Chương 1

Màu truyện khá dark, chống chỉ định với những cô nàng thích chít meo hường phấn, hãy chuẩn bị một trái tim khỏe và một cái đầu lạnh khi đọc nhé.

P/s: Hạo Hãn Tinh Trần HE

🥰


~ ~ ~ ~ ~


Người dẫn đường đột nhiên bừng tỉnh khỏi hôn mê.

Sắc trời âm u chưa sáng hẳn, mưa phùn lất phất khiến cỏ dưới thân mười phần ẩm ướt. Nhưng so với nước biển mặn, nước mưa thấm vào vết thương khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.

Cậu cố gắng chống đỡ tinh thần lực tìm kiếm xung quanh, chợt nhận ra không chỉ có một lính gác ở gần đó.

Chuyện gì đây!

Bất quá, họ không mạnh, đều không mạnh.

Khoan, có một người rất mạnh.

Người dẫn đường siết chặt lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức buông lỏng khí lực.

Những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, trong ký ức còn lưu lại vài hình ảnh lộn xộn, dựa vào cường độ rèn luyện dẫn đường cấp cao, cậu nắm được chính xác những điểm then chốt, miễn cưỡng xâu chuỗi lại, sau đó bắt lấy tinh thần người lính gác.

Người lính gác không chút do dự, có sự hỗ trợ của dẫn đường, tinh thần lực của cậu ổn định hơn rất nhiều, tình trạng kiệt sức do tiêu hao quá độ cũng được xoa dịu.

Nhưng cậu biết rằng trận chiến hiện tại không nên kéo dài quá lâu, vì vẫn còn những việc quan trọng hơn phải làm.

Mưa vốn dĩ không lớn, ảnh hưởng tới người dẫn đường không đáng là bao. Cậu cảm nhận chính xác một con chim màu nâu đang rũ cánh trên ngọn cây phía trên đỉnh đầu, và những giọt nước bắn ra xung quanh.



Khi ánh sáng lóe lên sau những đám mây, con chim nâu đạp cành bay đi, trận đấu cũng kết thúc.

Người lính gác từ xa đi tới, dừng lại ở một khoảng cách an toàn, cố gắng để người dẫn đường không cảm thấy bị áp bức.

"Châu Kha Vũ."

Cao Khanh Trần cười, "Tôi không mất trí."

Châu Kha Vũ thở một hơi nhẹ nhõm. Lúc cậu vừa tỉnh lại, lập tức dùng tinh thần lực thăm dò Cao Khanh Trần, lại bị tiềm thức của cậu cự tuyệt.

Cậu đưa tay trước Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần nắm lấy tay cậu mượn lực, nhưng cũng chỉ rướn lên được một nửa, không đứng thẳng được.

"Bị thương rồi?" Châu Kha Vũ vội đỡ lấy.

"Vừa rồi không để ý . . . "

Châu Kha Vũ có chút chân tay cứng nhắc nhìn Cao Khanh Trần vén ống quần rách nát của mình lên, từ cổ chân đến đầu gối cơ hồ đều tím bầm.

Còn bị thương nặng hơn cậu, Châu Kha Vũ nghĩ.

Cao Khanh Trần thở hắt một tiếng, tựa hồ biết cậu đang nghĩ gì.

"Bị "nó" cắn một cái, không mất cả chân là cảm ơn trời đất rồi."

Hình như là có chuyện này. Châu Kha Vũ nhớ lại lúc đó bọn họ bị nhiễu loạn mạnh mẽ chặt đứt mọi liên lạc, lúc cậu rất không dễ dàng tìm được Cao Khanh Trần, cố gắng kéo người ra khỏi vùng nước xoáy, luôn cảm thấy ngoại trừ lực hút của nước xoáy, còn có một kình lực ra sức nhấn chìm cậu. 

Cậu không thể không mở ra mạng lưới tinh thần ở cấp độ mạnh mẽ nhất của bản thân, mới có thể kéo Cao Khanh Trần từ quỷ môn quan trở về.

"Cái thứ đó . . . " Châu Kha Vũ trầm ngâm nửa ngày cũng không biết phải gọi nó là gì, "Sao lại mạnh như vậy?"

Cao Khanh Trần biết Châu Kha Vũ hỏi là "nó",  "Tôi cũng không rõ, nhưng hiển nhiên không phải xoáy nước thông thường. May mà giữ được cái chân này, nói không chừng có thể tra được chút thông tin." 

Nói rồi lại không ôm hi vọng hỏi cậu, "Tháp ở đây có chào đón chúng ta không?"

Châu Kha Vũ liếc tới chỗ bản thân vừa đến, nhún vai, "Rõ ràng là không."

"Vậy hết cách rồi." Cao Khanh Trần ngược lại không có chút áp lực nào, "Xem ra chúng ta phải xuống nước một thời gian."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một lúc, "Tôi đi xem trước."

"Không được", Cao Khanh Trần lập tức phản đối, "Năng lực của "nó" vẫn nằm ngoài hiểu biết của tôi, e rằng tổ chức đã đánh giá sai cấp độ của nhiệm vụ lần này . . . Liên kết tạm thời giữa lính gác với dẫn đường vừa quen biết, quá nguy hiểm."

Châu Kha Vũ ngồi xuống cạnh Cao Khanh Trần. Cậu không trực tiếp giao đấu với "nó", nên không thể đánh giá chính xác năng lực của "nó", nhưng để Cao Khanh Trần nói như vậy, tình huống lúc đó thực sự khiến người ta khó tin.

Nói đến liên kết tạm thời . . . Cao Khanh Trần thoáng khựng lại, sau đó chủ động dịu dàng buông lỏng nút thắt tinh thần của Châu Kha Vũ, tất cả cũng chỉ là liên kết rời rạc, cả hai người đều không có phản ứng rung động gì đặc biệt.

"Cái đó . . . . . "

"Nghe" Châu Kha Vũ đột nhiên đưa ngón tay chặn môi cậu, "Có tiếng."

Năm giác quan của Cao Khanh Trần không bằng Châu Kha Vũ, cẩn thận nghe một lúc cũng không thấy động tĩnh gì. Cậu quay sang muốn hỏi, lại chỉ thấy một bên sườn mặt Châu Kha Vũ.

Hơi nước trong không khí bắt đầu âm thầm ngưng tụ theo một hướng, hai người đồng thời cảm thấy ngạt thở, đặc biệt là người đang mất máu dẫn đến tinh thần lực khá mềm yếu như Cao Khanh Trần, cơ hồ lập tức cảm thấy phản ứng tinh thần mãnh liệt.

Châu Kha Vũ không đành lòng lại cố gắng thiết lập liên kết tinh thần với cậu, nhưng bất kể bao lần đều cùng một kết quả: Từ chối.

Tiềm thức của Cao Khanh Trần từ chối kết hợp với Châu Kha Vũ.

Nhưng sau một nỗ lực đáng kinh ngạc , Cao Khanh Trần đã rơi vào trạng thái hôn mê, lá chắn tinh thần nhanh chóng tan vỡ.

Châu Kha Vũ có chút hoảng loạn, năng lực lính gác lúc này bạo phát, cơ hồ muốn bẻ cong không khí xung quanh. Tốc độ ngưng tụ hơi nước chậm lại, không biết là e sợ sức mạnh lính gác hay cố ý chừa lại cho bọn họ chút khoảng trống.

Tình huống hiện tại có bao gay go? Châu Kha Vũ nhắm mắt lắc đầu, tập trung tinh thần tìm cách xâm nhập vào thế giới tinh thần của Cao Khanh Trần lần nữa.

Dùng từ xâm nhập này một chút cũng không sai, cậu có thể cảm thấy Cao Khanh Trần đối với việc từ chối tinh thần lực khác cơ hồ là bản chất vốn có, hoàn toàn không phải chỉ đối với một mình cậu.

Tuy điều này có chút vô lý, nhưng lần này cậu thành công rồi, đoán chắc là do người dẫn đường đã quá yếu, cậu mới có cơ hội lưu lại.

Các nút thần kinh được quấn vào nhau một cách trơn tru bởi các chùm ánh sáng dịu dàng và kết nối theo hình xoắn ốc giống như DNA. Phương thức kết nối này khiến lính gác cảm thấy vạn phần dễ chịu.

Châu Kha Vũ, người gần như đang chuẩn bị hưởng thụ thoải mái, đột nhiên bị một cơn đau nhói kéo trở lại, một giây tiếp theo, các mạch máu của cậu như sắp vỡ ra, và cậu rơi vào bóng tối trước khi kịp hét lên.

Nhưng không khí ở đây trong lành hơn, cậu nghĩ.



Nếu tổ chức biết cậu với Châu Kha Vũ gặp nhau trong cùng một nhiệm vụ và thực hiện liên kết tinh thần hai lần, hẳn sẽ rất rắc rối.

Xét cho cùng, cấp độ của Châu Kha Vũ, nên kết hợp với dẫn đường ưu tú hơn.

Cao Khanh Trần thầm nghĩ.

Bất quá, cậu cảm thấy tương thích của bọn họ rất cao, cậu có thể cảm nhận rõ ràng thành quả liên kết 1+1>2, nhưng cậu chưa từng liên kết với lính gác nào khác, không biết loại tình huống này có được gọi là . . . vô cùng phù hợp?

"Nắm tay tôi."

Cao Khanh Trần đột ngột mở mắt và thấy bản thân được bao quanh bởi làn nước xanh trong suốt.

"Nhanh lên, anh sẽ chết đấy!"

Lúc này dường như Châu Kha Vũ mới càng giống dẫn đường, dựa vào âm thanh hư ảo kia kéo Cao Khanh Trần ra khỏi mặt nước, cậu không dám hành động khinh suất, tiếp xúc cơ thể cũng vô cùng cẩn trọng.

Hai người thoát khỏi nước, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng sủa.

Cao Khanh Trần có chút hoảng hốt, dường như không phản ứng kịp tình huống vừa tới, cậu bắt lấy tay Châu Kha Vũ, để đối phương kéo mình hoàn toàn ra khỏi vùng nước.

Bầu trời thấp, đồng bằng rộng lớn, những ngọn núi cao chót vót và khu rừng lá cứng nghiêng mình trên những sườn dốc. Đây là cái nhìn toàn cảnh về thế giới tinh thần của Cao Khanh Trần.

Mà nơi bọn họ vừa mới chạy thoát, bất quá chỉ là một cái hồ nhỏ giữa vùng đất, nhìn từ góc độ này, nó được dát trên mặt đất như một viên ngọc sáng lấp lánh.

"Cậu không nên liều lĩnh như vậy . . . " Cao Khanh Trần giấu đầu hở đuôi phủi bụi bặm vốn không tồn tại trên người, "Thế giới tinh thần của dẫn đường không phải nơi lính gác có thể khống chế, cậu có thể vì cộng hưởng quá tải mà mất cảm giác, thậm chí mất mạng."

Châu Kha Vũ không nói gì, nhưng có chút thất vọng, cảm giác này cũng truyền tới Cao Khanh Trần, khiến cậu có chút tay chân luống cuống, " . . . . . Bất quá, may mà có cậu, chúng ta tạm thời không gặp nguy hiểm."

"Ừm." Châu Kha Vũ chú ý tới chân của Cao Khanh Trần, mảng da bầm tím hoàn toàn biến mất, như chưa từng bị thương.

Cao Khanh Trần sau khi thấy ánh mắt của cậu, nụ cười vụt tắt, "Lẽ nào cậu chưa từng liên kết với dẫn đường? Thế giới tinh thần của dẫn đường chiếu theo trạng thái lý tưởng của chủ thể, đây là nơi trú ẩn của dẫn đường."

"Chúng ta suýt chết ở đây." Châu Kha Vũ nhắc.

"Ừm . . . Con người luôn có những cảm xúc tiêu cực mà."

Châu Kha Vũ nửa hiểu nửa không gật gật đầu, sau đó dùng tinh thần lực định truyền tin tức cho người kia, lại bị chặn bởi lá chắn tinh thần người dẫn đường vừa thiết lập.

"A, xin lỗi." Cao Khanh Trần tập trung tinh thần, và thế giới tinh thần cũng dần biến mất dưới dạng hạt. 

Trong lòng cậu không khỏi có chút kỳ lạ, loại bảo vệ này, chỉ nên xuất hiện giữa những lính gác dẫn đường có quan hệ thân thiết, sao cậu ấy có thể . . . . .

Cảnh tượng xung quanh trở về thực tại, mây đen dày đặc treo lơ lửng trên bờ biển, gió nổi lên mang theo những luồng không khí nguy hiểm. Bầu không khí khác hẳn lúc nãy.

Cậu nhìn Châu Kha Vũ, vẻ mặt có chút hiếu kỳ, một con sư tử bạc dần dần bước ra từ người Châu Kha Vũ, ngẩng đầu gầm lên một tiếng.

Cao Khanh Trần sững sờ trong giây lát, chấn động do cộng hưởng khiến máu cậu gần như chảy ngược. Cuối cùng cậu đứng cạnh Châu Kha Vũ, tinh thần thể dưới áp lực buộc phải hiện ra một con chim ưng trắng.

"Đừng từ chối tôi nữa."

Trong cơn bạo phong, Cao Khanh Trần nghe Châu Kha Vũ nói.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro