Chương 36
Lâm Phong bị đuổi về liền nằm ườn xuống ghế sofa, thở ngắn thở dài
Chóp mũi tựa hồ vẫn vương mùi hương từ ai đó, lại cảm thấy có chút ngứa ngáy
Anh chép miệng, bên trong vẫn thoang thoảng dư vị của bánh, bỗng nhiên thấy đồ ngọt cũng không tệ
Quãng thời gian trước đây, tiền cơm còn phải đắn đo từng đồng, nói gì đến đồ ngọt
Ngay cả khi đến Thiên tinh đại lục, Lâm Phong cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức mỹ thực
Có thể nói, từ trước tới nay Lâm Phong đều không quan tâm đến vị giác như bây giờ
Hắn ăn nhiều đồ ngọt như vậy, chắc vị cũng ngọt lắm...
Lâm Phong liếm môi một cái
Bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc
"Về rồi?"
Lâm Phong bật dậy, từ xa đã cảm nhận được người nào đó đã về
Còn có...
Sở Lăng Thiên
Trong một khoảnh khắc, Lâm Phong rơi vào trầm tư
Hàn Bách Đạt đuổi mình đi, chạy đến chỗ Sở Lăng Thiên
Nhìn hai người vừa bước vào cửa, cười cười nói nói, Lâm Phong cảm thấy đau nhức vô cùng
Bực bội vớ một chiếc chén đập xuống
Đúng lúc Dương thúc đi qua, nhanh nhẹn dùng cả người đỡ được chiếc chén
"Lâm Phong tiểu tử, đây là chén gốm Thanh Hoa thời Minh Tuyên, hoạ tiết cá tảo, giá trăm triệu!"
Nói rồi liền đấm vào bụng Lâm Phong một cú
Lâm Phong cụp mắt xuống, ôm bụng nằm trên ghế, trong lòng bắt đầu tính toán
Bán đại một món ở nhà Hàn Bách Đạt, mình liền tài phú tự do...
"Sở huynh, bánh ở tiệm này khá ngon"
Sở Lăng Thiên mắt mở to, chưa kịp từ chối đã cảm nhận được vị ngọt của đường căng tràn trong khoang miệng
Nhìn cái khoé miệng cong cong của Hàn Bách Đạt, Sở Lăng Thiên cảm thấy người nọ ý đồ không rõ
Có chút...
Ờm...
Hơi hơi...
Cái này....
Mẹ kiếp cảm giác như đang bị bỏ độc!
Sở Lăng Thiên nhai nhai, cảnh giác nhìn đoàn quân bánh ngọt phóng thẳng đến mặt mình
Hàn Bách Đạt giữ nguyên vẻ nhiệt tình, trong lòng âm thầm tính toán
Tay lại xé đi bao bì, vo đến khi không nhìn rõ chữ, Hàn Bách Đạt lại tươi cười nhét thêm một đợt bánh
Cảnh này lọt vào mắt Lâm Phong lại trông ngọt ngào hết sức
Giống như...Giống như một đôi tình nhân
Một loại cảm giác kì quái ập tới
Rất không thoải mái
Lâm Phong quay mặt đi, cảm thấy không nhìn thì sẽ bớt khó chịu
Cảm giác này, giống như một đứa nhóc bị người khác cướp mất kẹo vậy
Hoặc là ngày bé, món đồ chơi yêu thích bị đứa nhóc hàng xóm mang đi
Lại nhớ lúc Hàn thiếu ở chung với Phùng Kính Minh, lông mày anh cau lại
Phùng Kính Minh còn mua quần áo cho Hàn Bách Đạt, cũng chẳng biết đã làm gì...
Khăn quàng của Hàn huynh...Thật muốn giật phăng đi
Khoan đã, con mẹ nó cái khăn trông giống của Sở Lăng Thiên như đúc
Nếu như Phùng Kính Minh thấy khăn quàng đặc biệt mua tặng người nào đó lại "vô tình" trở thành đồ đôi, chắc chắn sẽ lại phụt máu
"Hàn Bách Đạt...Cái kia...Cho tôi được không?"
Lâm Phong ngồi dậy, giọng hơi ngượng ngùng
Đến khi Hàn Bách Đạt áp sát, anh chỉ kịp ớ một tiếng, mùi bánh thơm phức đã xộc lên mũi, đầu lưỡi lại tan chảy dưới vị đắng ngọt của chocolate
Mấy thứ cảm giác khó chịu gì đó, tan như kẹo bông thả vào nước
Ngọt!
Bánh gì đây, rõ ràng hôm nay đi cùng không thấy có
Lâm Phong miệng nhồi đầy bánh, cơ thể cũng thả lỏng đi nhiều, tủm tỉm cười
Hàn Bách Đạt thấy dáng vẻ hưởng thụ đó, không khỏi có chút liên tưởng
Lâm Phong sao lại giống trẻ con vòi kẹo?
"Hơ..."
Đến Phương Niệm còn không nũng nịu bằng...
Thế nhưng Hàn Bách Đạt lại có chút vui, gắng hết sức bày ra một khuôn mặt dịu dàng
Tiểu tử này vậy mà đã biết chủ động xin mình, ngoan!
Mi khẽ động, đôi mắt xinh đẹp lại cong lên thành hình trăng khuyết
Lâm Phong nhất thời nghẹn họng, bản năng mách bảo có cái gì đó không đúng
Tiểu hồ ly!
À không...Dĩ nhiên là trông rất dễ nhìn
Hai chữ gian xảo anh không dám nghĩ, nhất thời bối rối
Cái này là đáng yêu...Ha ha tiểu hồ ly thì chính là đáng yêu
Hàn Bách Đạt cười như không cười, hướng ánh mắt về phía cửa chính
"Về rồi!"
"Ba ơi!", Phương Niệm nắm ngón tay của Hàn Bách Đạt, đôi mắt long lanh ngước lên
Lâm Phong bên cạnh bỗng nhiên thấy Tiêu Viêm ngứa mắt không kém, cảm giác khó chịu vừa nguôi lại dâng lên
Hàn Bách Đạt thở dài, cũng không kháng cự tiếng gọi ấy, đưa tay xoa đầu con bé
"Nha Nha ngoan mau đi ngủ, không ngủ được là không cao lên đâu"
"Anh mượn ba ba của em một lát..."
Phương Niệm tay ôm túi lớn bánh kẹo, hớn hở chạy theo Lâm Nguyệt lên phòng ngủ
Lâm Nguyệt tâm tình tương đối tốt, quay đầu nhìn Hàn Bách Đạt, lại nhìn Lâm Phong với ý vị không rõ
Cô làm động tác giơ ngón cái hướng về anh trai mình, khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ dần hiện lên vẻ động viên
Anh hai!
Lâm Phong - một kẻ cuồng em gái tuy không hiểu gì nhưng vẫn thấy trong lòng như có nước ấm chảy vào
Lâm Nguyệt, em gái tốt!
Hàn Bách Đạt nhìn một màn này tương đối khó hiểu, tựa hồ còn tưởng hai anh em nhà này thần giao cách cảm với nhau
"Vẫn là Phương Niệm ngoan"
Hàn Bách Đạt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, tâm trạng cũng nhẹ đi mấy phần
"Có chuyện quan trọng hơn cần nói đây"
Đợi đến khi thiên mệnh chi tử tập trung đông đủ, Hàn Bách Đạt mở lời bàn chuyện chính sự
"Đầu tiên, sát thủ mấy hôm trước là Phương gia cử tới"
Lâm Phong gật đầu, hai tên sát thủ đó đúng là xuất hiện sau khi có hiềm khích với Phương gia
"Đúng đúng"
Sau đó, Hàn Bách Đạt nhìn về phía Dương thúc, ánh mắt đầy ẩn ý
"Lại cho tôi?"
Dương thúc chỉ tay vào mũi mình
"Thiếu gia à, từ ngày thiếu gia ngừng liếm chó, càng lúc càng lười đi"
"Khụ khụ khụ, chuyện liếm chó về sau đừng nhắc lại"
Hàn Bách Đạt đen mặt
Dương thúc trợn trắng mắt, cảm thấy mình ngày càng già rồi
"Dương thúc, vĩnh viễn giọt thần!"
Hàn Bách Đạt nắm tay thành hình nắm đấm, "Nhờ cả vào thúc!"
Đám người: (- -;)
Tiêu Viêm gật đầu nhẹ, "Chuyện này tôi cũng cho người điều tra và thu thập bằng chứng rồi"
"Dương thúc, lần này cùng một chỗ a"
Hàn Bách Đạt dựa người vào ghế, "Chuyện này mai xử lý, tối nay mấy người chưa được ngủ đâu"
"Theo tôi đi nằm vùng"
"Nằm vùng?"
Lâm Phong kinh ngạc, "Anh đi trộm đồ?"
"Rủ tôi theo, tôi có khăn trùm đầu"
Lâm Phong lấy ra một cái khăn trùm đầu, cung kính đưa cho Hàn Bách Đạt
Hàn Bách Đạt: (◎-◎.)??
"Anh vậy mà còn mang theo khăn trùm đầu?"
"Cơm nhà tôi chưa đủ nuôi anh sao?"
Hàn Bách Đạt thản nhiên nói
"Dừng, cái này để đi đánh Phương Trường không bị nhận ra"
"Mặc dù đã mua bao tải đủ màu, vẫn là chuẩn bị thêm chút"
Lâm Phong ôn thuận nho nhã cười một tiếng
Diệp Thần cùng Sở Lăng Thiên khẽ gật đầu
Đúng, phải mua một bộ bao tải
Chỉ là dạo này không thấy Phương Trường, buồn quá!
Mấy người không rõ, tôi đánh Phương Trường là tăng tu vi, mấy người chỉ đến để góp số lượng
Tất cả đều mỉm cười gật đầu, đều cho rằng mình là đặc biệt nhất
"Đêm nay đi cục cảnh sát nằm vùng, có người vượt ngục"
Hàn Bách Đạt vỗ ngực, "Loại người này đánh chết tại chỗ cũng là cống hiến xã hội"
Đám người ngơ ngác
Giết người?
Lâm Phong: Tay tôi đã lâu rồi chưa nhuốm máu tươi!
Sở Lăng Thiên: Tôi về Hạ Quốc, dính máu hay không cũng là chuyện sớm muộn
Diệp Thần: Giết? Cái này hơi quá ác rồi...
Tiêu Viêm: Mình đường đường chiến thần, có phải cũng nên can ngăn?
Ngăn cái l*z
Một người đánh cũng không lại
Vượt ngục thì là tội phạm
Giết chết cũng được
"Đi!"
"Dương thúc, nhờ thúc giữ nhà"
Vèo một cái, đám người lại vọt đi
———————
Đêm yên gió tĩnh, trăng đã lên cao.
Phương Trường ánh mắt kiên định, cả người còn thoảng mùi máu tanh.
Tối nay...
Tao ~ muốn ~ báo ~ thù
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro