[All Diệp] Thử thách can đảm - Chương 40

Mộng du sao...

Diệp Tu đăm chiêu đứng lên, mắt thấy thân ảnh Vương Kiệt Hi càng lúc càng xa, hắn không dám do dự, vội vàng dùng sức đá đá hai người đang ngủ say bên chân mình. Tôn Triết Bình, Hàn Văn Thanh đột nhiên tỉnh dậy, còn chưa lấy lại tinh thần, hơi chút mờ mịt nhìn Diệp Tu, dường như còn chưa rõ mình đang ở nơi nào. Diệp Tu dùng ánh mắt ám chỉ hướng Vương Kiệt Hi sắp biết mất ở rừng cây cách đó không xa, vẫy tay ra hiệu, chính mình dẫn đầu đuổi theo.

Tôn Triết Bình, Hàn Văn Thanh lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, liếc nhau, lập tức đứng dậy, đi theo Diệp Tu tiến vào trong rừng.

Mấy người vội vã đi mà chưa từng nhớ tới có quên mất cái gì ở trên bãi biển hay không.

Bên bờ biển, Bánh Bao trở mình, ngáy khe khẽ, trong lúc ngủ mơ không hề phát hiện mọi người đã rời đi.

Xào xạc xào xạc...

Thanh âm tựa như bất đồng với gió biển vang lên, giống như tiếng bàn chân ma sát với bờ cát, như ẩn như hiện, chầm chậm tiếp cận Bánh Bao đang trong giấc ngủ say.

..........

Mộng du, đúng là một loại hành vi thần kỳ, rõ ràng đang nhắm mắt, nhưng lại có thể tránh đi toàn bộ chướng ngại vật một cách chuẩn xác.

Diệp Tu nhìn Vương Kiệt Hi đang xuyên qua rừng cây cách đó không xa, không bị cỏ cây hỗn độn dưới chân làm té ngã, cũng không bị cành cây đan xen nhau cản trở, tốc độ như cũ không giảm, giống như vẫn đang đi trên đất bằng.

Ngược lại mấy người Diệp Tu, dù đã có đèn pin để dò xét nhưng vẫn thường bị cành cây trên mặt đất quấn lấy mắt cá chân, hoặc là bị cành cây phía trên móc vào quần áo, so với Vương Kiệt Hi, tốc độ chậm hơn một chút.

"Cậu ta muốn đi đâu?"

Tôn Triết Bình kéo ra cành cây đang mắc vào ống tay áo, hắn cảm thấy những cành cây thô ráp này dường như được trao cho sinh mệnh, giương nanh múa vuốt ngăn trở bước đi của bọn họ.

"Phương hướng này... lâu đài." Hàn Văn Thanh sắc mặt khẽ biến.

Nhìn địa hình lúc này, bọn họ đã vào giữa sườn núi, mục đích quá rõ ràng.

Diệp Tu nhìn chằm chằm bóng dáng Vương Kiệt Hi, khẽ cắn môi.

"Không còn cách nào khác, không thể bỏ mặc cậu ấy được, tiếp tục cùng... Bánh Bao đâu?"

Mấy người cả kinh, vội vàng nhìn về phía sau, ngoại trừ rừng cây tối như mực thì cái gì cũng không có, không thấy bóng dáng Bánh Bao.

"Hình như tôi quên đánh thức cậu ta." Tôn Triết Bình áy náy mở miệng.

"Là lỗi của tôi, đi lâu như vậy mà không phát hiện không có cậu ấy." Diệp Tu có chút ảo não, toàn lực chú ý của hắn đều đặt ở Vương Kiệt Hi phía trước, nhưng lại chưa hề nhận ra thiếu đi thanh niên lúc nào cũng tràn đầy sức sống bên cạnh.

"Hy vọng cậu ta ở chỗ đó an toàn." Hàn Văn Thanh đúng lúc mở miệng, không để cho người kịp có thời gian để hối hận: "Nếu không đi nhanh sẽ mất thêm người nữa. Đây mới là mất nhiều hơn được."

Mọi người đè xuống bất an trong lòng, rất nhanh lấy lại tinh thần tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, lâu đài âm u cũ nát hiện ra trước mắt ba người.

Vương Kiệt Hi đứng ở bên ngoài song sắt, cũng không sốt ruột đi vào, dường như đang đợi cái gì.

Ba người Diệp Tu ngồi xổm trong đám cây cách đó không xa, đèn pin đã tắt từ lâu, không hiểu vì sao mà cảm thấy trong lâu đài này dường như có cái gì đang rình rập bọn họ.

Nhìn thấy lâu đài này một lần nữa, hoàn toàn không còn cảm giác tò mò ban đầu, tất cả còn lại chỉ là sự sợ hãi, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà bọn họ cảm thấy so với lần trước lâu đài này càng thêm phần âm u lạnh lẽo...

"Có thật sự đây là mộng du không? Sao tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi đây là bị..."

Tôn Triết Bình lời còn chưa nói xong liền giống như bị nghẹn lại, cứng miệng sững sờ.

Ba người cứng còng thân thể ngồi tại chỗ, trong nháy mắt ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, toàn thân nổi da gà.

Bởi vì.

Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn về hướng bọn họ.

Rõ ràng là ở trong bóng đêm, rõ ràng thấy không rõ khuôn mặt hắn, nhưng ba người đều chắc chắn, Vương Kiệt Hi đang mở mắt nhìn bọn họ.

Nhưng mà giây tiếp theo, Vương Kiệt Hi đẩy ra cửa sắt, đi vào trong lâu đài.

Chính tại nháy mắt khi hắn quay đầu, Diệp Tu cảm giác được Vương Kiệt Hi đang cười, khóe miệng người kia yên lặng giương lên, cười quỷ dị.

..........

----------

Rạng sáng năm giờ, trong phòng bệnh Dụ Văn Châu.

"Cho nên, cậu đồng ý với hành động đi chịu chết của họ?"

Dụ Văn Châu ngồi trên giường, vừa cúi đầu lật xem cuốn sổ trong tay, vừa đặt câu hỏi với người trước mặt, giọng nói bình thản mà ôn hòa không nghe ra hỉ nộ.

"Đúng vậy." Trương Tân Kiệt nghiêm mặt nói.

"Không phải từ trước đến nay cậu không làm những việc cậu chưa nắm chắc sao? Vì sao lúc này lại muốn bọn họ làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

Dụ Văn Châu dường như phát hiện từ trong cuốn sổ cái gì, bàn tay lật tờ giấy dừng lại.

"... Không chỉ bọn họ mạo hiểm, tình cảnh chúng ta cũng không an toàn. Tôi luôn cảm thấy chúng ta đang bị cuốn vào cái âm mưu nào đó, mà kẻ đứng sau màn cũng không tính thu tay lại. Hơn nữa những điểm đáng ngờ trên cô đảo và bệnh viện này dường như có điểm chung."

Trương Tân Kiệt nhíu nhíu mày, đại não phi tốc vận hành, tất cả điểm đáng ngờ ở trong đầu sắp xếp phân loại.

"Cậu xem này."

Dụ Văn Châu đưa bút ký trong tay đưa cho Trương Tân Kiệt.

"Hả? Ban trùng?" Trương Tân Kiệt thấp giọng đọc đoạn ghi chép Dụ Văn Châu chỉ vào: "Còn được gọi là ban điểm trùng, thân hình cực kỳ nhỏ bé, nhưng mắt thường có thể thấy được. Đầu phẳng dài có gai, gai có chất gây tê liệt. Khi chạm vào da người sẽ đâm vào bên trong, chỉ lưu lại trên da một điểm nhỏ để đẻ trứng bên trong cơ thể. Sinh sản nhanh chóng, rất nhanh sẽ lan ra toàn thân ký chủ, để lại rất nhiều đốm đen lớn nhỏ.

Trương Tân Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, cùng Dụ Văn Châu liếc nhau, cùng nhìn ra hoảng sợ trong mắt đối phương.

"Cậu xem chỗ này."

"Loại trùng này nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong cơ thể người, tới một mức độ nhất định sẽ bắt đầu phá hủy hệ thần kinh, khiến người đánh mất thần trí, tiến tới nổi điên... Như vậy, quái vật chúng ta nhìn thấy trong lâu đài kia..."

"Đúng vậy, tôi đã nghe Hoàng Thiếu Thiên đề cập tới trước đó, Diệp Tu lúc ấy ở đường hầm không phải đã nhìn thấy một con quái vật sao? Nghe nói quái vật kia khắp người phủ kín đốm đen." Dụ Văn Châu gật gật đầu, chứng thực suy nghĩ của Trương Tân Kiệt: "Phía sau còn nhắc tới, loại sâu này thích nơi âm lãnh ẩm ướt, sợ ánh mặt trời, nếu bị ánh mặt trời chiếu vào sẽ rơi vào ngủ say, ngược lại, ở trong nơi âm lãnh ẩm ướt sẽ tỉnh dậy."

"Điều này cũng giải thích vì sao người mà bọn Tiếu Thì Khâm gặp được kia đột nhiên phát cuồng." Trương Tân Kiệt gật gật đầu, giải quyết nghi vấn trước mắt, trong lòng lại có một vấn đề mới phát sinh: "Cuốn sổ này cậu lấy đâu ra?"

"Điều này tôi đang muốn hỏi cậu." Dụ Văn Châu vẻ mặt càng ngưng trọng: "Buổi tối mấy hôm trước, chính là cái đêm Thiếu Thiên và Diệp Tu cả đêm không về, tôi bị tiếng ồn đánh thức, nhìn ra bên ngoài thấy có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang áp giải rất nhiều bệnh nhân lang thang bên ngoài. Tôi lo lắng cho Thiếu Thiên và Diệp Tu, vì thế liền lén lút địa rời khỏi phòng bệnh..."

Dụ Văn Châu nói hắn đi qua phòng hai người mà vẫn không thấy người trở về, vì thế âm thầm quan sát trong đám người bệnh bị áp giải có bóng dáng quen thuộc kia hay không, ai ngờ...

Rất nhanh hắn liền phát hiện, mấy người bệnh này không phải được đưa về phòng bệnh của mình, mà là bị đưa đến một tòa nhà xa xôi có dán giấy niêm phong.

Hắn trốn ở một bên, nhìn thấy rõ, tên bảo vệ đi đầu kéo xuống giấy niêm phong trên cửa, mở ra chiếc khóa nặng nề, sau đó đem người bệnh từng bước từng bước áp giải đi vào...

"Có bảo vệ ở đó, tôi không dám đến quá gần, liền đứng tại chỗ, chờ tất cả bảo vệ rời đi rồi mới tiến lên." Dụ Văn Châu dừng một chút: "Giấy niêm phong một lần nữa được dán lại ngay ngắn, cửa cũng bị khóa. Tôi đi vào mới nhìn thấy, tất cả cửa sổ bên trong đều bị đóng đinh ván gỗ rất chặt. Đúng lúc tôi định rời đi thì nghe được tiếng ngón tay đánh vào ván gỗ."

Hắn trong lòng run lên, tia kinh sợ ngắn ngủi chợt lóe, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, phát hiện âm thanh từ tầng một truyền tới, cửa sổ thứ ba từ bên trái, cái cửa sổ kia không hoàn toàn bị đóng đinh, giữa hai tấm ván gỗ để lại một kẽ hở nhỏ, vừa đủ lộ ra một đôi mắt.

Mà cặp mắt kia đang theo dõi hắn.

Trong tiềm thức, Dụ Văn Châu cảm thấy được người nọ dường như đang muốn nói cho hắn cái gì, hắn kiên trì tiến lại gần, nhưng không dám rất tới gần cửa sổ.

Chủ nhân cặp mắt kia do dự một hồi lâu, tựa hồ đang đấu tranh để đưa ra quyết định, sau một lúc lâu mới từ trong khe hở nhét ra một cuốn sổ. Độ dày sổ không đủ để đi qua khe hở, người nọ phải đem sổ xé thành hai nửa mới có thể đưa đến trên tay Dụ Văn Châu.

"Sau đó tôi luôn tự hỏi, tại sao hắn lại đưa cuốn sổ cho tôi. Ngày hôm sau tôi lại quay lại tòa nhà đó, trong lúc vô ý phát hiện đêm đó tôi trốn đám bảo vệ ở chỗ đối diện cửa sổ, có lẽ khi đó hắn cũng phát hiện ra tôi không phải một trong số bảo vệ."

"Chính là cuốn sổ này?" Trương Tân Kiệt lần nữa xem xét cuốn sổ.

"Đúng vậy. Cuốn sổ này ngoại trừ ghi lại mấy thứ không thể tưởng tượng ra, còn có một ít nhật ký ghi chép." Dụ Văn Châu tạm dừng một chút: "Bệnh viện này tựa hồ lấy người sống làm thí nghiệm."

"Sau đó... đem sản phẩm thất bại đưa tới cô đảo."

Dụ Văn Châu nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro