Chương 25
Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT
Trans: L.
___o0o___
Về đến ký túc xá, trong phòng khách chỉ có Châu Kha Vũ đang nhàm chán lướt di động, thấy Lưu Vũ đang được Lưu Chương dìu đi, Châu Kha Vũ kha vũ trong lòng một khách, bước nhanh lên trước, hỏi: "Làm sao vậy?"
"À..." Lưu Vũ theo bản năng liếc mắt nhìn chân mình, "Không cẩn thận bị trật một chút."
Châu Kha Vũ sắc mặt trầm xuống, lực chú ý của hắn rơi vào cái tay Lưu Chương dìu Lưu Vũ kia, hắn nghĩ muốn chất vấn Lưu Chương: Vì sao mỗi lần anh và Lưu Vũ ở cùng nhau Lưu Vũ đều bị thương? Nhưng lúc này không tiện phát tác, Châu Kha Vũ đè nén tức giận trong lòng, nhẹ giọng nói với Lưu Vũ: "Em đưa anh về phòng."
Lưu Vũ chưa kịp tỏ thái độ liền bị bế lên khỏi mặt đất, cậu theo bản năng bám chặt bờ vai của hắn.
Lưu Chương nhịn không được nói: "Để em ấy tự đi."
"Lưu Chương!" Châu Kha Vũ gọi cả họ tên đầy đủ của anh, trầm giọng nói: "Lần sau chú ý một chút."
Lưu Vũ cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, cắn môi không nói lời nào, Châu Kha Vũ xoay người đi lên lầu, Lưu Vũ mới nhỏ giọng giải thích: "Là tôi tự ngã, anh ấy nhìn thấy liền dìu tôi trở về."
Châu Kha Vũ giận chuyện Lưu Chương không biết đúng mực liên tiếp tới gần Lưu Vũ, còn tức anh mỗi lần đến gần đều làm Lưu Vũ bị thương.
Hắn cúi đầu liền chạm vào ánh mắt dè dặt của Lưu Vũ, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hòa hoãn nói: "Em bôi thuốc cho anh."
Đặt người lên giường, Châu Kha Vũ xoay người đi tìm rượu thuốc, khi trở về liền ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Lưu Vũ, Lưu Vũ hai tay nắm chặt khăn trải giường, khẩn trương nhìn Châu Kha Vũ đem chân mình đặt lên đầu gối của hắn.
Châu Kha Vũ nửa quỳ trên thảm, lấy chút rượu thuốc xoa nhẹ nhàng, hỏi: "Đau không?"
Lưu Vũ vô thố chớp chớp mắt, lòng bàn tay dịu dàng của Châu Kha Vũ áp lên chỗ sưng đỏ, có một cổ sảng khoái đau đớn chui vào xương cốt, nội tâm Lưu Vũ do dự một hồi, rốt cuộc nói: "Có đau một chút chút."
Châu Kha Vũ dỗ dành nói: "Thương thế còn tốt, hiện tại dùng sức từ, ngày mai đại khái có thể khỏi hơn nửa rồi. Nếu đau quá, bù cho anh một miếng bánh kem."
"Có bánh kem?" Lưu Vũ lộ ra một chút mong đợi mà bình thường khó thấy được.
Châu Kha Vũ cười nói: "Có chứ, chút nữa em lấy cho."
Lưu Vũ liếm liếm môi, chăm chú nhìn Châu Kha Vũ bôi thuốc, cậu cảm thấy cảm xúc của Châu Kha Vũ biến hóa rất nhanh, nhưng dần dần cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và cẩn thận của hắn.
Hôm sau, chân Lưu Vũ chân quả nhiên bớt sưng hơn nhiều. Lưu Vũ nhẹ nhàng xuống lầu, Bá Viễn đứng dưới lầu khẩn trương hô: " Cẩn thận cẩn thận~ Kha Vũ nói chân em bị trật, đây là lần thứ hai bị thương rồi. Hôm nay cảm giác thế nào?"
"Không sao ạ." Lưu Vũ nói.
Bá Viễn nhìn Lưu Vũ đi đến bậc cầu thang cuối cùng mới yên lòng, nói: "Em đợi chút, bữa sáng sắp xong rồi, hôm nay ăn mì được không?"
"Được ạ." Lưu Vũ gật đầu nói, "Cảm ơn anh Viễn〜"
"Cảm ơn gì chứ?" Bá Viễn bảo Lưu Vũ ra bàn ăn chờ, xoay người vào phòng bếp.
Lưu Vũ hôm nay tâm tình có vẻ không tồi, ngồi ở trên bàn cơm đung đưa chân xem tin tức trên mạng, các đánh giá của fans với album mới đều không tệ lắm, lịch trình kế tiếp rất nhiều, trong lòng Lưu Vũ dường như lại ngập tràn tự tin.
Bá Viễn bưng nồi ra, gắp một chén mì tràn đầy cho Lưu Vũ, Lưu Vũ hỏi: "Những người khác đâu?"
"Không cần phải quản, bữa sáng bọn họ tự mình giải quyết, quan trọng là em phải ăn no." Bá Viễn bận bận rộn rộn lại tiến vào bếp.
Lưu Vũ đã thói quen Bá Viễn chu đáo chuẩn bị một ngày ba bữa cho mình, trong lòng cậu rất biết ơn, mỗi lần muốn hồi báo lại gì đó, Bá Viễn liền nói: "Cả INTO1 đều ăn cơm anh nấu, điều anh muốn chính là mọi người đồng lòng tiến bước."
Trên thực tế, Bá Viễn cơ hồ lấy ẩm thực của Lưu Vũ là chủ, Lưu Vũ ăn từng ngụm nhỏ, nội tâm giống như nước lèo trong bát này vậy, ấm áp dễ chịu.
Trương Gia Nguyên đầu tóc như cái ổ gà từ nhà B sang, thấy Lưu Vũ đang ăn, đi tới ngồi song song cùng cậu, hỏi: "Anh hôm qua đi đâu vậy?"
"Về nhà một chuyến." Lưu Vũ nói.
Trương Gia Nguyên hiếm khi xuất hiện quầng thâm mắt, lúc này không trang điểm không rửa mặt, dưới mắt lại nhìn ra một chút quầng thâm.
Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ ăn ngon lành, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ngon lắm."
Trương Gia Nguyên nhìn bộ dáng thoả mãn của Lưu Vũ, cười cười nói: "Em suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn là không thích anh. Không phải, em quyết định không yêu anh."
Lưu Vũ trong miệng ngậm mì sợi, nghe được Trương Gia Nguyên nói động tác nhấm nuốt liền dừng lại.
"Anh vẫn phải cho phép em thích anh, chuyện có hảo cảm này, không khống chế được..."
Trương Gia Nguyên bi thương nói: "Em tận lực khống chế chính mình không yêu anh."
Chữ yêu này, rất nặng.
Lưu Vũ nhất thời không biết đáp lại Trương Gia Nguyên như thế nào, cậu không muốn nói có vẻ quá khinh suất, rốt cuộc thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn thực quý trọng tình yêu của cậu.
Trương Gia Nguyên nhìn Lưu vũ không nói lời nào, trong lòng không biết là chờ mong vẫn là may mắn, tóm lại Lưu Vũ không phản bác trực tiếp coi như vẫn tốt nhỉ? Trương Gia Nguyên đứng dậy nói: "Em đi ra ngoài một chút."
Trương Gia Nguyên bước nhanh đi đến huyền quan, cầm lấy mũ bảo hiểm và chìa khóa xe liền ra cửa.
Lưu Vũ phản ứng lại đây, Bá Viễn từ phòng bếp đi ra đối diện cậu, nói: "Thằng bé Gia Nguyên này, không có ác ý, em coi như có thêm một đứa em trai đi."
Lưu Vũ nhìn mì nóng hôi hổi trong chén, tâm tư mơ hồ lên.
Lưu Vũ nghĩ, tất cả những nhiệt tình trên thế gian đều không đáng bị cô phụ, nhưng dù cậu đào rỗng chính mình, cũng không đào ra được một đoá hồng mà!
Cả buổi sáng, Lưu Vũ đều trầm tư, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất tiến vào phòng khoác lên người cậu một tầng ánh sáng mỏng, thật loá mắt, lại làm nhân tâm ấm áp.
"Tiểu Vũ." Châu Kha Vũ gọi cậu.
"Ơi? "Lưu Vũ quay đầu lại đáp.
Châu Kha Vũ nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của anh, không nhịn được tim mềm nhũn. Lưu Vũ luôn là như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào anh đều có thể lập tức quay đầu lại trả lời người khác, rất giống như chú mèo con không phiền não, nhưng thực ra lại là chú cá vàng không có kí ức.
Châu Kha Vũ đau lòng tiến lên trước, hỏi: "Sao ngồi ngẩn ngơ vậy?"
Lưu Vũ lắc đầu không nhiều lời.
"Mặt trời chiếu vào thế này không váng đầu sao?" Châu Kha Vũ giúp Lưu Vũ kéo rèm cửa lại.
Căn phòng đột nhiên tối đi làm Lưu Vũ trong nháy mắt choáng váng, anh lẩm bẩm tự nói: "Cậu cảm thấy tôi thế nào?"
Châu Kha Vũ ngồi xuống, dịu giọng nói: "Sao lại hỏi như vậy?"
Ngẫm lại hỏi trắng ra như vậy chính là đang làm khó người khác, cũng không có khả năng có được đáp án chân chính, Lưu Vũ cười cười nói: "Tùy tiện hỏi một chút."
Châu Kha Vũ nghiêm túc trả lời: "Em cảm thấy anh có một khuyết điểm chí mạng."
"Khuyết điểm gì? "Lưu Vũ tò mò.
"Anh không biết yêu chính bản thân mình." Châu Kha Vũ nói.
Một đáp án Lưu Vũ không nghĩ tới, cậu nghi hoặc nói: "Thế nào mới được coi là yêu chính mình?" Cậu đã rất coi chính bản thân mình là trung tâm rồi nha.
Châu Kha Vũ hiểu rõ ý nghĩ trong nội tâm của anh anh, nói: "Tạo một cái kén thật dày bảo vệ chính mình, đem chính mình đọc lại, cái đó không gọi là coi bản thân mình là trung tâm, mà là..." Châu Kha Vũ nhìn trần nhà nghĩ một lát nói: "Nó gọi là, tàn nhẫn với chính mình."
Lưu Vũ nghi hoặc nhìn hắn.
"Bọn em đối xử không tốt với anh, anh có thể lựa chọn phản kích, có thể lựa chọn rời đi. Nhưng anh lại lựa chọn bao bọc chính mình lại, vờ như rất kiên cường." Châu Kha Vũ nói.
Lưu Vũ cười ra nước mắt, cậu không thể yếu ớt đến nghe nói mấy câu liền khóc, đội trưởng của nhóm không thể suy sụp, Lưu Vũ tận lực ngửa đầu không cho nước mắt rơi.
Đột nhiên, vòng tay ấm áp của Châu Kha Vũ bao lấy cậu, hắn xoa đầu Lưu Vũ, nói: "Em muốn anh yêu chính mình nhiều một chút. Chúng em yêu anh không phải muốn anh phải đáp lại ngang nhau, không phải muốn chia cắt tình cảm của anh, chỉ hy vọng anh cũng yêu chính mình hơn một chút.
Lưu Vũ khó chịu cười rộ lên, có lẽ trước đây đã từng bị Châu Kha Vũ bắt gặp khi đang khóc, lúc này nhịn không được rơi lệ cũng không phải khó chịu như vậy. Lưu Vũ hiếm thấy muốn nổi tính tình: "Sao cậu đáng ghét như vậy? Về sau tôi nhưng không nghe mấy lời này của cậu nữa đâu, như kịch Quỳnh Dao vậy đó!"
"Anh nói cái gì chính là cái đó." Châu Kha Vũ ôm chặt Lưu Vũ, em có thể không yêu anh, nhưng em không thể không đau lòng anh.
Lưu Vũ dựa vào vai Châu Kha Vũ, không hiểu sao mà, cậu cảm thấy Châu Kha Vũ sẽ không nói chuyện cậu khóc với người khác, sau này càng sẽ không gợi lại chuyện cũ.
Cao Khanh Trần gần đây đang học làm món ăn Trung Quốc với Bá Viễn, anh tự do phát huy, cả một nồi đồ ăn trộn chung vào với nhau xào lung tung, nhìn như sắp cháy, anh giương giọng hét: "Anh Viễn ơiiiii~ anh Viễnnnnn~"
Khi nãy Bá Viễn vẫn ở bên cạnh hướng dẫn, nhưng Tất tỷ vừa gọi điện thoại đến, Bá Viễn liền ra ngoài nghe điện thoại.
"Tắt bếp trước đi." Lưu Vũ đột nhiên duỗi tay tắt lửa đi, dọa Cao Khanh Trần nhảy dựng, Cao Khanh Trần lắp bắp nói: "Em em sao lại ở đây?"
"Em xuống lầu rót nước, còn tưởng rằng ai vẫn chưa đến giờ cơm đã đói bụng rồi đó." Lưu Vũ nói.
Cao Khanh Trần khô cằn cười nói: "Nhàn rỗi không có việc gì làm..." Anh không muốn Lưu Vũ nhìn thấy trù nghệ không ra gì của mình, mở miệng ra lại bắt đầu gào: "Anh Viễnnnn~"
Bá Viễn từ bên ngoài tiến vào, khẩn trương nói: "Em kêu gì vậy? Tất tỷ vừa điện đến nói Gia Nguyên bị tai nạn xe cộ, đang trên đường đưa đến bệnh viện..." Thấy Lưu Vũ cũng có mặt, giọng nói Bá Viễn nhỏ dần rồi im bặt.
Lưu Vũ nghe Bá Viễn nói cả người cứng đờ, sự bất an mãnh liệt đánh úp lại, cậu vô thố nhìn Bá Viễn, hốc mắt ngăn không được ướt át.
Bá Viễn vội vàng an ủi: "Chúng ta không vội, không vội, Tất tỷ chưa nói tình huống của Gia Nguyên, hẳn là bị thương không nặng. Như vậy, anh đi trước nhìn xem."
"Em cũng đi." Lưu Vũ cơ hồ không thể phát ra tiếng, đầu óc cậu nháy mắt bị oanh tạc thành một cuộn chỉ rối, lung tung hiện lên tất cả đều là tình cảnh sáng nay Trương Gia Nguyên thất vọng ra ngoài.
"En đừng đi, anh đến nơi sẽ báo tình huống cho em trước tiên." Bá Viễn nhìn sắc mặt Lưu Vũ trắng bệch, vội vàng gọi những người khác xuống lầu.
Lưu Vũ giãy giụa muốn đi cùng Bá Viễn, Châu Kha Vũ vừa xuống lầu đi tới ấn Lưu Vũ ngồi lên sofa, trấn an nói: "Anh bình tĩnh đi, Gia Nguyên không có việc gì, hắn vẫn luôn rất chú ý an toàn, liền tính xảy ra chuyện hẳn là cũng là sơ xuất nhỏ thôi."
Châu Kha Vũ không an ủi còn tốt, vừa an ủi, nước mắt Lưu Vũ như trân châu đứt dây, liên tiếp không ngừng rơi xuống.
Hết chương 25
🎉Chúc mừng sinh nhật 1 tuổi của INTO1
#24.04.2022
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro