Chương 8
Tên của Doãn Hạo Vũ trong một đêm nổi danh toàn khu quân sự.
Đương nhiên đứng mũi chịu sào là các học sinh khu thực tiễn, bọn họ đa số sống tới hiện tại chưa từng thấy qua dáng vẻ lính gác cấp A+ mạnh mẽ thế nào, với những nhân vật cấp đại thần như Châu Kha Vũ cũng là chỉ nghe danh không gặp người.
Sau khi gặp Doãn Hạo Vũ bọn họ bắt đầu bàn luận sôi nổi: Chiến binh quá mạnh đều sinh ra soái khí, còn Doãn Hạo Vũ lại vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai.
Nhưng Doãn Hạo Vũ không giống suy nghĩ trước đó của nhiều người, đứng giữa một đám người thiên phú kém xa cậu giống như cá gặp nước.
Trái lại, cậu luôn hoàn thành không tốt nhiệm vụ giáo quản bố trí, không chỉ một lần trong lúc huấn luyện bạo phát, mất khống chế, trạng thái tinh thần của cậu cả ngày đều rất tệ, hoàn toàn là một thiếu niên không chịu được áp lực.
Cao Khanh Trần đã cả tuần không hỏi gì đến cậu, cậu đương nhiên không nghĩ tới một người nào đó từng đề nghị "Con trai nên có kỷ luật hơn", chỉ đổ lỗi cho một điều lệ chết tiệt nào đó, hoặc một vị lãnh đạo nào đó đặt luật vớ vẩn.
Không biết tại sao, cậu thật sự rất ghét nơi này.
Cao Khanh Trần đang ở trong phòng thay quần áo, đột nhiên rùng mình hắt xì hơi. Khu quân sự thường chuyển mùa sớm hơn so với bên ngoài, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút. Chuyện này hình như cậu quên chưa dặn Doãn Hạo Vũ.
Quay người lấy một cái áo khoác khá lớn, vừa khóa cửa lại chợt nhớ ra, Doãn Hạo Vũ hiện tại là học sinh khu thực tiễn, mỗi ngày đều phải mặc đồng phục quân đội, mình còn lo cái gì chứ?
Báo cáo cũng chưa viết, Cao Khanh Trần nằm vật xuống giường, ôm gối thở dài.
Lúc trước bản thân ở khu quân sự Doãn Hạo Vũ ở nhà không cảm thấy, hiện tại biết người kia đang ở nơi chỉ cách mấy phút đi bộ lại không ngừng ngày nhớ đêm mong.
Một tuần không gặp cậu ấy, chắc cũng đủ "kỷ luật" rồi đi.
Tình cờ là thời gian đi học buổi chiều, chỉ vài bước sau khi bước vào khu thực tiễn, Cao Khanh Trần liền nghe thấy học sinh bàn tán sôi nổi về hai cái tên: Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ.
Cậu trước giờ không thích nghe miệng thiên hạ, nhưng dù ít dù nhiều trên mặt họ đều hiện rõ thái độ không tốt. Cao Khanh Trần vô thức rảo bước nhanh hơn, trong lòng vẫn ôm chiếc áo khoác lấy ra lúc sáng và hai quyển tài liệu nghiên cứu.
"A!"
Một cánh tay đột ngột đưa ra trước mặt và nắm lấy cẳng tay của Cao Khanh Trần, hại cậu loạng choạng suýt ngã, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lên cánh tay kia.
Doãn Hạo Vũ mím môi, ánh mắt tối sầm, ngón tay có chút run rẩy thể hiện nội tâm không bình tĩnh, bày ra vẻ mặt chết chóc người sống chớ lại gần.
Không biết có phải nhận lầm, mới có một tuần trôi qua, Cao Khanh Trần cảm thấy Doãn Hạo Vũ như hoàn toàn biến thành người khác, đến mức khiến cậu không dám nhìn.
Tiểu lang sói ngữ khí lạnh như băng, "Anh tới tìm em?"
Cao Khanh Trần vừa kinh ngạc vừa áy náy nhìn cậu, khóe miệng khẽ động lại không biết nói gì, bộ dạng như sắp khóc.
Không tới nửa phút Doãn Hạo Vũ liền buông ra, "Không có chuyện gì thì em đi trước."
Cao Khanh Trần vội kéo tay cậu, "Sao vậy, chịu thiệt thòi rồi? Ai lợi hại như thế, còn có thể bắt nạt em?"
Còn có thể là ai!
Doãn Hạo Vũ không muốn giải thích, gỡ tay cậu ra rồi bước dài về phía thao trường, lại là nơi Cao Khanh Trần không được phép vào.
Tiểu lang sói nghe phía sau không có động tĩnh, lập tức quay người lại, chỉ thấy Cao Khanh Trần đứng cách đó mười bước mỉm cười nhìn cậu.
Doãn Hạo Vũ thấp giọng chửi thề một câu, cuối cùng phải tự mình quay lại.
"Tối nay ăn cơm với anh không?"
Không lên tiếng, không trả lời cũng là không từ chối.
"Anh đến đón em, hẹn gặp ở đâu?"
Thiếu niên giọng điệu nhẹ nhàng, "Tùy anh."
Sau đó Cao Khanh Trần duỗi tay về phía cậu.
Doãn Hạo Vũ không hiểu, "Làm gì?"
"Cửa cấm."
Phòng ngủ của Doãn Hạo Vũ là phòng đôi, bạn cùng phòng bằng tuổi, kê hai chiếc giường ngủ dài cũng không quá rộng rãi.
Cao Khanh Trần nhích lại gần nhìn biển tên: Trương Gia Nguyên.
Nghĩ tới Doãn Hạo Vũ không phải ở một mình, cậu cũng không động đến thứ gì, áo khoác để trên giường Doãn Hạo Vũ, bản thân ngồi trước bàn đọc sách xem tài liệu.
Gần đây Cao Khanh Trần đang nghiên cứu một vấn đề, là phương diện hệ thống khống chế cậu thành thạo nhất, nhưng gặp phải trục trặc, đọc rất nhiều tài liệu cũng không có đầu mối.
Có người giới thiệu cho cậu luận văn mấy năm gần đây, đợi rất lâu mới mượn được hai phần cuối cùng then chốt nhất, người viết là Lưu Chương.
Đọc hai ngày cậu mới bật ra kết luận: Luận văn của Lưu Chương . . . thật . . . có sức thôi miên.
Cuối cùng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Sau khi huấn luyện học sinh trở về với quần áo của mình, theo sau còn một người nữa cao hơn Doãn Hạo Vũ một chút, căn phòng không lớn lập tức chật chội.
"A, đây không phải anh trai chúng ta sao!" Trương Gia Nguyên có chút kinh ngạc, giọng điệu hào hứng, khiến Cao Khanh Trần đang gà gật lập tức tỉnh ngủ.
"Xin chào" Cao Khanh Trần bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Anh là Cao Khanh Trần."
"Em là Trương Gia Nguyên, hân hạnh hân hạnh."
"Em cũng là học sinh khu thực tiễn?" Cao Khanh Trần hỏi.
Trương Gia Nguyên xua tay, "Không, em là khu dự chiến, chắc nhìn em dễ bắt nạt mới để em chung phòng với cậu ấy."
Doãn Hạo Vũ liếc cậu, "Tôi bắt nạt người khác lúc nào?"
Trương Gia Nguyên liếc lại, "Trước mặt anh trai không chịu thừa nhận đúng không? Nora mấy ngày không dám ra rồi?"
Cao Khanh Trần hiếu kỳ, "Nora là ai?"
Trương Gia Nguyên ngữ khí không tốt trả lời, "Tinh thần thể của em, là một con cáo đỏ."
Theo hiểu biết của Cao Khanh Trần, chỉ có số ít con gái mới đặt tên như thế cho tinh thần thể.
Đương nhiên, vẫn nên tôn trọng những người thích khác biệt.
" . . . Bọn họ chỉ nói với tôi là tinh thần thể loài chó, nhưng không nói là một con sói xám Bắc Mỹ! Nora nhà tôi từ khi thấy bạn của cậu liền không xuất hiện nữa, còn đang khóc đây này, cậu tin không? Cậu không tin tôi cho cậu nghe thử!"
"Sói của tôi cũng không phải cố ý!"
"Nora một ngày không ra, tôi một ngày không mang bánh sữa trứng cho cậu!"
Hai thiếu niên tranh cãi náo nhiệt, Cao Khanh Trần trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Xem ra đã biết kết bạn rồi.
Cao Khanh Trần nhẹ nhàng hắng giọng can ngăn, "Cùng đi ăn cơm không? Anh mời."
"Không đi, em còn phải dỗ Nora."
"Kệ cậu ấy." Doãn Hạo Vũ nắm tay Cao Khanh Trần kéo ra ngoài, đi được mấy bước lại dừng lại dặn dò Trương Gia Nguyên, "Đừng động vào tài liệu của anh tôi."
Cao Khanh Trần nghiêng đầu nhìn thiếu niên, cảm thấy cậu thật hiểu chuyện.
Ráng chiều nhàn nhạt, sau đó là màn đêm buông xuống.
Hai người tựa vào nhau trên lan can trên đỉnh thư viện, cách độ cao hàng chục mét so với mặt đất, nhìn ngắm bầu trời xám đen và trăng sao lờ mờ.
"Tại sao, em nghe rất nhiều người nói về anh và Châu Kha Vũ?"
Doãn Hạo Vũ nói đến liền đen mặt, càng giấu càng lộ nhìn ra phía xa, "Có phải không? Sao em không biết."
Cao Khanh Trần im lặng nhìn cậu, Doãn Hạo Vũ sợ nhất dáng vẻ này, cậu đã thử không ít lần.
Quả nhiên, thiếu niên rất nhanh bị đánh bại, tâm trạng tồi tệ lầm bầm, "Bọn họ nói, hai người là một đôi. Em rất tức giận."
Nói xong lại nhích một bước tới trước Cao Khanh Trần, nhướn mày, "Em đánh hắn."
Doãn Hạo Vũ trước khi Cao Khanh Trần tức giận nhanh chóng ôm lấy tay cậu, "Em nói thật, là hắn kiếm chuyện trước."
Cao Khanh Trần đợi cậu nói tiếp.
Nhưng lần này thiếu niên không kể nữa. Cậu rũ mắt, lời nói mang theo ngữ điệu khẩn cầu, "Có thể không nói chuyện này không?"
Cao Khanh Trần trong nháy mắt mềm lòng, cậu nhéo nhéo bắp tay chắc khỏe của Doãn Hạo Vũ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, "Mấy hôm nay có gặp ác mộng không?"
Thiếu niên trầm mặc nửa ngày, do dự gật đầu.
Châu Kha Vũ mời Lưu Chương ăn cơm xong, Lưu Chương nói muốn tới thư viện tìm hai quyển sách, Châu Kha Vũ thầm nghĩ dù sao thì cũng rảnh, liền chở anh đi.
Thư viện là một cấu trúc song song rỗng tám tầng bằng vật liệu trong suốt, để dù người đọc ở đâu, cũng có thể nhìn bao quát bên trong tòa nhà.
Do đó, Châu Kha Vũ vừa bước vào đại sảnh tầng một liền thấy Doãn Hạo Vũ từ trên sân thượng đi xuống tầng tám.
Oan gia ngõ hẹp.
Mà theo sau lại là Cao Khanh Trần.
Châu Kha Vũ nhíu mày.
Lưu Chương cảm thấy sự trì trệ của cậu, một chút cũng không khách khí đẩy người vào thang máy.
Thật vừa vặn, là tầng tám.
Lúc thang máy mở ra, tám mắt nhìn nhau, không một tiếng động.
Châu Kha Vũ dẫn đầu phá vỡ sự im lặng bước ra khỏi thang máy, giây tiếp theo, Doãn Hạo Vũ đưa Cao Khanh Trần tiến vào, Lưu Chương là người di chuyển cuối cùng, hai nhóm người hoàn thành trao đổi không gian, như cũ tám mắt nhìn nhau.
"Thật trùng hợp." Người lên tiếng là Doãn Hạo Vũ.
"Đúng a." Người đáp lại là Châu Kha Vũ.
Giương cung bạt kiếm có thể thấy bằng mắt thường.
Cao Khanh Trần mơ hồ cảm thấy một ánh mắt nóng rực đổ xuống người mình, tìm tòi, nghiền ngẫm, mười phần lộ liễu.
Cậu dời tầm mắt nhìn vài điểm trong phạm vi lịch sự, tình cờ thấy huy hiệu hình bánh răng của bộ phận quản lý trên ngực đối phương, hai mắt lập tức sáng lên, ngăn Doãn Hạo Vũ đang chuẩn bị đóng cửa thang máy.
"Anh là . . . Lưu Chương học hệ thống khống chế?"
Lưu Chương nhướn mày, "Cậu biết tôi?"
Cao Khanh Trần nghiêm trang đáp, "Gần đây tôi đang đọc luận văn nghiên cứu của anh."
"Vậy sao, mấy thứ tôi viết có thể hơi khó hiểu, cần nhẫn nại một chút, chỗ nào không hiểu có thể tra sách cổ, tôi đã đánh dấu nguồn."
"Nếu có cơ hội, có thể tìm anh thỉnh giáo không?"
Thang máy hiện đèn đỏ do mở cửa quá lâu và bắt đầu tự động đóng lại sau khi quét tìm chướng ngại vật.
Trước khi cửa đóng hoàn toàn, Lưu Chương vội trả lời,
"Lúc nào cũng được."
~ 🍓🍓🍓 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro