Chương 18
Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT
Trans & edit: L.
___o0o___
Ngày Lưu Vũ đi công tác về, các thành viên tụ tập đầy đủ ở tòa A của ký túc xá, Bá Viễn đang chiến đấu trong bếp cùng Doãn Hạo Vũ, nhìn cả phòng bếp tràn đầy đồ ăn, anh dặn dò: "Lát ăn cơm nói chuyện với Lưu Vũ nhiều chút, đừng để cho Trương Gia Nguyên lại gần."
Trương Gia Nguyên tức nói: "Em làm sao chứ?"
Bá Viễn nói: "Nhìn mày là biết thần kinh thô, đừng để cậu ấy phải lo lắng thêm nữa. Đúng rồi, Lưu Vũ chập tối đến nơi đúng không?"
Cao Khanh Trần nói: "Đúng anh, em biết chuyến bay, hoàng ngưu báo trên mạng từ sớm rồi."
Lâm Mặc trêu chọc nói: "Nha, không nhìn ra anh còn có tiềm chất làm fan tư sinh đấy."
"Hừ!" Cao Khanh Trần quyệt miệng, Lưu Vũ hạ cánh Thượng Hải chỉ bảo trợ lý báo bình an, hiển nhiên cậu không nghĩ tới muốn giữ liên lạc với bất kỳ ai, trong lòng mọi người nói không mất mát là giả.
Lưu Chương lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh bàn ăn nơi mọi người đang tụ tập, nhân lúc không người để ý nhét không ít bánh kem vào tủ lạnh, đột nhiên lên tiếng, hù mọi người giật nảy mình: "Em để ít bánh kem Lưu Vũ thích ăn trong tủ lạnh, mọi người đưa cho cậu ấy ăn nhé, đừng nói là em mua."
"Được, AK anh..." Châu Kha Vũ muốn nói lại thôi.
"Cậu ấy về em không ăn cùng mọi người nữa, ra ngoài một lát đây." Lưu Chương nói.
Mọi người nhìn bóng lưng Lưu Chương ra cửa, yên lặng không nói gì.
Lưu Vũ sợ Lưu Chương, bọn họ liền không cho Lưu Chương đến gần, dần dà, Lưu Chương dường như tách ra khỏi tập thể.
Trương Gia Nguyên trong lòng càng hụt hẫng, cậu biết mình cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, chỉ là Lưu Vũ vẫn luôn coi cậu là trẻ nhỏ nên rất bao dung.
Đợi Bá Viễn làm xong một bàn "Mãn Hán toàn tịch", Lưu Vũ vẫn chưa về.
Bá Viễn đậy lại mấy món ăn trên bàn tránh cho thức ăn bị nguội, Doãn Hạo Vũ nhân cơ hội ăn vụng một miếng, nói: "Anh Viễn, mấy món hôm nay anh nấu nhạt hơn mọi khi."
"Em hiểu cái gì? Lưu Vũ vẫn luôn quản lý ẩm thực rất nghiêm, phải ăn nhạt chút." Bá Viễn nói.
Lâm Mặc đang quyết đấu game với Châu Kha Vũ ở sofa, không biết vì sao, không khí hôm nay nóng hơn mọi ngày, giống như tưởng tượng đến người sắp về nhà kia, tâm trạng liền vô cùng sung sướng.
Trương Gia Nguyên mân mê đồ chơi trong tay, một cái đèn cảm ứng, là màu xanh dương mà Lưu Vũ thích, Trương Gia Nguyên biểu diễn cho nhiều người thưởng thức màn ảo thuật của cậu: "Anh nhìn em xoay một cái, sáng rồi này. Ei, lại xoay lại, là tắt rồi. Không nối dây điện, cũng không có công tắc nào hết..."
/Truyện chỉ đăng trên Wattpad @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./
"Tránh ra tránh ra, đừng cản trở tao đánh Châu Kha Vũ ra bã." Lâm Mặc đẩy Trương Gia Nguyên ra, Trương Gia Nguyên quay đầu đi tìm Cao Khanh Trần.
Ánh đèn sáng rọi tòa nhà A, trong vui vẻ mang theo tia dịu dàng tinh tế, tựa như câu dặn dò của Bá Viễn "Lát nữa ai không ăn cơm tử tế, cứ dính vào Lưu Vũ, liền qua tòa B mà ăn" nghiễm nhiên làm khung cảnh trở thành hình ảnh cả nhà tương thân tương ái.
Kim đồng hồ lại nhảy một số, Lưu Vũ còn không thấy bóng dáng, tâm tình chờ đợi dần trở nên dày vò, Cao Khanh Trần gian nan nói: "Trên mạng fan rõ ràng đã đón được người..."
Bá Viễn quyết định điện cho Lưu Vũ, người cả phòng nín thở nghe anh nói chuyện điện thoại.
"Alo, Tiểu Vũ, về Bắc Kinh chưa? Ừ, ừ, vừa hạ cánh sao? Đúng lúc tối nay anh làm một bàn tiệc lớn, chờ em về cùng ăn... Vậy sao, được, được, không sao, chỉ là hôm nay đúng lúc xuống bếp thôi, em đến khách sạn nghỉ ngơi sớm chút, đừng để mệt quá nhé, ừ, bai~"
Bá Viễn cúp điện thoại, mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn anh, Bá Viễn nói: "Cậu ấy ngày mai có lịch trình ở thành nam, nói đường khá xa, liền ở luôn khách sạn gần đó."
Tâm trạng đột ngột lên cao giống như ngọn lửa thiếu oxi, lại nháy mắt rơi xuống, sau đó hơi thở thoi thóp, những sợi khói trắng nhẹ nhàng bay lên. Ánh đèn nhà A nháy mắt trở nên vẩn đục, trên mặt mọi người lộ ra vẻ mất mát khó nén, lặng lẽ buông chén đũa, không còn hứng thú với "Mãn Hán toàn tịch" nữa.
Trương Gia Nguyên bỗng chốc đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt ngăn cản của Bá Viễn, nói: "Em ăn sau nhé."
Trương Gia Nguyên quay đầu trở về phòng, Lưu Vũ rời đi hai ngày, hai ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, bởi không biết bất luận tin tức nào của Lưu Vũ làm cho thời gian kéo dài đến vô hạn. Khó khăn lắm mới thấy sắp kết thúc, Lưu Vũ lại cho bọn họ một sự dày vò mới. Không thể nói là mất mát, chỉ là càng ngày càng không muốn Lưu Vũ rời đi.
Trương Gia Nguyên ở trong phòng nhàm chán nghịch ngón tay, ánh mắt đúng lúc rơi vào chìa khóa motor trên bàn, cậu cầm lấy chìa khóa liền đi ra cửa.
Từ ký túc xá phía bắc đến thành nam, xuyên qua nửa cái thành thị, gần 40km, Trương Gia Nguyên cưỡi motor đến nơi mới nhớ ra quên hỏi khách sạn và số phòng của Lưu Vũ, cậu gọi cho Tất tỷ, sau đó là trợ lý của Lưu Vũ mới biết rõ người ở đâu.
Trong khoảnh khắc Lưu Vũ mở cửa ấy phảng phất thấy được người tuyết sống lại, khí lạnh ập đến trước mặt làm cậu run lên, Lưu Vũ đang nghi hoặc không biết Trương Gia Nguyên hỏi số phòng của cậu làm gì, người liền xuất hiện trước mắt: "Gia Nguyên? Sao em lại đến đây?"
Nhìn Lưu Vũ còn chưa tẩy trang thay quần áo, Trương Gia Nguyên cũng muốn ngất, cậu cũng không biết mình chạy tới đây có thể làm gì, chỉ là cảm xúc chệnh lệch quá lớn, lại thấy hiềm nghi Lưu Vũ muốn kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, đành phải lầm bầm oán giận: "Đã nói là về nhà, kết quả đến cửa nhà rồi còn không vào."
Lưu Vũ cũng không nói hôm nay sẽ về ký túc xá, nhưng cậu cũng không so đo, nhìn bông tuyết đang đọng trên đầu Trương Gia Nguyên, cả người tỏa ra khí lạnh, nói: "Vào phòng cho ấm đã, em đến đây kiểu gì đó?"
"Đi motor." Trương Gia Nguyên nói, cậu có một chiếc xe máy, ngày thường thích đi hóng gió, nhưng đi xa như vậy vẫn là lần đầu tiên, cậu cảm giác đầu ngón tay sắp đông cứng.
Lưu Vũ không biết Trương Gia Nguyên tới làm gì, nhìn cậu đầu tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, liền muốn đưa người vào phòng trước rồi nói.
Trương Gia Nguyên đứng bất động, biểu tình hơi mất tự nhiên, nhìn hai mắt linh động của Lưu Vũ, cậu bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá, nói: "Đến xem anh một chút, em về đây."
Không hiểu ra sao Trương Gia Nguyên lại quay đầu đi rồi.
Cứ việc nghi hoặc đầy mình, Lưu Vũ vẫn là giữ Trương Gia Nguyên lại, "Cứ vào đây cho ấm đã."
Trương Gia Nguyên ngày thường rất khỏe, nhưng cậu không nỡ dùng sức đẩy Lưu Vũ, cứ thế bị kéo vào phòng.
Trong phòng chỉ có một mình Lưu Vũ, trợ lý ở phòng bên cạnh.
Trương Gia Nguyên nhìn thấy kịch bản Lưu Vũ đặt trên bàn, nói: "Muộn vậy rồi anh vẫn đọc kịch bản hả."
Lưu Vũ rót cho Trương Gia Nguyên ly nước ấm, Trương Gia Nguyên đã cởi áo khoác dày lạnh lẽo, cầm cái ly làm ấm tay, cúi đầu xuống liền không có gan giương mắt lên.
Phòng của Lưu Vũ luôn là có một loại từ trường kỳ lạ, dù chỉ là ngủ khách sạn một đêm, lại vẫn ấm áp dễ chịu, làm người ta cảm xúc lan tràn.
Lưu Vũ tri kỷ không hỏi nhiều, động tác mềm nhẹ cầm kịch bản, nói: "Vội quá chưa kịp đọc xong."
Trương Gia Nguyên lúc này mới cảm thấy gió lạnh làm đau đầu đau họng, cậu ghé vào trên bàn, tầm mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía Lưu Vũ, nói: "Em ngả lưng một chút lát nữa liền về." Sau đó Trương Gia Nguyên thấy được nụ cười của Lưu Vũ.
Rất đáng giá, Trương Gia Nguyên nghĩ.
Khi Trương Gia Nguyên tỉnh lại, Lưu Vũ đã thay đồ ngủ, đang xoa mái tóc ướt đứng trước cửa sổ, thấy Trương Gia Nguyên đã tỉnh liền nói: "Bên ngoài tuyết lại rơi rồi, trên đường đến đây rất lạnh đúng không?"
Trương Gia Nguyên nhìn bông tuyết mơ hồ bay ngoài cửa sổ, lại nhìn người và căn phòng ấm áp, Lưu Vũ ngồi trở lại bên cạnh kịch bản, anh dường như chưa xem xong.
/Truyện chỉ đăng trên Wattpad @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./
Trương Gia Nguyên cầm lấy khăn lông của Lưu Vũ, trước khi bị người cự tuyệt liền nói: "Anh đọc của anh, để em lau cho."
Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng xoa khăn lông, đợi lau khô hết bọt nước, mở máy sấy, đầu ngón tay cẩn thận luồn qua từng sợi tóc mềm mại, dùng lực vừa phải.
Lưu Vũ không am hiểu cách trực tiếp từ chối người khác, cảm giác thoải mái trên đầu làm cậu hơi híp mắt hưởng thụ.
Trong tiếng máy sấy ù ù, Lưu Vũ nghe thấy từ trên bay xuống một câu ai oán như có như không: "Anh đã nói em có thể ở cạnh anh~"
Lưu Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, Trương Gia Nguyên đang dùng tay vuốt sợi tóc của cậu qua tai, lòng bàn tay mềm mại dán sát da đầu, làn gió nóng nhẹ nhàng phất qua.
Kịch bản là không cách nào đọc được nữa rồi, Lưu Vũ lim dim mắt hưởng thụ, vừa tỉnh táo lại, thấy Trương Gia Nguyên đã tắt máy sấy, đang đứng đối diện giúp cậu sửa sang lại vài cọng tóc bị máy sấy thổi loạn.
Lưu Vũ vội vàng lui về phía sau một chút, nói: "Cảm ơn, tôi tự làm được."
Trương Gia Nguyên rũ mắt xuống, tay để trên bàn chống hai má, ngồi song song với Lưu Vũ. Đột nhiên nhìn thấy một vỉ thuốc màu bạc, còn chưa nhìn rõ chữ bên trên đã bị Lưu Vũ lấy đi, Lưu Vũ khẩn trương nói: "Cậu...cậu lấy thuốc của tôi làm gì?"
"Muốn nhìn xem là thuốc gì." Trương Gia Nguyên nói.
"Thực phẩm chức năng."
Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng cười nói: "Có thể bảo đảm anh mạnh khỏe trường thọ không?"
Lưu Vũ nhét thuốc vào trong túi, nghe Trương Gia Nguyên nói như vậy, liền trả lời: "Uống thuốc là hy vọng sẽ khỏe hơn, nhưng cũng không thể coi thuốc là tiên đan được."
Trương Gia Nguyên nhìn Lưu vũ, trong mắt lộ ra chút hy vọng hiếm hoi: "Hy vọng sau này, anh không uống cái thuốc chết tiệt này cũng khỏe mạnh sống lâu, có thể vui vẻ vô sầu."
Lưu Vũ né tránh ánh mắt của Trương Gia Nguyên, nghĩ xem lời này của cậu có ý gì.
Dù mọi hành động cử chỉ của Trương Gia Nguyên hôm nay tất cả đều ra ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nói là Trương Gia Nguyên lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý. Tốt xấu gì cũng là người có thể một tay quạt người ta bay xa 50m, cũng là người có thể trốn trong ngực người khác làm nũng, tuy trước đây Trương Gia Nguyên chưa làm nũng với Lưu Vũ lần nào, nhưng mấy ngày trước không phải cậu đã ôm Lưu Vũ khóc một trận hay sao.
Trương Gia Nguyên lại nói: "Này, em làm ảo thuật cho anh xem nhé." Chỉ thấy cậu sờ soạng trên người mình một lúc, tiếc nuối nói: "Hôm nay không mang, đợi về nhà làm cho anh xem."
Lưu Vũ không nhịn được cười, thầm nghĩ: Nhóc con này không phải là chơi đại mạo hiểm bị thua đấy chứ? Không hành động nào nằm trong dự đoán cả.
___HẾT CHƯƠNG 18___
📌PLEASE DO NOT REUP AND TAKE OUT!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro