Chương 18

Lưu Chương mở cửa sổ, nóng lòng muốn hít thở không khí, lại bị người tài xế vội vàng ngăn cản, nói với vận tốc hiện tại, mở cửa sổ sẽ bị gió phương bắc thổi nát mặt. Lưu Chương trợn mắt, khoa trương như vậy? Tài xế cười cười, "Chúng tôi đi đoạn đường này mười mấy năm rồi."


Rõ ràng có điều hòa, sao vẫn không thở được? Tài xế âm thầm phun tào, nhưng không thể nói ra.


Sau khi xuống máy bay Châu Kha Vũ với Lưu Chương luôn ở cạnh nhau, người khác trong đoàn không đi cùng xe với bọn họ, Lưu Chương có chút hoài nghi, đối phương liền giải thích đó là quy định mới của hoàng thất Tân hợp chủng quốc, các vị so với lính hộ tống thân phận khác nhau, không thể ngồi cùng một xe.


Lưu Chương tỏ ra khinh miệt, suy cho cùng vẫn là Liên hợp quốc đối đãi với quân nhân tốt hơn cả.


Rẽ vào một lâm viên xa hoa, hoàng cung Tân hợp chủng quốc hiện ra trước mắt, hai người tướng lĩnh đích thân chỉ huy binh sĩ tháp tùng, sau đó theo chỉ dẫn đi gặp vị giáo hoàng William sở hữu quyền lực chân chính.


Hoàn toàn không giống với Liên hợp quốc, bên trong có rất nhiều pháp tắc và quy trình kiểm tra nghiêm ngặt, Lưu Chương qua mấy lần lục soát không nhịn được muốn phát hỏa, Châu Kha Vũ ngược lại tâm tịnh ý nhàn, thậm chí còn rút thuốc ra hút.


Xem ra Tân hợp chủng quốc không chút ý thức được là một quốc gia yếu kém về mặt quân sự, còn dám khoa chân múa tay, Lưu Chương chán ghét phỉ nhổ, "Không quản hôm nay đàm phán bao nhiêu thuận lợi, quay về tôi cũng diệt của lão giáo hoàng vài huyện!"


"Anh cảm thấy hắn quan tâm tính mạng dân thường sao?


"Vậy tôi đốt luôn ngân khố của hắn."


Châu Kha Vũ vui vẻ, "Vậy anh có thể để lại cho hắn một kho quân hỏa cuối cùng của chúng ta."


Kỳ thực lúc trước, Case đã cùng William thảo luận không ít, đến mức phái người đích thân đi một chuyến, là chủ ý của Lưu Chương, Châu Kha Vũ biết anh nhất định lại đang tính toán cái gì.

Dù sao thì cũng sẽ không phải loại chuyện tiêu diệt quân đội Tân hợp chủng quốc, trong lòng cậu cũng mơ hồ có phỏng đoán.


Chỉ là không ngờ Lưu Chương sẽ to gan đến vậy.


Đàm phán thuận lợi như dự tính, William còn chuẩn bị một bữa dạ tiệc xa xỉ chiêu đãi bọn họ, mời tới rất nhiều vương công quý tộc, giải thích lý do đến muộn là phải đích thân giám sát vận hành dạ tiệc, hắn bận đến không thể rời đi, Lưu Chương nghe xong trong lòng thoải mái không ít.


Trong hoàng cung của Tân hợp chủng quốc phần lớn là tín đồ và văn thần, cực kỳ ít gặp lính đặc chủng cao lớn uy dũng như Châu Kha Vũ với Lưu Chương, các tiểu thư nhìn họ với ánh mắt hiếu kỳ và ái mộ, dẫn đến không ít nam tước bất mãn, đối với bọn họ đã thống hận lại sợ hãi.


"Cô biết không? Cái người đang nói chuyện kia, vậy mà lại là một dẫn đường."


"Thật sao? Nhìn có vẻ rất nóng tính, tôi còn tưởng là một lính gác."


"Người ưu nhã bên cạnh kia mới là lính gác, hơn nữa còn là cấp S."


"Trời ơi! Tôi chưa bao giờ gặp lính gác nào đẹp trai như vậy!"


"Tôi cũng thế tôi cũng thế . . . "


Tiếng thảo luận tự nhiên như chốn không người của các nữ quý tộc khiến William phải nhướn mày, hắn ho nhẹ một tiếng, sảnh tiệc lập tức im lặng.


"Mấy vị tiểu thư của tôi, đều được chiều hư rồi."


Lưu Chương không để ý cười cười, "Nếu không phải tổ quốc ngăn cấm lính đặc chủng có quan hệ gia đình, tôi cũng muốn lấy một tiểu thư."


Sau bữa tối trò chuyện vui vẻ, Lưu Chương nhìn William đề nghị.


"Tôi muốn gặp Doãn Hạo Vũ."


Lúc nhận được tin nhắn, Cao Khanh Trần đang ngủ, Doãn Hạo Vũ khẳng định không muốn đi, nhưng hình ảnh người mẹ đã khuất vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, yêu ai yêu cả đường đi, cậu không cách nào chán ghét người cữu cữu này, thậm chí còn muốn thân thiết với hắn một chút, vì vậy sau ba tiếng giục giã của nhân viên bệnh viện, mang theo vẻ mặt rất không nỡ rời đi.


Trên đường đi cậu nghe nói Châu Kha Vũ với Lưu Chương đang ở trong hoàng cung, liền giục tài xế lái nhanh một chút, tài xế biết cậu nóng tính, lái xe chạy như bay, sợ vị thiếu tướng không quá thân thiện này định tội hắn.


Đây là lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ đến hoàng cung của Tân hợp chủng quốc, cậu đi hết một đoạn đường phát hiện người trong hoàng cung nhìn thấy cậu đều trọng tắc che mặt rơi lệ, hạ giọng thì thào với nhau, ánh mắt mười phần thành kính.

Sau đó người hộ tống cậu cũng không nhịn được lau nước mắt, "Thiếu tướng ngài đừng ngạc nhiên, ngài với tướng quân Finkler hồi trẻ thực sự là giống nhau như đúc."


William đang lật xem giáo điển, một kẻ luôn trang nghiêm như hắn nhìn thấy Doãn Hạo Vũ vậy mà lại có chút loạng choạng, vẻ mặt kích động, kinh nghi, hình như còn có chút sợ hãi.


"Hài tử, chào mừng con về nhà."


Chỉ một câu này, Doãn Hạo Vũ đã âm thầm lượng thứ cho tất cả những tin đồn cậu nghe về hắn.


William kể cho cậu nghe rất nhiều về em gái hắn - cũng là mẹ của Doãn Hạo Vũ - những chuyện trong quá khứ, còn lấy album hình cho cậu xem. 

Người phụ nữ trong những bức ảnh vô cùng xinh đẹp, cảnh vật xung quanh cũng mỹ lệ khoáng đạt, hoàn toàn không chút liên quan tới cỗ thi thể khô héo trong trí nhớ.


"Không ngờ Tân hợp chủng quốc còn có thể đợi được con trở về, nhất định là thần thánh đã chiếu cố tổ quốc của chúng ta."


"Không phải thần thánh chiếu cố, là anh ấy luôn chăm sóc tôi, nếu không tôi cũng không sống được đến ngày hôm nay."


William đương nhiên biết "anh ấy" là chỉ ai, từ lúc nghe người truyền tin thông báo lại Doãn Hạo Vũ hình như không đồng ý trả lại người dẫn đường cho Liên hợp quốc, hắn đã suy nghĩ rất nhiều loại khả năng và đối sách, điều kiện Liên hợp quốc đưa ra rất dụ người, hắn bắt buộc phải thuyết phục Doãn Hạo Vũ, nhưng không thể vội vàng.


"Hai người đều là phúc phần của Tân hợp chủng quốc."


Doãn Hạo Vũ lúc này mới nhìn tới hắn, "Người đến từ Liên hợp quốc đâu rồi?"


"Bọn họ đàm phán xong lại tham gia dạ tiệc, trong lúc đợi cháu đã đi tắm rửa." William nói xong nhìn thời gian, "Chắc sắp quay lại rồi."


Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, không chút nghi ngờ.



"Bỏ đi, tôi không muốn đi."


Lưu Chương rất dễ dàng moi được thông tin phòng bệnh của Cao Khanh Trần từ miệng William, vừa cùng Châu Kha Vũ ra khỏi thang máy đi tới một góc rẽ hành lang dài, Châu Kha Vũ đột nhiên dừng lại.


"Châu Kha Vũ, cậu diễn cái gì? Ở đây chỉ có một mình tôi, tôi cũng sẽ không báo cáo với lão tướng quân."


Lưu Chương không chắc gần đây cậu là giả vờ không quan tâm hay thật sự từ bỏ, vốn định dùng câu này thử cậu, kết quả thật sự thấy Châu Kha Vũ trầm mặc không lên tiếng, đành cười lạnh một tiếng mỉa mai, "Cậu cũng thật vĩ đại."


Châu Kha Vũ kìm chế muốn đấm vào mặt anh, đứng trước cửa thang máy, "Anh đi đi, tôi ở đây đợi."


"Cậu đừng hối hận."


Lưu Chương nhìn mã số tìm phòng bệnh, khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa mới cảm thấy sự căng thẳng tột độ, lòng bàn tay lập tức đổ một tầng mồ hôi.


Gặp được cậu ấy câu đầu tiên nên nói gì?


Nên dùng ngữ khí thế nào?


Tư cách gì?


Cậu ấy có sợ anh không?


Liệu sẽ đuổi anh đi?


Hay không thèm quan tâm anh?


Những câu hỏi vừa bật ra khỏi đầu, tay đã vô thức đẩy nắm cửa. Cả tầng bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mở cửa vang vọng trong không gian, Lưu Chương lông mao rất nhanh dựng đứng, nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

Đáp án chưa nghĩ ra cũng không sao, vì tất cả vấn đề đều được giải quyết êm xuôi vào thời khắc cánh cửa bật mở.


Lưu Chương thường nghĩ đến dáng vẻ của Cao Khanh Trần khi còn trong tổ nghiên cứu, đó coi như là khoảng thời gian mối quan hệ của hai người hòa hợp nhất. 

Dáng vẻ của cậu lúc ấy chăm chỉ, nỗ lực, vì bài nghiên cứu có thể hạ mình thỉnh giáo người mình ghét, mỗi ngày đều rất mệt mỏi nhưng tuyệt không vắng mặt, anh rất ít có thể gặp được người quật cường ngay thẳng như vậy trong khu quân sự.

Cao Khanh Trần dưới sự quan sát tỉ mỉ của anh mắt thường cũng thấy gầy mất một vòng, nước da càng lúc càng lộ ra vẻ nhợt nhạt đuối sức, sau đó cuối cùng hoàn thành nghiên cứu, bản thân lại tàn nhẫn không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi, quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến tình trạng của cậu mỗi ngày một tệ, thậm chí suýt chút mất mạng.


Mà hiện tại Cao Khanh Trần da trắng như tuyết, còn lộ ra chút hồng hào, lông mi dài khẽ cong, rủ bóng xuống tầm mắt, môi hồng như anh đào, đầy đặn hơn so với trước đây không ít, trạng thái tốt hơn so với trong trí nhớ của anh quá nhiều.

Cũng không khó để liên hệ sự biến đổi này là vì đâu. Cậu đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ, nhịp thở ổn định, tinh thần thoải mái, nhiễu loạn tất cả suy nghĩ của Lưu Chương.


Anh vốn tưởng bản thân phải nổi giận, muốn dùng dáng vẻ người bị phản bội chất vấn cậu, đe dọa cậu, bức ép cậu lập tức cùng mình trở về Liên hợp quốc, đợi Doãn Hạo Vũ chết, cậu sẽ lại là một dẫn đường tự do.


Đúng vậy, anh căn bản không định tới đây đàm phán mấy cái hiệp định vớ vẩn, anh chính là đến để đưa người đi.


Cao Khanh Trần cũng từng vô cùng yên ổn ở bên anh rất lâu, nhưng đó là nhu nhược, suy tàn, là anh tự mình tán thưởng, anh luôn thừa nhận thẩm mỹ của bản thân khác với người thường, nhưng lúc này anh đột nhiên cảm thấy loại vẻ đẹp dịu dàng ôn hòa này cũng rất mỹ lệ.


Một nụ hôn ôn nhu đến không thể tưởng tượng, khiến chính Lưu Chương cũng giật mình trước sự cẩn thận đó, chỉ là một cái chạm nhẹ rồi tách ra, vết sẹo nhỏ trên môi khiến anh cảm thấy mười phần chướng mắt, anh cố viện cớ cho sự nhút nhát của mình.


Lần thứ hai không còn đơn thuần như vậy.


Kể cũng nực cười, Lưu Chương tuy phong lưu hỗn loạn, nhưng trước giờ chưa từng hôn người khác, đó là giới hạn của anh, không ai dám bước qua.


Lần đầu nếm thử mùi vị ngọt ngào, Lưu Chương không khỏi có chút hồi hộp, khẽ luồn tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay mềm mại của Cao Khanh Trần.


Tay của cậu rất đẹp, ngón tay dài mảnh, nhưng không lộ rõ khớp xương, chạm vào rất mềm, rất dễ chịu, rất dễ khiến lòng người rung động.


"Patrick . . . Đừng nghịch . . . . ."


Huyệt thái dương giật dữ dội.


Cao Khanh Trần chớp mi mở mắt, qua làn hơi nước, cậu chưa từng thấy qua ánh mắt dọa người như lúc này, ánh mắt giống một lưỡi dao sắc bén, hận không thể đem cậu cắt thành từng mảnh.


Cậu tưởng mình đang mơ, ra sức chớp mắt thêm mấy lần.


"Nhìn rõ chưa? Tôi là ai?"


Hình ảnh và âm thanh nặng nề dội tới, Cao Khanh Trần run rẩy dữ dội. Cậu muốn hét lên, nhưng bị Lưu Chương bóp lấy cổ họng, chỉ có thể bật ra những âm thanh rời rạc. Cậu định rướn người ấn chuông báo động, cổ tay cũng bị ấn xuống gối.


"Tôi là ai?"


Sự im lặng của Cao Khanh Trần khiến Lưu Chương nổi giận, năm ngón tay siết chặt thêm vài phần, nhìn gương mặt hồng lên vì ngạt khí mới buông lỏng, nhưng Cao Khanh Trần nhất quyết không chịu nói tên anh.


"Cao Khanh Trần, là cậu tự chuốc lấy."


Lưu Chương hất chăn, trực tiếp xé áo bệnh nhân của Cao Khanh Trần, cả hàng cúc bị giật bay toàn bộ, chiếc xa nhất lăn qua mép cửa rơi ra ngoài.


Những ngón tay lạnh lùng trượt qua xương sườn xuống phía dưới, "Cho cậu cơ hội cuối cùng, tôi là ai?"


" . . . . . Cậu không phải Doãn Hạo Vũ."


Lưu Chương hận đến nghiến răng, cậu có thể không nói, sao cứ mở miệng là muốn chọc tức anh?


Cao Khanh Trần bị lột trần chỉ sau vài động tác, nhưng cậu có vẻ rất bình tĩnh, nhìn Lưu Chương nói rõ từng từ, "Cảm phiền cậu xuống tầng dưới mua đồ, dùng biện pháp bảo hộ."


Lưu Chương dừng tay, không thể tin được nhìn cậu, rất lâu sau mới mở miệng, cười đến mười phần khó coi, "Mới có mấy ngày không gặp, đã thành lẳng lơ như vậy? Có phải Doãn Hạo Vũ không được?"


Cao Khanh Trần rũ mi, thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng, "Xin cậu đừng để lại dấu vết, cậu ấy sẽ tức giận."


Lưu Chương vừa định động thủ, cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, Châu Kha Vũ trong tay cầm một cái cúc áo, cố nén gầm gừ, "Lưu Chương, đủ rồi."


Lưu Chương cười lạnh, "Châu Kha Vũ, làm anh hùng làm đến nghiện rồi?


Cao Khanh Trần nhân cơ hội thoát ra, kéo chăn quấn lên người, sau đó ấn chuông báo động, "Các cậu tốt nhất rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ coi như chưa thấy gì."


Lời này cậu không phải nói với Lưu Chương mà là nhìn Châu Kha Vũ, nhưng hình như cậu lập tức hối hận rồi. Cảm giác quyến luyến gần như muốn thiêu đốt cậu.


Sau đó cậu thấy Châu Kha Vũ khóe môi khẽ động, nhìn kỹ một chút, cậu ấy muốn nói đại khái là, "Quá tốt rồi."


Anh không sao, quá tốt rồi.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro