[All Diệp] Sốc! Đội tuyển quốc gia thế mà lừa gạt trẻ con

Nguồn: https://rikakira.wordpress.com
Tác giả: Tô Tiểu Thần

Thể loại: Đồng nhân Toàn chức cao thủ, đoản văn, đam mỹ

--

Chuyện là như vầy, vừa mới sáng sớm Diệp Tu mơ mơ màng màng cảm giác trong lòng xuất hiện thứ gì đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn cựa quậy, phải, là một người sống.

Diệp Tu từ từ tỉnh lại, gấp gáp mở mắt muốn kiểm tra xem thứ trong ngực lúc mình đang ngủ là gì.

Cúi đầu nhìn, là mấy sợi tóc màu đen. Diệp Tu nghệch ra, một người tự nhiên xuất hiện trong ngực mình?

Diệp Tu ngồi dậy, nhấc tay muốn nhìn người trong ngực. Kết quả vừa mới động tay, đây không phải là khuôn mặt lúc mình mười mấy tuổi sao? Diệp Tu lại bối rối, tình huống gì thế này?

Không nghĩ tới một loạt động tác này của Diệp Tu lại đánh thức 'chính mình'.

Chỉ thấy Tiểu Diệp Tu dụi dụi mắt, vẻ mặt không tình nguyện mở mắt, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ai vậy... Hơn nửa đêm, không để cho người ta ngủ sao?"

Đại ca, chú có thấy bây giờ đã hơn bảy giờ rồi không, nửa đêm cái gì hả? Trong lòng Diệp Tu phỉ nhổ.

Quả nhiên, Tiểu Diệp Tu sau khi mở mắt nhìn thấy chính mình vẻ mặt liền mông lung.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.

"Anh là... ai vậy?" Tiểu Diệp Tu lên tiếng trước.

"Anh còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là Diệp Tu rồi." Diệp Tu vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ thầm lúc đó mình là một bé ngốc bạch ngọt, không bị gã kì quái nào bắt cóc thật đúng là may mắn.

"Không đúng, tôi mới là Diệp Tu!" Tiểu Diệp Tu chu cái miệng nhỏ nhắn, hai má phồng lên, đôi mắt trừng lớn, không hề đồng ý với lời nói của Diệp Tu.

"À... Anh thấy thế này, nhóc chính là anh, anh chính là nhóc, chỉ là hai người chúng ta một người thuộc về quá khứ, còn một người thuộc về tương lai." Diệp Tu giải thích.

"A...? Vậy sao?" Diệp Tu từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, tuy trước mặt người khác có chút ngốc bạch ngọt, nhưng chỉ số IQ vẫn cao hơn người thường nhiều.

"Chính là vậy đó..." Diệp Tu như đang suy nghĩ chuyện gì.

"Vậy tôi phải làm thế nào để về nhà bây giờ?" Tiểu Diệp Tu hơi nóng nảy.

"Ừm... Cái này anh cũng không biết, nói chung là đi một bước nhìn một bước!! Lát nữa nhóc xuống ăn sáng cùng anh. Cũng đừng tin tưởng những người dưới đó, nếu bọn họ hỏi nhóc là ai, nhóc cứ nói nhóc là con anh. Hiểu không?" Diệp Tu căn dặn.

"Nhưng mà... anh có vợ sao?" Tiểu Diệp Tu gãi đúng chỗ ngứa.

"Cái này... Nhóc cứ nói mẹ nhóc tên là Vinh Quang!" Diệp Tu cũng bất đắc dĩ.

"Được!"

Thế là hai người dọn dẹp đơn giản rồi xuống lầu.

Mọi người trong đội tuyển quốc gia giương mắt nhìn cánh cửa trên cầu thang, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy Diệp Tu kéo một cậu nhóc khoảng chừng mười tuổi xuống lầu, nhìn kỹ lại, ngoại hình cậu nhóc này chính là từ một khuôn của Diệp Tu khắc ra.

"Này này này... Chuyện gì thế này? Lão Diệp anh lừa ở đâu ra con nít còn giống anh đến thế hả?" Hoàng Thiếu Thiên vẫn là người đầu tiên lên tiếng.

"Tsk, đây là con trai anh!" Nội tâm Diệp Tu rất phiền muộn.

"Có quỷ mới tin! Diệp Tu ông còn không có vợ thì lấy đâu ra con trai!" Phương Duệ không tin.

"Anh đương nhiên có vợ chứ, chỉ là các chú không biết thôi."

"Là ai?!" Chúng gay của đội tuyển quốc gia nghe xong lời này liền nóng nảy.

"Vợ anh tên Vinh Quang! Đây là con trai anh với Vinh Quang!"

"... Ông cút đi!" Chúng gay bị dọa sợ không nhẹ.

"Được rồi được rồi, đùa các chú đấy. Chuyện là thế này..." Diệp Tu kể lại chuyện sau khi hắn thức dậy cho mọi người.

"A... Nói như vậy đứa bé này chính là tiền bối khi còn nhỏ rồi ^_^" Dụ Văn Châu kết luận.

"Phải, chính là như vậy." Diệp Tu trả lời, sau đó chỉ thấy chúng gay của đội tuyển quốc gia lại gần nhìn Tiểu Diệp Tu bằng ánh mắt thô bỉ.

Diệp Tu một phen bảo vệ Tiểu Diệp Tu, "Mấy người muốn làm gì?"

"Không có gì không có gì, chỉ là muốn thân thiết với lão Diệp khi còn nhỏ một chút, lưu lại ấn tượng tốt, sau khi lớn lên sẽ biết tôi là người tốt." Trương Giai Lạc bỉ ổi nói.

"Chú đừng mơ nhé." Diệp Tu vẻ mặt thờ ơ.

Cái này đang cùng Trương Giai Lạc cãi cọ đâu, một cái không có chú ý, Tiểu Diệp Tu sau lưng Diệp Tu đã bị những người khác kéo đi

DụVăn Châu lộ ra nụ cười 'tủ' của anh, hua hua cây kẹo que trước mặt Tiểu Diệp Tu: "Muốn ăn không?"

"Muốn!" Hai mắt Tiểu Diệp Tu nháy mắt sáng lên.

Quả nhiên vẫn còn con nít! Không chống cự được dụ dỗ! Diệp Tu đau lòng nhức óc. Hắn bị hai tên đô con Tôn Tường và Đường Hạo lôi kéo hoàn toàn không chạy được tới chỗ Tiểu Diệp Tu.

"Vậy em thơm anh hai một cái anh hai cho em ăn được không ^_^" Dụ Văn Châu nói rồi đưa mặt lại gần Tiểu Diệp Tu.

Sau đó Diệp Tu liền tuyệt vọng nghe thấy "chụt" một tiếng, Tiểu Diệp Tu thơm thật kìa!

Dụ Văn Châu cười sờ sờ đầu Tiểu Diệp Tu, đưa cho cậu nhóc kẹo que.

Sau đó chỉ thấy Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên, Phương Duệ chúng / chia ra / gay từng bước từng bước lừa gạt trẻ con.

Diệp Tu cũng rất tuyệt vọng, Tôn Tường ôm hông hắn, Đường Hạo ôm cánh tay hắn, sống chết cũng không để cho hắn đi cứu Tiểu Diệp Tu.

Con à cha có lỗi với con! Diệp Tu khóc không ra nước mắt.

Thật vất vả tìm được cơ hội, Diệp Tu thoát khỏi vòng vây của Tôn Tường và Đường Hạo, một bóng người chợt xuất hiện cạnh Tiểu Diệp Tu, kéo Tiểu Diệp Tu một cái tam đoạn trảm mở đường, đột phá vòng vây của chúng gay, vội vàng chạy về phòng, đồng thời khóa trái cửa lại.

Mẹ kiếp, cuối cùng cũng an toàn!? Diệp Tu dựa vào cửa nghĩ.

Không bao lâu liền nghe thấy có người gõ cửa, sau đó truyền đến thanh âm ôn nhu của Dụ Văn Châu: "Tiền bối, anh mau ra đi, không có người dẫn đầu là anh thì phải huấn luyện thế nào đây?"

Diệp Tu lần này thực sự tức giận, đám người kia làm gì hắn thì thôi đi, ngay cả mình khi còn nhỏ cũng không buông tha. Vì vậy không nhịn được nói: "Hôm nay tự do huấn luyện!!"

Sau đó ôm Tiểu Diệp Tu mở máy tính trong phòng chơi tiếp.

Chơi một lát liền đã đến buổi tối, Tiểu Diệp Tu sớm đã nằm lỳ trên giường ngủ.

Diệp Tu tắt máy tính, lên giường ôm Tiểu Diệp Tu không bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Diệp Tu quả nhiên biến mất.

Diệp Tu ra khỏi phòng, đối diện chính là ánh mắt vô cùng áy náy của chúng gay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro