nói xong chỉ chỉ Dụ Văn Hi đang đứng cạnh, mắt của Dụ Văn Hi đỏ bừng, phỏng chừng đã bị dọa không nhẹ nên bật khóc.

"Ác mộng gì vậy?" Dụ Văn Châu nhẹ nhàng đứng che cửa phòng, tránh cho các con nhìn thấy tình cảnh của Diệp Tu trong phòng, một tay xoa đầu con trai, giọng êm ái hỏi.

Dụ Văn Hi lắc đầu, "Không nhớ nữa..."

Cũng đúng. Dụ Văn Châu nghĩ, người lớn gặp ác mộng cũng chưa chắc nhớ nội dung của giấc mộng chứ đừng nói là trẻ nhỏ.

Bỗng nhiên ống tay áo bên kia bị kéo, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Văn Thụy mặc dù không gặp ác mộng nhưng cũng nhăn tít lại.

"Cha....Văn Thụy muốn ngủ cùng Diệp Tu."

"Văn Hi cũng muốn."

Dụ Văn Châu nhức đầu. Tình huống của Diệp Tu lúc này làm sao mà ngủ cùng các con được? Hơn nữa hôm nay là cơ hội khó có được, coi như là các con cầu xin, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội thân mật thật vất vả mới có được này.

"Diệp Tu hôm nay rất mệt mỏi, đã ngủ rồi."

Nghe vậy, hai khuôn mặt kia tỏ ra rất thất vọng, khiến Dụ Văn Châu có chút không đành lòng.

"Hay vậy đi, cha ngủ chung với các con, kể chuyện cổ tích cho các con nghe cho đến khi các con ngủ, được không?"

Hai đứa nhìn nhau một lúc, gật đầu thật mạnh.

Dụ Văn Châu cười lên ôn nhu, vỗ vỗ lưng các con, ba người trở lại phòng của hai con trai.

Thanh âm của Dụ Văn Châu luôn tràn đầy ấm áp và đáng tin cậy, khiến người nghe rất thoải mái. Câu chuyện vừa kể được không bao lâu, hai con trai đã ngủ rồi. Dụ Văn Châu đắp kín chăn cho hai con, đứng ở cửa nhìn hồi lâu rồi mới lần nữa trở về phòng.

Cởi áo choàng tắm bò lên giường đè lên Diệp Tu đang bọc người như một cái bánh chưng.

"Diệp Tu...." thở một hơi nóng bỏng vào lỗ tai của Diệp Tu đang nhắm chặt mắt, Dụ Văn Châu biết người này đang giả vờ ngủ.

"Tôi hôm nay rất mệt mỏi đã ngủ rồi, cha Dụ."

Dụ Văn Châu đứng ở cửa phòng nói chuyện cùng hai đứa nhỏ, Diệp Tu đương nhiên nghe được rõ ràng. Ý của những lời Dụ Văn Châu nói cũng không phải Diệp Tu không hiểu, cho nên lúc này liền lấy tới để cười nhạo Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu cũng không cảm thấy lúng túng, cười một tiếng lật chăn của Diệp Tu ra.

"Anh ngủ việc anh, tôi làm việc tôi."

Ài....đêm nay trốn không thoát rồi. Nghĩ vậy Diệp Tu tiếp tục giả làm "xác chết", mặc kệ Dụ Văn Châu đốt lửa trên người mình.

"Chậc! Thế mà bảo Diệp Tu ngủ, rõ ràng mới vừa rồi Diệp Tu còn động mà! Chúng ta lại đi gõ cửa lần nữa đi." Dụ Văn Hi bò dậy từ trên giường đi mở cửa.

"Đừng đi Văn Hi, lại đi sẽ bị phát hiện đó." Dụ Văn Thụy một bộ ông cụ non vỗ vai anh trai sinh đôi.

"Ừ, cũng đúng." Văn Hi gật đầu, "Vừa rồi anh diễn có được không?"

"Rất tốt." Văn Thụy chẳng biết học được ở đâu, giơ ngón cái lên với Văn Hi.

Văn Hi cũng giơ ngón cái lên với Văn Thụy, tán dương: "Văn Thụy cũng vậy."

Hai đứa trẻ đồng thời phát ra tiếng cười "Hí hí hí."

"Ngủ thôi?"

"Ngủ thôi."

Hai đứa tay trong tay cùng ngủ.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro