Chương 31

Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT
Trans: L.
___o0o___

Khi Sa tỷ xuất hiện trước cửa ký túc xá của INTO1, không chỉ nội tâm của Lưu Vũ bị dấy lên sóng lớn. Gần đây lịch trình dành cho album mới dày đặc và bận rộn, Lưu Vũ dần dần chấp nhận bọn họ tiến gần thêm một bước, làm mọi người đều quên mất sự trôi nhanh của thời gian, thời gian một tháng thoáng cái đã qua.

Mọi người kinh ngạc, Lưu Vũ sắc mặt tái nhợt nhìn Sa tỷ, Sa tỷ vẫn để tóc dài bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng bắt mắt, bộ váy đen sắc sảo, đôi giày cao gót siêu cao trên chân dường như càng sắc bén hơn. 

Lưu Vũ tiến lên trước, nhỏ giọng hỏi: "Sao chị đến đây rồi?"

Khi đối mặt với Lưu Vũ, khí thế của Sa tỷ yếu đi nhiều, ánh mắt chị dịu lại: "Chuyện em nói trên Wechat là có ý gì?"

Lưu Vũ ánh mắt né tránh, Sa tỷ nhìn các thành viên khác đang ở cách đó không xa, nói:" Lên xe đi, trên đường nói chuyện. "

Lưu Vũ bối rối nói: "Buổi huấn luyện ngày hôm nay, không thể vắng mặt được..."

Sa tỷ không nhìn nổi vẻ bối rối của Lưu Vũ, chị chạm vào bờ vai gầy của cậu, cảnh cáo: "Đừng quá mệt mỏi, đừng vì bất kỳ chuyện gì làm bản thân mình phải chịu uất ức, sau khi huấn luyện kết thúc chị sẽ đến đón em." 

Lưu Vũ mím môi gật đầu.

Những người khác đợi Sa tỷ lái xe rời đi mới dám bước lên, giọng Cao Khanh Trần có vẻ suy sụp: "Sa tỷ tìm em có chuyện gì sao?" 

Lưu Vũ vờ nói: "Em cũng không biết nữa, sau khi huấn luyện xong lại nói đi." 

Châu Kha Vũ lặng lẽ quan sát, khuôn mặt vốn dĩ đang tâm sự nặng nề của Lưu Vũ càng thêm mặt ủ mày chau vì sự xuất hiện của Sa tỷ. Dường như hắn đã đoán được điều gì đó, lại có vẻ không hiểu được suy nghĩ của Lưu Vũ, đoán rồi cũng như không.

Sa tỷ vừa lái xe đi đã hối hận: Lẽ ra chị nên theo họ đến phòng tập, nhìn xem những người kia rốt cuộc đối đãi với nhóc con nhà chị như thế nào!!! Tiểu Vũ nói bọn họ rất chiếu cố cậu, chị lại thấy không tin tưởng cho lắm? 

Ở ngã ba đường, Sa tỷ cuối cùng quyết định lẻn vào phòng tập của Wajijiwa để quan sát cách bọn họ ở chung như thế nào. Trên con đường bốn làn rộng rãi, chị giật mình vì chuyển làn nhanh, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la hét chói tai xen lẫn những lời phàn nàn: "Nữ tài xế này sao vậy? !!"  

Sa tỷ quay tay lái và lẩm bẩm một mình đốp chát lại: "Mẹ kiếp, tôi là tài xế nữ, vậy ông là tài xế nam chắc??

Buổi huấn luyện hôm nay diễn ra để chuẩn bị cho một sân khấu lớn vào  hai tuần sau, cường độ tập luyện lớn làm mọi người đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Kết thúc một buổi sáng viên mãn, Lưu Vũ lấy một cái khăn đắp lên mặt, đi thẳng vào phòng tắm.  

Cao Khanh Trần ngơ ngác nhìn và cảm nhận được tâm trạng chán nản của Lưu Vũ, lần này anh dường như bất lực, những lần khóc lóc thẳng thắn trước đây luôn dựa vào sự dịu dàng của Lưu Vũ. Lưu Vũ lần này bình tĩnh lạnh nhạt, anh không dám quấy rầy cậu.

Bá Viễn sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Đừng làm cho bầu không khí trở nên nặng nề như vậy, cậu ấy chưa bao giờ như thế, chuyện lần này chắc chắn không đơn giản." 

Trương Gia Nguyên đặt mông ngồi dưới đất, chống cằm buồn bực nói: "Anh ấy không chịu nói, nhưng em muốn hỏi. Anh nói xem em hỏi anh í có trả lời không?"

"Không đâu." Châu Kha Vũ nói, "Chúng ta chỉ là đồng đội của anh ấy."

Lâm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay vẽ vòng tròn, nói: "Không cần nghĩ cũng biết là chuyện tái khám, thời gian một tháng đã đến rồi! Có lẽ, tâm trạng đột ngột xuống dốc của anh ấy là bởi vì anh ấy không biết phải nói với chúng ta như thế nào, trong trường hợp lỡ như anh ấy phải rời nhóm…" 

"Nói nhảm!! "Cao Khanh Trần giận dữ nói,"Em ấy còn chưa đi đâu! "

"Anh chắc chắn sao?" 

…Không ai nắm chắc được chuyện này.

Kể cả cả bản thân Lưu Vũ.

Staff mang đồ ăn trưa đến, mọi người đều ảm đạm đi lấy. Cao Khanh Trần chạy ra khỏi phòng tập lại gặp phải Tất tỷ đang đi tới, chị hỏi: "Em làm gì mà lỗ mãng vậy?"  

"Lưu Vũ đâu rồi? Em ấy đi thay quần áo vẫn chưa thấy quay lại." 

Tất tỷ đuổi Cao Khanh Trần về phòng tập, nói: "Người đại diện của cậu ấy tới rồi, nên sẽ không ăn cơm cùng mọi người nữa, mọi người ăn xong rồi tập luyện đi nhé."  

"Em ấy đi đâu rồi?" 

"Không ở đâu cả, sẽ quay lại sớm thôi."

"Thực sự sẽ quay lại chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi, cậu ấy còn có thể không tập luyện sao? Sân khấu tiếp theo rất quan trọng đó! "

"Lỡ như…" 

Thấy Cao Khanh Trần làm Tất tỷ tức giận, Bá Viễn nhanh chóng kéo cậu lại.

Sau khi tắm rửa đơn giản, Lưu Vũ bị Sa tỷ kéo lên phòng họp trên lầu 2. Sa tỷ bí mật theo dõi buổi tập luyện của bọn họ rất lâu, nhưng bởi vì bầu không khí tổng thể kỳ quái và nặng nề nên chị không nhìn ra được gì. Lúc này kéo một mình Lưu Vũ vào một phòng riêng định giáo dục tư tưởng một cách nghiêm khắc.  

“Không đi tái khám nữa là có ý gì?” 

"Chính là ý đó, em hiện tại đã không sao…” Lưu Vũ cụp mắt xuống, thiếu tự tin.  

/Truyện chỉ được dịch và đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./ 

Sa tỷ nhìn cậu chằm chằm, nhớ lại lời bác sĩ nói lúc trước, giọng nhẹ nhàng đầy thuyết phục: "Nếu đã không sao, tại sao lại không muốn đi tái khám, có được một kết quả chuẩn xác không phải sẽ càng an tâm hơn sao?" 

Lưu Vũ nói:" Bây giờ lịch trình dày đặc, không muốn phân tâm đi làm việc này." 

Thấy Lưu Vũ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đang là giữa mùa đông, ánh nắng bên ngoài không hề ấm áp, những cành khô đung đưa dường như càng khẳng định điều này. Hệ thống sưởi trong phòng rất vừa phải, nhưng Lưu Vũ mặc quần áo mỏng manh lại càng khao khát bầu trời cao trong xanh bên ngoài cửa sổ, Sa tỷ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi: "Em cảm thấy thoải mái khi ở bên ngoài hay bên trong?"  

Lưu Vũ quay lại nhìn chị, Sa tỷ nói: "Lần đầu tiên khi gặp bác sĩ em nói, đôi khi em cảm thấy trong phòng khiến em khó thở. Hiện tại em vẫn còn cảm thấy như vậy sao?"  

"Không còn nữa." Lưu Vũ không chút do dự đáp. 

Sa tỷ đi tới bên cửa sổ nhìn xung quanh, Lưu Vũ cũng bước tới, bất luận lúc nào tầm mắt rộng lớn cũng làm cho con người ta hít thở thông thuận hơn, cậu vừa tắm xong,  trên tóc vẫn còn ướt, đôi môi mang đầy muộn.  

“Lưu Vũ.” Sa tỷ quyết định không đi đường vòng. “Nhìn thẳng vào mắt chị và nói, tại sao em không muốn đi tái khám?”  

Lưu Vũ nhìn Sa tỷ, không thể mở lời.

“Ban đầu đã nói tái khám hai lần không qua mới phải rời nhóm." 

“Hiện tại không sao nữa rồi, em cảm thấy rất ổn.” Lưu Vũ vội vàng nói.

"Em nhìn thẳng vào chị mà nói."

Lưu Vũ không nhìn chị nữa, Sa tỷ hỏi: "Em đang sợ sao?"

Lưu Vũ không trả lời, Sa tỷ nói: "Không phải sợ, dù cho điều em sợ là gì, đều có chị ở đây. Tái khám cũng chỉ là muốn nghe xem ý kiến của bác sĩ như thế nào, tìm hướng đi càng tốt hơn."

Lưu Vũ chậm chạp dạ một tiếng.

"Em biết đó, cho dù kết quả không được lý tưởng, chị cũng sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."

Lưu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt trong veo trào ra, cậu nhẹ giọng nói: "Em biết ..." Trước mặt cậu, Sa tỷ luôn như hổ giấy, thỉnh thoảng cứng rắn vì cậu, nhưng thật ra thì chưa bao giờ làm việc gì cậu không muốn làm.

"Vậy em không phải sợ rời nhóm, mà là sợ chính mình ..."  

"Em sợ ..." Lưu Vũ nhẹ nhàng đáp, Sa tỷ lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen của cậu, nhìn thấu cậu, cậu không cách nào che giấu được, lòng bàn tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo và cứng ngắc, "Em sợ rằng mình hết thuốc chữa rồi. Em sợ những người xung quanh tốt với em như vậy mà em vẫn không vui, cứ mãi nắm chặt quá khứ không thể buông." 

Sa tỷ đau lòng ôm lấy cậu,"Ai nói em không thể cứ nắm lấy chuyện cũ không buông? Trước đây khó khăn như vậy, ai nói em nhất định phải đắn đo về nó?" 

Lưu Vũ không biết chính mình bị làm sao nữa, cậu chỉ sợ, hiện tại đã quá tốt rồi, chỉ sợ bị bác sĩ chẩn đoán là chưa khoẻ mạnh, tất cả những thứ tốt đẹp hiện đại đều sẽ tan biến.  

Sa tỷ xoa đầu cậu nói: "Em hãy nhớ rằng đây là nhân chi thường tình, nó không phải là bệnh!"  

Lưu Vũ lắc đầu, khóc nói, "Em không muốn, em không muốn cứ nắm lấy chuyện cũ không buông." 

Sa tỷ nhìn cậu, nói một cách chắc chắn: "Em đâu có đâu, em đã khỏe rồi, kết quả tái khám không nói lên được bất cứ điều gì, nó chỉ cho em biết rằng em có thể càng hạnh phúc hơn. " 

Lưu Vũ hơi suy sụp, cậu biết rằng mình nên bình tĩnh và nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan, nhưng cậu không thể chịu đựng được tất cả các loại giả định, cảm giác thất bại tràn trề sắp đánh gục cậu.

“Vậy thì chúng ta sẽ không tái khám nữa.” Sa tỷ hứa với Lưu Vũ, “Không có gì đâu, đừng lo lắng quá.”

Lưu Vũ nước mắt đầm đìa nhìn Sa tỷ, Sa tỷ nói: "Theo cách của em, chị chỉ có một yêu cầu, đó chính là khi em trị được chính mình, nhất định phải nói với chị." 

Sa tỷ thở dài ôm cậu vào lòng, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu một cách nhịp nhàng.  

Sau khi Sa tỷ rời đi, Lưu Vũ ở trong phòng họp trống trải rất lâu, hôm nay tâm trạng rất tệ, không còn thời gian quan tâm đến cảm xúc của người khác. Lúc sáng cũng là như vậy, bây giờ cũng không muốn làm ảnh hưởng đến bọn họ.  

Phòng huấn luyện này không được cách âm cho lắm, Lưu Vũ mơ hồ nghe thấy Cao Khanh Trần liên tục hỏi Tất tỷ xem cậu đang ở đâu. Lưu Vũ sờ sờ điện thoại, cậu để ý mỗi lần đi ra ngoài một mình, người khác sẽ không dễ dàng quấy rầy cậu. Nhưng cậu không biết rằng, đằng sau hậu trường họ đã liên tục hỏi đi hỏi lại Tất tỷ và các staff.

Lưu Vũ từ từ mở cửa, trong cơn hoảng hốt, cậu ngước mắt lên không ngờ gặp được Châu Kha Vũ đang đi lên hành lang.

Châu Kha Vũ không ngờ Lưu Vũ vẫn luôn ở trên lầu, hắn thận trọng bước lên, hai tay sờ soạng bên người, sờ một cái khăn giấy rồi đưa cho Lưu Vũ. Lưu Vũ ngơ ngác nhìn hắn, Châu Kha Vũ mất tự nhiên mím mím môi, giơ tay định lau nước mắt trên mặt Lưu Vũ, dáng vẻ cúi đầu hơi lúng túng.

Lưu Vũ chợt nhận ra mình đã khóc từ lúc nào, cậu sững sờ cầm lấy khăn giấy, Châu Kha Vũ Đình dừng lại, ánh mắt nhìn cậu toàn là đau lòng.

Tầng dưới tiếng người ồn ào, dường như có tiếng bước chân đi lên cầu thang. Châu Kha Vũ phản ứng nhanh kéo Lưu Vũ trở lại phòng họp, hắn luôn nhớ rằng Lưu Vũ không muốn ai nhìn thấy nước mắt của mình.  

Lưu Vũ cũng rất khó chịu, tại sao lần nào cũng là Châu Kha Vũ? Mỗi lần đều bị Châu Kha Vũ nhìn thấy dáng vẻ như thế này, Lưu Vũ quay mặt đi, không muốn đối diện với Châu Kha Vũ.  

Châu Kha Vũ cụp mắt xuống, lời xin lỗi dâng lên đến cổ nhưng không thể thốt ra được. Thật sự mà nói, hắn rất may mắn khi nhìn thấy Lưu Vũ như thế này, bởi vì hắn rất sợ Lưu Vũ trốn một mình buồn bã, lần trước nhìn thấy Lưu Vũ trốn trong phòng tạp vật, mỗi lần nghĩ đến hắn đều cảm thấy đau lòng.

Châu Kha Vũ cúi đầu, gấp khăn giấy lau nước mắt của Lưu Vũ, nói: "Mấy ngày nay anh mất ngủ, trước đây… em cũng đã từng thấy anh như vậy rồi, nếu anh có cảm xúc gì muốn trút ra thì có thể trút vào em này…" 

Lưu Vũ hai mắt đỏ hoe, định thần lại, lắc đầu không nói.  

Im lặng một lúc, bên ngoài không có động tĩnh gì, Lưu Vũ xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài. Châu Kha Vũ đột nhiên từ phía sau ôm lấy Lưu Vũ, Lưu Vũ khựng lại, ánh mắt vô thần tập trung vào đôi tay đang ôm chặt lấy thân thể của cậu.

Hết chương 31

📌PLEASE DO NOT REUP AND TAKE OUT!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro