[Song Diệp] Không biết tình cảm này bắt đầu từ lúc nào
Không ai biết được, cái cảm giác, đem lòng yêu anh trai mình là như thế nào.
Mười bốn tuổi.
Sau khi cậu bí mật giải quyết bức thư tình của một cô gái gởi cho ông anh trai, cậu mơ hồ cảm thấy tâm tình mình rất khó chịu.
Mười lăm tuổi.
Cậu thức dậy và ngẩn ngơ nhìn chiếc giường đơn trong một thời gian dài, cậu cảm thấy mình đang hoang tưởng.
Nhưng cuối cùng, Diệp Tu thực sự đã đi.
Mười tám tuổi.
Sau khi trở thành người lớn cha cậu yêu cầu ngày một cao hơn, gánh nặng của gia đình gần như chèn ép cơ thể cậu, điều này giúp Diệp Tu có thể an nhàn, cậu không có bất kì bất mãn nào.
Chỉ có chút hối tiếc, khi anh trai cậu mất đi người bạn tốt nhất thì cậu không thể ở bên cạnh anh ấy.
Đúng, cậu đang lo lắng về nơi ở của Diệp Tu. Tất nhiên, cùng lúc đó anh ấy có thể bị tìm thấy, Diệp cha Diệp mẹ làm sao lại không thể tìm được anh ấy? Chỉ là cậu cảm thấy nản chí.
Đó là năm hai mươi lăm tuổi.
Cậu trong văn phòng nhìn tin tức của vinh quang, tim cậu như vỡ vụn và rất tức giận.
Lũ Gia Thế chết tiệt đó.
Cậu nhắn với trợ lý hủy bỏ cuộc họp sắp tới, và ngay lập tức lên QQ.
"Anh trai...."
Năm hai mươi bảy.
Cậu nhìn Diệp Tu dẫn theo Hưng Hân đánh bại Gia Thế ở vòng đấu phục sinh, nhìn chằm chằm vào mảng tin tức trên máy tính, nhìn suốt một thời gian dài.
Hai mươi tám năm đó.
Diệp Tu giải nghệ sau khi giành được quán quân.
Sau khi nghe tin, cậu mừng rõ đến mức thất thố.
Điều đó có nghĩa anh trai sẽ sớm trở về.
Tuy nhiên, khi cậu rất hài lòng giúp đỡ Diệp Tu làm việc, thì một cuộc điện thoại của quản lý game đã phá vỡ tất cả mọi thứ.
Nhìn Diệp Tu đứng bên trái trong bức hình, cậu chỉ biết cười khổ.
Cậu không biết nên làm thế nào.
Luôn có một Hoàng Thiếu Thiên nói không ngừng nghỉ quay quanh Diệp Tu, rất tĩnh lăng nhưng khi thấy Diệp Tu thì đôi mắt sáng lên là Chu Trạch Khải, vừa là bạn vừa là đối thủ trong suốt mười năm Hàn Văn Thanh, nụ cười dịu dàng khi đối mặt với khuôn mặt cá chết của Diệp Tu – Dụ Văn Châu.
Có rất nhiều, rất nhiều....
Họ cùng anh trai có cùng sở thích, có một chủ đề chung, không một ai có quyền đứng kế bên anh trai hơn cậu.
Cậu đã trở thành chủ của một trung tâm mua sắm, nhưng khi đứng trước Diệp Tu, cậu hi vọng rằng cả hai sẽ cãi lộn với nhau và người anh trai luôn bắt nạn đứa em trai.
Nè, anh trai, anh biết không? Ở Mĩ có quy định cho người đồng tính đấy! Chúng ta cùng đi qua đó đi!
Câu nói này, có lẽ cả đời cậu không có cách nào nói ra.
Cuối cùng cậu đã biết, cảm giác đó, loại cảm giác như thể hai người đều có chung cảm xúc, loại cảm giác mà không đòi hỏi câu trả lời , đó là một loại cảm xúc trong thầm lặng.
Mười bốn tuổi, cậu chặn một lá thư tình, trên đó chỉ có một dòng, nhưng cậu đã nắm giữ tất cả mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro