Chương 14

Mưa.


Mùi ẩm thấp và thối rữa trong lối đi dạo không phải hoàn toàn do mưa, còn có các loại tội phạm quân sự mặt mũi hung ác bị tra tấn hoặc tự mình gây ra những vết thương lở loét, mùi máu và thuốc men bốc lên trong không gian.


Mỗi bước đi đều lưu lại vệt nước dấu chân, dưới ánh đèn trắng rực phát ra ánh sáng trong suốt bi thảm.


Cao Khanh Trần nhướn mi, như cũ là người không muốn nhìn nhất, cậu buông tay, lại bị bắt lại.


"Nghe nói ở đây lâu sẽ mất đi khái niệm thời gian."


Toàn bộ nhà tù quân sự giống một tinh cầu lưu lạc bên ngoài, không vận hành theo quỹ đạo, cũng không chạy thoát khỏi vũ trụ, có người cảm thấy ánh trăng bay qua, có người cảm thấy thời gian ngừng lại, bọn họ thường vì điều này tranh luận không ngớt.


"Đây là ngày thứ ba mươi, cậu đã ở đây ba mươi ngày rồi."


Cao Khanh Trần vẫn nhắm mắt, khàn giọng nói, "Hôm nay là ngày Giải phóng?"


"Đúng, hôm nay là ngày 19 tháng 10, ngày Giải phóng Liên hợp quốc, nhân tiện chào đón các anh hùng đế quốc về nhà. Cậu không muốn đi xem thử sao?"


Họ đi vội vã trong màn đêm, không có ai ngăn cản, không có quân đội truy bắt, thậm chí không có ai để mắt tới họ, như thể đã mất toàn bộ trí nhớ, Cao Khanh Trần không thể không hoài nghi bản thân rốt cuộc đã ở tù ba mươi ngày hay ba mươi năm.


 Sự nghi ngờ ngày càng gia tăng khi cậu đi qua sân tập.


Màn hình điện tử cuộn ba vòng, có ảnh của từng giảng viên danh dự, nhưng không thấy người đó.


"Châu Kha Vũ bị thương nhẹ, không bị khai trừ."


Lưu Chương dự đoán được ngày hôm đó Châu Kha Vũ sẽ tới. Không thể không thừa nhận cậu rất cố chấp với Cao Khanh Trần, thậm chí đã cố tình lan truyền tin tức giả trước cũng không thể khiến cậu chùn chân.


"Tôi đã nói, tôi không hi vọng có một ngày chúng ta phải đối chọi gay gắt."


"Đây bất quá là cậu tự mình động thủ."


"Anh biết anh ấy không làm gì sai . . . "



Cơn đau bất ngờ khiến Châu Kha Vũ quỳ xuống mặt đất, trong đầu lập tức nhớ kỹ điều luật sắt của Liên hợp quốc: Nghiêm cấm sử dụng tinh thần lực trong nhà tù quân sự.


Cậu sờ vết thương phía sau lưng, mảnh áo rách toạc để lộ da thịt rướm máu.


"Ta đã nghĩ cháu có thể thông suốt lời cảnh báo của ta, Daniel."


Người cầm roi trong bóng tối là ông nội của cậu, một trong những lãnh tụ thành lập Liên hợp quốc, ân sư của Tổng chỉ huy đương nhiệm Quân bộ Trung ương Case, sở hữu vinh quang và quyền lực tối cao.


Ngay cả Case cũng không dám thở mạnh, thần sắc ngưng trọng, lặng lẽ chứng kiến lính gác đứng đầu đế quốc chịu đựng hình phạt tàn khốc.


Lão tướng quân ra tay rất mạnh, từng roi xé gió, nó có lẽ là vũ khí mềm mại nhất trên thế giới, lại cắt sâu đến tận xương tủy, xé nát linh hồn.

Đây không phải trừng phạt, là khiến đứa trẻ tưởng mình cao ngạo khắc ghi giáo huấn, vinh quang gia tộc đặt trên tất cả.


Châu Kha Vũ quỳ trên mặt đất, hoàn toàn bình thản tiếp nhận từng trận roi quật xuống lưng, " . . . Được, anh ấy có tội, tội lỗi không thể tha thứ."


Lão tướng quân không ngăn được giận dữ, ủng quân đội đá vào eo cậu, xương hông, huyệt thái dương, sĩ quan trẻ tuổi ý khí phong phát ngày nào hiện tại giống một con vật nhỏ bé co lại trong hang ổ tưởng tượng, run rẩy, thẫm máu, nhưng tuyệt không nhận sai.


"Anh ấy có tội vì không thể tự quyết định cách mình được sinh ra, giống như tôi . . . "


Lưu Chương lông mao dựng đứng, không tự chủ lùi về sau một bước. Anh siết chặt hai cánh tay sau lưng . . . Nếu không như vậy, anh sợ bản thân sẽ không nhịn được đưa tay về phía Châu Kha Vũ.


Lời nói của Châu Kha Vũ khiến tất cả những người có mặt một phen kinh hoàng, lão tướng quân sắc mặt cực kỳ khó coi, đây chính là đại nghịch bất đạo, là kinh thế hãi tục!

Lão tướng quân hơi nghiêng người, Case vội bước tới định đỡ ân sư, lại bị ông ẩn nhẫn đẩy ra.


"Châu Kha Vũ, ngày mai bắt đầu ở nhà tự mình suy nghĩ, nghĩ đến khi thanh tỉnh thì thôi."


Lưu Chương hất mắt ra hiệu binh sĩ sắp xếp bệnh viện, bị lão tướng quân khoát tay ngăn lại, không ai dám nhiều lời.



Tiếng đại bác chào lễ kéo tâm hồn cậu trở về, hoạt động chúc mừng ngày Giải phóng đã bắt đầu.


Cao Khanh Trần đứng cách phía trước mười mấy bước chân, ánh mắt dán chặt vào lá cờ quân sự đang vươn lên chậm rãi mà chắc chắn, từ từ mở ra dưới nền trời tím hồng.


Lần trước nhìn thấy màu trời thế này đã là mười tám năm trước, lúc đó cậu đang ngồi trong phòng học tập viết, bầu trời biến thành khung cảnh mỹ lệ như vậy.


Thầy giáo nói với các cậu, có quá nhiều chiến sĩ đế quốc hi sinh, các vị thần đang đưa tiễn họ.


Người dẫn đường mỏng như tờ giấy, bất cứ ai nhìn vào đều sợ cậu bị gió cuốn đi, nhưng cậu vẫn kiên định đứng lặng một chỗ. 

Chỉ khi nhìn vào đôi mắt chìm trong mênh mang vô tận mới có thể hiểu, loại kiên định đó vốn dĩ bắt nguồn từ sự bi thương cậu căn bản không cách nào hiểu rõ.


Thật đẹp.


Lưu Chương kinh ngạc trước vẻ đẹp mà đau đớn ban tặng cho cậu, cư nhiên có chút động lòng, lập tức lại cảm thấy buồn cười.


Châu Kha Vũ mất quyền tự chủ, Doãn Hạo Vũ đã là một cỗ xương lạnh, Cao Khanh Trần nằm trong lòng bàn tay . . . Tất cả đều vận hành hoàn mỹ theo quỹ đạo định sẵn, lẽ nào không đáng để anh tự phát huy chương cho mình? Lẽ nào không nên nâng cốc cùng chư vị chúc mừng ngày Giải phóng?


Nhưng tại sao, bản thân cũng rơi nước mắt?



Bầu không khí vui vẻ tiếp diễn đến nửa đêm, Case ngồi trên trực thăng tuyên giảng điếu văn, cả khu quân sự lại rơi vào yên tĩnh.


Cao Khanh Trần an tĩnh dựa vào lòng Lưu Chương, hơi thở nhạt nhòa đến gần như không tồn tại, thanh âm cũng mỏng manh yếu ớt, e rằng chỉ có cùng là dẫn đường mới có thể nghe thấy.


"Tôi muốn ra ngoài đi dạo, có thể không?"


"Ra ngoài?"


"Ừ."


"Được."


Lưu Chương đưa cho bảo vệ giấy chứng nhận của mình, nhưng tên lính gác ngoan cố khăng khăng phải có đầy đủ thủ tục mới được ra vào khu quân sự, bị Lưu Chương đánh nằm trên đất thổ huyết cũng không đồng ý mở cửa.


Cao Khanh Trần một bên thờ ơ quan sát mọi chuyện, đến khi tên lính gác rốt cuộc không thể chống cự mà chết, những tên khác đứng trong chòi canh tinh thần căng thẳng, mắt không dám nhìn, sợ người tiếp theo đến lượt mình.


Lưu Chương cũng không gây khó dễ với bọn chúng, trực tiếp đi tới phòng điều khiển. Trên thực tế, hệ thống điều khiển ra vào khu là do anh chính tay thiết kế, muốn mở cửa hoàn toàn không cần nhờ tới kẻ khác.


Chỉ là có chút cảm xúc tiêu cực cần phát tiết, bắt buộc phải có người đóng vai cừu non đáng thương dưới họng súng.


Rất nhanh, cánh cổng với những trình tự phức tạp từ từ mở sang hai phía.


"Chúng ta đi thôi . . . "


Năm giác quan dẫn đường thông thường kém xa lính gác, Lưu Chương nghe thấy thanh âm của tuyết rơi, nhẹ nhàng như tiếng pha lê rạn nứt, vô thanh vô thần, thê mỹ động nhân.


Nhưng hôm nay anh đắc ý không nổi, bên ngoài phòng điều khiển, hai hàng binh sĩ đứng ngay ngắn, phía đầu hàng là Case, cùng với hai cánh tay đắc lực, một trong số đó chĩa súng vào Cao Khanh Trần đang quỳ trên đất biểu cảm như cũ bất động dửng dưng.


"Lưu Chương, tôi sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm về việc giúp tội phạm trốn thoát, cậu đi đi."


Case vĩnh viễn là tư thái của một kẻ phán xét từ trên cao nhìn xuống, "Thật đáng tiếc, Lưu Chương, tôi cực kỳ tán thưởng cậu, nhưng cậu biết rõ, cậu là dẫn đường, cậu không cách nào dùng tinh thần lực với tôi."


Lưu Chương nghe thấy tiếng cò súng trước viên đạn, anh lao tới đẩy tay tên cầm súng, đường đạn đi sượt qua tay Cao Khanh Trần, vết thương ứa máu, nhưng người bị thương chỉ khẽ rên một tiếng.


"Đợi một chút, tôi vẫn còn át chủ bài!" Lưu Chương hoảng sợ ôm lấy người dẫn đường, đặt tay lên vết thương của cậu, "Chúng ta có thể nói chuyện."


"Để mai nói đi, hôm nay tôi mệt rồi." Case mệt mỏi đỡ trán, ngữ khí bình thản nhàn nhạt, "Nhưng cậu ta không thể sống đến ngày mai."


Dưới áp lực tinh thần, lỗ tai của người dẫn đường bắt đầu ù đi, Lưu Chương gần như không thể chống cự, chưa nói đến Cao Khanh Trần, cậu đã sắp mất ý thức.


Là như vậy sao? Lưu Chương không cách nào tiếp nhận.


Nhưng anh không thể kháng cự.


"Cao Khanh Trần! ! !"


Tiếng kêu như sấm cắt ngang không khí, cũng khiến hai mắt Cao Khanh Trần sáng lên, sau đó im lặng như tờ.


Cậu lấy lại ý thức tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, phía sau cánh cửa mở rộng tượng trưng cho tự do, bạn của cậu, tri kỷ của cậu, Lâm Mặc, đang đứng đó.


"Đến đây với tôi!" Lâm Mặc run rẩy dang tay về phía cậu, thấy cậu còn đang đờ đẫn nhìn mình, lòng như lửa đốt, "Tới đây!"


Cậu cuối cùng lấy lại được cảm giác, thoát khỏi vòng tay của Lưu Chương, chống cự đứng lên từ mặt đất, dùng toàn lực chạy tới. 

Chính là dùng toàn bộ sức lực, nhấc đôi chân nặng như đeo chì, vung cánh tay chảy đầy máu, dùng toàn bộ sức lực chạy về phía Lâm Mặc.


Có lẽ hoàn toàn không phải tìm một con đường sống, cậu chỉ là quá khao khát một cái ôm dịu dàng.


Mặc kệ tiếng súng vang lên sau lưng, mặc cho Lưu Chương gào thét tên cậu đến tê tâm liệt phế, cả khi cái ôm luôn tìm kiếm trong mộng kia đánh đổi bằng cả sinh mạng, cậu cũng phải chạy, dùng hết sức mình để chạy.


Chỉ có Lâm Mặc biết cậu muốn gì, cậu đau xót.


Cũng may còn có Lâm Mặc biết cậu muốn gì, cậu vui mừng.


Cậu cảm thấy toàn thân đều đang chảy máu, mặt đất như có sự sống hút hết tinh lực của cậu.


Cậu rất muốn khóc thật to, muốn lớn tiếng tố cáo hai mươi hai năm cuộc đời ngắn ngủi lại hoang đường của mình, muốn nói với Lâm Mặc cậu cũng khao khát tự do, khao khát số phận không bị ông trời điều khiển.


Cậu thật muốn phát tiết một trận, sau đó an tĩnh nghỉ ngơi.


Cậu gối đầu trên cánh tay khom lại của Lâm Mặc, mơ hồ hỏi, "Mấy giờ rồi?"


"11 giờ 50 phút." Lâm Mặc nhẹ giọng dỗ dành, "Kiên trì thêm một chút, được không? Kiên trì một chút, tôi dẫn cậu đi ăn bánh dâu siêu ngon . . . "


Cao Khanh Trần mờ mịt gật đầu, "Tôi không thích ăn phôi bánh."


"Không có phôi bánh, chỉ có dâu tây, kem cheese, với bơ nhạt . . . một miếng bơ rất to."


Cậu mỉm cười, nước trong mắt sáng lấp lánh, nhưng không mạnh mẽ nổi ngã xuống.


"Tôi buồn ngủ quá, ngày mai chúng ta hãy đi . . . "


Lâm Mặc kìm nén khóc gào lên, "Không được, chúng ta đi ngay bây giờ, đợi một chút, đừng ngủ!"


"Phải đợi bao lâu a?"


Lâm Mặc cố nặn ra một nụ cười méo mó, "Rất nhanh thôi, lập tức lên đường."


Một thân ảnh cao lớn từ xa đi tới, cuối cùng dừng lại sau lưng Lâm Mặc, cậu quệt nước mắt, đổi vị trí cho người kia.

Tinh thần lực lính gác cường đại trong nháy mắt bao trùm không gian, thậm chí Lâm Mặc được coi là người bình thường cũng không ngăn được run rẩy.


Chỉ cần hoàn thành liên kết tinh thần, bọn họ có thể huyết mạch tương liên, cậu có thể cứu được sinh mạng đang lụi tàn của Cao Khanh Trần.


"Cao Khanh Trần, đừng từ chối em, xin anh . . . em xin anh . . . !"


Liên kết tinh thần cố gắng kết nối hết lần này đến lần khác, và bị đứt hết lần này đến lần khác, giống lần đầu họ gặp mặt, cậu thân là lính gác mạnh nhất đế quốc, lại không cách nào kết hợp với dẫn đường.


Châu Kha Vũ quỳ trên mặt đất, bất lực nâng má Cao Khanh Trần, nước mắt rơi trên mặt người kia, lẫn vào những giọt nước mắt khác cũng không phân biệt được.


Cái gì gọi là nước mắt cá sấu?


Cũng là một tên đao phủ, cậu có tư cách rơi lệ sao?


Case nhíu chặt lông mày, sự tồn tại của Châu Kha Vũ khiến hắn không dám hành động khinh suất, hắn muốn trực tiếp dùng tinh thần lực giết chết người dẫn đường có thể đã chết kia, hắn cần phải xác nhận lần cuối, nếu không thì không thể giải thích với ân sư.


Nhưng, một ngụm máu đen đột nhiên phun ra từ miệng, tinh thần lực khác lạ lớn mạnh kinh người xông vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng gần như đảo lộn.


Binh sĩ Liên hợp quốc vĩnh viễn sẽ không quên được ngày đó.


Một lúc trước, tên của hắn được sử dụng như một chiến binh xuất sắc trong điếu văn và chân dung được chiếu trên màn hình điện tử cho mọi người chiêm ngưỡng.


Một lúc sau, hắn khoác áo choàng khải hoàn tạo thành từ màn đêm.



Vực thẳm muốn nuốt chửng cậu.


Cậu nuốt chửng vực thẳm.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro