Chương 26
Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT
Trans: L.
___o0o___
Ngồi trên xe đi bệnh viện, Lưu Vũ còn trong hoảng hốt. Doãn Hạo Vũ bên cạnh nhẹ nhàng ôm vai cậu, bàn tay vỗ nhẹ như đang trấn an: "Không sao không sao." Thấy Lưu Vũ quay qua nhìn, Doãn Hạo Vũ lại an ủi một lần nữa.
Lưu Vũ quay đầu nhìn những người khác, Bá Viễn ngồi ở ghế phụ, Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Cao Khanh Trần cùng ngồi ghế sau, chiếc xe bảo mẫu 7 chỗ bị chen chúc tràn đầy.
Đầu tiên bọn họ cũng không định đều đi, hiện tại cả đám kéo ra cửa, chỉ bởi vì Lưu Vũ muốn đi--
Lưu Vũ cảm thấy dạo gần đây cậu càng ngày càng kệch cỡm, tại sao động một chút liền nhịn không được khóc? Khi nãy cậu vừa khóc, những người khác liền binh hoang mã loạn, an ủi đan xen. Cuối cùng Bá Viễn đồng ý dẫn cậu đi, những người khác lại nhất trí muốn cùng nhau ra ngoài...
Lưu Vũ ngượng ngùng nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng lại thầm lo lắng cho Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên được sắp xếp ở phòng bệnh riêng, sau khi bị Tất tỷ răn dạy một trận liền trông thấy các đồng đội đang chen chúc mà vào, đi đầu chính là Lưu Vũ. Trương Gia Nguyên không được tự nhiên ngồi đó, nói: "Các anh sao lại...dẫn anh ấy đến đây?"
Lưu Vũ liếc mắt nhìn băng vải trên tay Trương Gia Nguyên, nhìn như không có việc gì ngồi xuống mép giường, cục đá trong lòng cũng dần dần chìm xuống, Lưu Vũ chầm chậm đến gần.
Bá Viễn hỏi: "Rốt cuộc sao thế này?"
"Không cẩn thận đâm vào lề đường... không có chuyện gì." Trương Gia Nguyên nói thầm.
Bá Viễn giáo huấn: "Thật là không để cho người ta bơt lo, mày có biết Tiểu Vũ lo lắng cho mày như thế nào không?"
Lưu Vũ nhìn Trương Gia Nguyên, như đang xác nhận xem hắn thật sự không có việc gì hay không. Trương Gia Nguyên đối diện với ánh mắt của Lưu Vũ, nói: "Các anh trước ra ngoài một chút, hai chúng em có lời muốn nói."
Lưu Vũ ngồi ở mép giường, kéo qua cánh tay đầy băng vải của Trương Gia Nguyên, cánh môi hé mở, còn chưa nói gì, Trương Gia Nguyên đã giành nói trước: "Em xin lỗi, lại làm anh lo lắng."
Lưu Vũ lắc đầu, thấp giọng hỏi: "Còn có chỗ nào bị thương không?"
"Em không sao." Trương Gia Nguyên nhìn khóe mắt đỏ ửng của Lưu Vũ, đoán sau khi biết tin hắn bị tai nạn anh đã như thế nào, chủ động nói: "Em vốn dĩ định đi chung quanh vài vòng rồi về nhà, sáng nay anh đã đồng ý để em được thích anh âm thầm rồi, căn bản chẳng có thất tình gì cả... "
Lưu Vũ muốn nói lại thôi, dáng vẻ mất mát của Trương Gia Nguyên khi sáng còn rõ ràng trước mắt.
Trương Gia Nguyên nói: "Có một con chó nhỏ đột nhiên nhảy ra từ chỗ ngoặt, xe em quay đầu liền đụng vào lan can bên đường, đúng lúc ở đó có cái cột,..." Trương Gia Nguyên nghĩ lại liền đau đầu, "Đầu bị đụng, tuy có mũ bảo hiểm nhưng bác sĩ nghi ngờ não em bị chấn động nhẹ, nói muốn quan sát một ngày trước rồi xuất viện. Tay em, là bị cọ vào lan can, chỉ là vết thương ngoài da, nhìn hơi ghê người mà thôi. Chỉ là trong thời gian này lên sân khấu phải mặc áo dài, Tất tỷ vừa mắng em một trận..." Càng nói càng tủi thân.
Chân mày nhíu chặt của Lưu Vũ rốt cuộc giãn ra, cảm xúc hôm nay lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu lần, Lưu Vũ hơi mệt, rũ mắt trông thấy băng vải trên tay Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên nội tâm giãy giụa một hồi lâu, vẫn không dám nắm tay Lưu Vũ, nói giỡn: "Em đều gặp rắc rối như vậy rồi, đội trưởng có muốn mắng em hai câu không?"
Lưu Vũ giương mắt xem hắn, Trương Gia Nguyên nói: "Anh luôn bao dung em như vậy, em sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên đó."
Lưu Vũ khóe miệng tràn ra nụ cười tươi, đuổi đi một chút mệt mỏi, nói: "Cũng biết mình rắc rối đấy?"
Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ chăm chú, nói: "Em trước kia đều là cố ý."
"Anh biết." Lưu Vũ nói.
Cho nên anh nghĩ về em như thế nào đây? Trương Gia Nguyên vẫn muốn biết hắn có tư cách thích Lưu Vũ hay không. Chung quy không hỏi được ra miệng, cúi đầu nghịch đầu ngón tay, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay không phải cố ý."
"Anh biết." Lưu Vũ cẩn thận che chở cảm xúc của thiếu niên này, nói: "Trước kia là trước kia, cũng không thể luôn mang theo thành kiến của trước đây được."
Trương Gia Nguyên đột nhiên phát hiện hắn đã hết thuốc chữa, tất cả những cử chỉ của Lưu Vũ đều như thêm lửa thêm củi vào lòng hắn, làm ngọn lửa trong tim càng cháy càng mạnh, tình yêu càng đậm. Không rời đi, lại không cách nào đến gần, thật là bước đi duy gian. Trương Gia Nguyên thở dài trong lòng, quyết định không làm khó người trước mắt, nhìn sắc mặt Lưu Vũ hỏi: "Có phải mệt rồi không?"
Lưu Vũ lắc đầu.
/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d của anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./
Đối với câu hỏi vĩnh viễn chỉ nhận được một đáp án phủ định này, Trương Gia Nguyên tập mãi cũng thành thói quen, nói: "Em cho anh xem một màn ảo thuật nhé!"
Trương Gia Nguyên tư duy nhanh nhạy đã trở lại rồi, Lưu Vũ mỉm cười nói: "Được."
Trương Gia Nguyên sờ sờ trên người, rốt cuộc móc ra quả cầu ngân hà lần trước quên mang kia, hắn ngón tay chuyển động linh hoạt, lặp lại biểu diễn: "Sáng! Tắt! Lại sáng! Lại tắt!"
Lưu Vũ cổ động cười, cậu dường như quen với bộ dáng của một Trương Gia Nguyên hài hước không đầu không đuôi hơn.
Trương Gia Nguyên thích Lưu Vũ cười, dù cho không phải hoàn toàn không lo không nghĩ, nhưng lại là thật lòng. Hắn cảm thấy nếu có thể bảo vệ nụ cười này, cũng đã rất tốt.
Hôm sau, Bá Viễn đi đón Trương Gia Nguyên xuất viện, trước khi đi để lại cơm trưa cho Lưu Vũ.
Cao Khanh Trần dọn đồ ăn ra cho Lưu Vũ, Lưu Vũ đột nhiên nhìn thấy băng dán cá nhân trên tay anh, có đến năm sáu chỗ.
"Anh sao vậy?" Lưu Vũ hỏi.
Cao Khanh Trần vội dấu tay ra sau lưng, "Không sao đâu, không cẩn thận nên thế."
Mấy cái băng dán dán dày đặc trên tay, là có bao nhiêu không cẩn thận chứ? Lưu Vũ lo lắng hỏi: "Làm sao thành ra thế này."
Cao Khanh Trần ấp úng, Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới Cao Khanh Trần gần đây đang học nấu ăn, vết thương trên ngón tay chắc là do đó mà đến rồi. Xem bộ dáng khó nói của Cao Khanh Trần, Lưu Vũ cũng không truy vấn thêm.
Cao Khanh Trần như chạy trốn vào trong bếp, cẩn thận vuốt ve băng dán trên tay, anh cỡ nào hy vọng có thể trực tiếp trả lời sự lo lắng của Lưu Vũ. Những tình cảm trước kia không trân trọng, hiện tại nào có tư cách gì?
Cao Khanh Trần trước đây quá khẩn trương lần tái khám sau của Lưu Vũ, hận không thể nói hết tình cảm của mình cho Lưu Vũ, lừa mình dối người cho rằng làm như vậy có thể làm Lưu Vũ nhanh chóng khỏe hơn. Lâm Mặc cảnh cáo Cao Khanh Trần, nếu hắn lại làm xằng bậy, chỉ biết kết quả tái khám sẽ càng gay go hơn.
Cao Khanh Trần hoàn toàn bị dọa sợ, không biết đã khóc thầm bao nhiêu lần rồi. Anh quyết tâm học trù nghệ nhiều hơn để có thể làm nhiều món Lưu Vũ thích ăn, bị thương nhiều lần, lúc này được Lưu Vũ hỏi miệng vết thương nhưng cũng không dám nói ra.
Mấy vết thương nhỏ, làm sao so được với những thương tổn mà bọn họ đã làm với Lưu Vũ.
Lưu Chương đi vào phòng khách, Lưu Vũ rất tự nhiên bắt chuyện với anh, "Anh ăn cơm trưa chưa?"
"Rồi...rồi." Lưu Chương mất tự nhiên nói, anh xin lỗi là xin lỗi, vẫn là sợ đến gần Lưu Vũ quá không đúng mực.
Lưu Vũ không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục ăn cơm.
Lưu Chương đứng ở cạnh cửa phòng anh, giãy giụa một hồi lâu, lặng yên không tiếng động dịch đến cạnh Lưu Vũ, nhỏ giọng nói: "Anh vừa mới, viết xong một bản demo, em... em... em có thể... nghe thử một chút không?"
"Được ạ!" Lưu Vũ vui vẻ đáp ứng.
Lưu Chương nội tâm hơi hơi nhảy nhót, hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của người bên cạnh, nói năng lộn xộn: "Thế anh... vậy em..., chờ em ăn xong, anh, anh đi chuẩn bị nha..."
Lưu Vũ biết trong phòng Lưu Chương có nhiều thiết bị không tiện di chuyển, vì thế nói: "Có thể đi phòng anh, đợi em ăn xong đã, nhanh thôi."
"A... Được." Lưu Chương thụ sủng nhược kinh.
Cao Khanh Trần từ phòng bếp đi ra thấy Lưu Chương không kiêng nể gì tới gần Lưu Vũ, cả giận nói: "Lưu Chương!!"
Lưu Vũ và Lưu Chương đồng thời giương mắt nhìn Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần chột dạ cúi đầu, "Không có gì."
Lưu Vũ buông đũa, thái độ vừa rồi của Cao Khanh Trần rất không thân thiện, Lưu Vũ cho rằng đây là một vấn đề cần giải quyết, đặc biệt mọi người đang ở chung trong một nhóm.
Ai ngờ, Cao Khanh Trần trước một bước mở miệng, "AK, xin lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động."
"Không sao." Lưu Chương nói, nói xong liền xoay người về phòng trước.
Cao Khanh Trần bước từng bước nhỏ lên trước, thu dọn chén đũa của Lưu Vũ, cụp mắt, giống đứa trẻ làm sai chuyện.
Lưu Vũ phát hiện tay anh hơi run rẩy, không nhịn được lên tiếng: "Tiểu Cửu."
"A, a?" Cao Khanh Trần lập tức dừng lại động tác.
"Anh không sao chứ?"
"Anh? Anh không sao." Cao Khanh Trần nói: "Anh vừa mới lớn tiếng như vậy, em sẽ không tức giận chứ?"
"Đương nhiên sẽ không." Lưu Vũ nói.
Cao Khanh Trần miễn cưỡng cười một cái, thu thập chén đũa đem vào bếp.
Lưu Vũ như suy tư gì, phòng bếp truyền đến tiếng nước, cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, vì sao anh ấy lại thu dọn chén đũa? Khi nãy cũng là Cao Khanh Trần hâm nóng thức ăn giúp cậu? Lưu Vũ bừng tỉnh phát hiện, bản thân sinh hoạt giống như... áo đến vươn tay cơm đến há mồm???
Hết chương 26
📌PLEASE DO NOT REUP AND TAKE OUT!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro