Chương 13

Không biết có phải ảo giác hay không, khi rời khỏi toà ký túc xá, Cao Khanh Trần cảm thấy rất nhiều người đang nhìn cậu, hoàn toàn không phải tình yêu, sự thèm khát hay thù hận thông thường, mà là một loại dò xét và phỏng đoán không thể nói rõ.


Hôm nay cậu nhận được thư từ Quân bộ, chính là nơi mấy ngày trước trả lại đơn đề nghị của cậu, mệnh lệnh cậu trước buổi trưa phải có mặt.


Đây là lần đầu tiên Cao Khanh Trần tới tòa nhà to lớn quỷ quái này, cửa vào có trình tự kiểm tra phi thường nghiêm ngặt, lúc đi thang máy còn có hai lính gác cầm súng đi cùng.

Cậu vốn tưởng chỉ là trùng hợp thuận đường, không ngờ bọn họ một đường theo cậu đến tận văn phòng của tướng Case - Tổng chỉ huy đương nhiệm Quân bộ Liên hợp quốc.


Hệ thống tự động nhận diện tin tức thân phận của Cao Khanh Trần, cửa mở, hai người lính gác một trái một phải đứng ngoài cửa, dùng tinh thần lực ra hiệu cậu có thể tiến vào.


Cao Khanh Trần nhẹ giọng cảm ơn, cúi đầu bước vào, sau đó xoay người đóng cửa, vừa ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên nhìn tới vậy mà lại là Lưu Chương đang nói chuyện với tướng quân.


Nhịp tim lập tức điên cuồng đập loạn.


"Tướng Case . . . "


Một luồng tinh thần lực kinh thiên động địa trong nháy mắt áp chế khiến Cao Khanh Trần hít thở không thông, giống như ngậm một bọc máu trong họng, sau đó huyết quản bị bóp chặt, bọc máu vỡ ra, máu tươi tràn vào khoang miệng, vừa nóng rát vừa đau đớn.


Toàn thân mềm nhũn chơi vơi không có thứ gì để vịn vào, cậu không thể không giải phóng một ít tinh thần lực mới có thể chống đỡ bản thân không ngã xuống, dù sao thì cậu cũng là dẫn đường sở hữu phản ứng bất đối xứng.


"Thu lại tinh thần lực của anh đi, anh không muốn nói chuyện sao?"


Cao Khanh Trần không dám chống cự, cậu mở miệng, phun ra một ngụm máu, chất lỏng đỏ tươi chảy xuống sàn nhà, tạo thành một bức vẽ rời rạc.


Lưu Chương dường như có chút không nỡ nhìn, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.


Case gác tay trầm giọng, "Cậu có biết bản thân đã phạm tội gì không?"


Dưới áp chế tinh thần lực lớn mạnh của tên lính gác, Cao Khanh Trần rất khó khăn mới nghe được lời hắn nói, máu nhạt dần dần tràn vào trong con ngươi, trước mắt bao phủ một tầng sương hồng, cậu chậm rãi lắc đầu.


Case hào phóng giải đáp, "Che giấu gián điệp, còn mang hắn vào khu quân sự thu thập tình báo . . . Ai cho cậu cái gan đó?"


"Không! Tôi không có!"


Một tiếng động lớn, Cao Khanh Trần bị đạp xuống đất, lời phản bác của cậu khiến tổng chỉ huy tức giận, tinh thần lực nóng rực khiến cậu nằm bẹp trên sàn nhà.


Case khom người trước mặt cậu, "Hắn là ai?"


Nửa mặt bên phải của Cao Khanh Trần áp vào sàn nhà, tầm nhìn bị hạn chế lại còn một khoảng không rất nhỏ, chỉ có thể thấy thấp thoáng mũi giày quân sự lạnh cứng của Case cùng phù hiệu phát quang lấp lánh.


Cậu không lắc đầu được, phát ra những âm thanh yếu ớt, "Không có ai . . . "


"Là Doãn Hạo Vũ."


Lời nói dối bị bóc trần một cách vô tình, máu và nước mắt lấp đầy hai mắt, trán cậu bị bầm tím, làn da trắng gần như trong suốt nhuốm máu đen, rung rinh chực đổ.


"Cậu ấy không phải . . . Cậu ấy từ khi ra đời . . . đã ở cạnh tôi . . . "


Case giơ mũi giày trước mặt cậu, lạnh giọng hừ một tiếng, "Đúng lúc tôi muốn nói cho cậu, hắn ra đời bằng cách nào."


Những tờ giấy lạnh như tuyết rơi trên người Cao Khanh Trần.


Đó là mấy tấm ảnh đen trắng, cậu run rẩy chạm vào một trong số chúng, bối cảnh bức ảnh là một không gian mật thất giống nhà tù, ở giữa là một người phụ nữ thân hình kỳ dị, chân tay rất gầy, chỉ có phần bụng nhô cao, yên lặng nằm trên mặt đất, không biết là ngủ hay đã chết.


Lại một tấm khác, diện mạo của người phụ nữ trở nên khó nhận rõ, phần da bụng bị mổ ra, trong khoang bụng chật ních và lộn xộn.


Một bức ảnh khác, một đứa bé đẫm máu được lấy ra từ trong tử cung của người phụ nữ, dao phẫu thuật chĩa vào dây rốn . . . 


Còn lại cơ bản phần lớn giống nhau, đều là cùng một góc nhìn, thời gian trên các bức ảnh rất gần, có thể liên kết lại thành ảnh động trên giấy.


Cao Khanh Trần cẩn thận xem từng bức ảnh, sau đó không ngăn được buồn nôn, toàn bộ khí lực trong cơ thể bị đẩy ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, cậu siết chặt tập giấy đến khi những đốt tay trở nên trắng bệch, cả người thu lại co giật dữ dội.


"Có biết đây là ai không? Cháu gái Giáo hoàng Stuart, vợ của Tướng quân Finkler."


"Đừng nói nữa."


" . . . Tù nhân chiến tranh của Liên hợp quốc, chết vì giải phẫu sinh thể."


"Đừng nói nữa!"


Lời nói của Case sắc như dao cứa vào tai Cao Khanh Trần, trống đập dồn dập dưới màng nhĩ, chất lỏng nóng rực dâng trào, cậu nghe thấy vô số ma quỷ ở bên tai cười cay độc, nói lời xằng bậy, nhưng cậu bất lực, cậu tuyệt vọng, cậu không thể đánh tan chúng bằng nắm đấm của mình, cũng không thể chạy tới bịt miệng Case, để hắn ngừng đả kích.


"Tôi còn nghe nói người thực hiện phẫu thuật là . . . "


"Tướng Case." Lưu Chương đột nhiên lên tiếng cắt lời Case, anh biết đây là hành vi xúc phạm cấp trên, tự cởi phù hiệu ra cầm trong tay, hơi cúi đầu nói, "Thời gian không còn nhiều, đừng để trưởng quan đợi lâu."


Case lạnh lùng nhìn anh, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra, "Được thôi, vậy cậu có thể muốn áp tải phạm nhân tới nhà tù, nếu có thiên vị, xử theo quân pháp."



Lính gác bảo vệ ở cửa giúp Case mở cửa, hắn ngẩng đầu cất bước, uy vũ phi phàm.


"Tướng Case."


Đổi thành lúc khác, nếu có người quỳ phục bên dưới, định ôm chân hắn cầu xin cơ hội cứu mạng, hắn sẽ không chút do dự dẫm lên tay, mà lần này, hắn càng khó có nhẫn nại nghe di ngôn của tội phạm thông đồng với kẻ địch.


Đồng thời điều khiến hắn có hứng thú là, hắn không thấy một chút sợ hãi nào trong mắt người dẫn đường yếu ớt, trái lại còn thoáng thấy thân ảnh căng thẳng của Lưu Chương.


Mũi giày quân đội đe dọa động mạch mỏng manh, người dẫn đường hoàn toàn không có lựa chọn, lý trí nhắc cậu thu tay lại, nhưng cậu cứ muốn giằng co với chính mình. 

Case sẽ thương hại sao? Có lẽ chỉ cần hắn nhíu mày, trên người cậu sẽ có thêm vài cái lỗ phun máu, nhưng cậu không quan tâm.


Trong mắt cậu vẫn còn một chút ánh sáng.


Nhưng cũng chỉ có một chút thôi.


"Xin hỏi tướng quân . . . nhiệm vụ đó là . . . "


"Là đường chết." Case không chút lưu tình chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của người dẫn đường, "Cứ yên tâm hối lỗi đi, đã có bao chiến sĩ chôn cất hắn."



Họng súng lạnh lùng từ thái dương trượt xuống, men theo cần cổ sượt qua xương quai xanh, cuối cùng dừng ở nơi then chốt vận chuyển máu.


Sĩ quan trẻ tuổi cầm khẩu súng lục trên người phạm nhân nhẹ nhàng di chuyển, tiếu ý thâm trầm, đáng tiếc anh không phải lính gác, không thể dễ dàng khiến cái đầu cao ngạo của người dẫn đường kia cúi xuống, đây thực sự là điều tiếc hận nhất.


"Cao Khanh Trần, tôi nghĩ, tôi nợ cậu một lời xin lỗi."


Ác quỷ để lộ chiếc răng nanh chết không hối tiếc, xuyên thủng phổi người tù nhân.


"Theo đúng quy trình, tôi nên hỏi qua ý kiến của cậu trước,  liệu có nguyện ý làm một đứa trẻ biết nghe lời? Nhưng tôi cảm thấy cậu nhất định không đồng ý, nên mới đến bước đường này, . . . Xin lỗi, tự làm tự chịu, đành tiễn cậu xuống địa ngục vậy."


Thật khó tin, địa ngục trần gian vậy mà thực sự tồn tại, nếu không làm sao ngôn ngữ của quỷ dữ lại xuất hiện ở thế giới hiện thực, từ miệng của một người còn sống sờ sờ?


Cao Khanh Trần không nói một lời, nhưng tròng mắt cậu dần mờ đi trước ác quỷ, từ đỏ như máu chuyển thành đỏ cam.


Đó là một trái tim khô khan đẫm máu, hay mặt trời liều mạng bùng cháy? Lưu Chương đột nhiên lộ ra ánh mắt thương hại, "Tôi hi vọng cậu có thể học cách cầu xin, thật đó."


Tình huống này, Lưu Chương đã trải qua vô số lần.


Hai tay anh chưa từng vấy máu, lại nhuốm đầy máu. Để tội nhân tự mình xé nát và mục rữa trong nhà tù là việc anh thành thạo nhất. Anh thích nhìn biểu cảm khốn đốn, khóc lóc, giãy giụa, giằng xé, chờ anh đánh gãy từng cái xương, sau đó nhìn anh cầu xin tha mạng.

Khi họ đã tuyệt vọng đến mức chỉ anh mới có thể cứu mạng họ, sẽ quên mất ai là người đẩy họ vào tuyệt vọng.


Đối diện với mũi dao rất đau, nhưng nỗi đau đó là giả, là dối trá, trái tim trước khi bị dao đâm sẽ không chảy máu.


Nếu có người quyết tâm muốn giết mình, ai lại có thể cầu xin được hắn?


Cao Khanh Trần nuốt nước mắt, "Người thực hiện phẫu thuật là ai?"


Mí mắt Lưu Chương khẽ giật, không ngờ câu đầu tiên cậu nói lại là câu này.


"Đương nhiên là . . . người nhận nuôi hắn."


" . . . Tại sao bọn họ phải làm như vậy?"


"Cậu muốn nói người ngược đãi phu nhân Finkler, hay người nhận nuôi tiểu Finkler?" Lưu Chương đào lại trí nhớ, "Tôi chỉ có thể giải đáp cái trước, đối với tù nhân chiến tranh, không còn cách nào khác."


Cao Khanh Trần không ngừng nuốt nước bọt, dù trong miệng đã khô khốc, như muốn bốc cháy, thanh âm khàn khàn không giống người thường, "Cậu ấy đi đâu rồi . . . "


Cũng coi như là lê hoa đái vũ, Lưu Chương thầm cảm thán, không tiếc cho cậu một câu trả lời, "Còn nhớ xoáy nước 'ăn người' không? Là một vùng thử nghiệm trong đó, Châu Kha Vũ hẳn là chưa nói cho cậu? Cậu ấy cũng chỉ là người giám sát sản phẩm thử nghiệm mà thôi." 

Lưu Chương nhãn nhã bước đi trước mặt cậu, ngữ khí khoan thai nhẹ nhàng, "Kỳ thực, cậu ấy cũng không phải xấu xa như cậu nghĩ, đúng không? Ít nhất thì, cậu ấy không bỏ mặc cậu không quản . . . "


"Trưởng quan! Trưởng quan!"


Cửa kính một bên bị đóng sầm lại, lính gác cấp thấp vội vàng chắp tay chào kiểu quân đội, cảm thấy việc bản thân đột ngột xông vào hoàn toàn không có gì không đúng.


Lưu Chương ghé tai nghe viên sĩ quan trình bày, được ba câu mặt liền biến sắc.


Anh nheo mắt nhìn Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần dáng vẻ tiêu điều vô thần vô sắc.


Dấu hiệu sinh tồn của cậu rất yếu, nhưng sức mạnh tinh thần lại cực kỳ mạnh mẽ, đó là phản ứng tự vệ do tinh thần thể tạo ra trong điều kiện khắc nghiệt.


Bạch ưng dang rộng đôi cánh và bao bọc người dẫn đường như mẹ ôm con, là nó ngăn máu của người dẫn đường tiếp tục bay hơi, khiến gương mặt cậu trông có chút hồng và không tái nhợt đến mức phản quang trên kính.


Nhưng con linh miêu đốm đã nhảy ra tóm lấy cổ bạch ưng, kích thước của chúng chênh lệch rõ ràng, bạch ưng gần như không thể kháng cự.


Lưu Chương để tinh thần thể ở lại.


Không có sự cho phép của anh, không ai có thể vượt qua sự hung dữ của linh miêu và tiếp cận Cao Khanh Trần.


Bất cứ ai cũng không thể.


Bao gồm . . . 


"Đã lâu không gặp, Châu giáo quản."



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro