DuongRhy- Tưởng anh quên òi
Trước ngày ghi hình đầu tiên của Anh trai say hi, Quang Anh đến trường quay sớm hơn dự kiến. Trong lòng vẫn có chút lo lắng dù đã quen với sân khấu. Cảm giác lần này khác lạ không hẳn là biểu diễn, mà là chia sẻ, là kết nối. Anh băn khoăn không biết những gương mặt cũ còn nhớ mình không, hay tất cả đã đi quá xa trên con đường riêng của họ?
Và rồi... em gặp lại Đăng Dương.
Cậu bạn năm xưa từng là người nhí nhố nhất lớp, luôn bày trò trong những buổi tập hát ngày xưa ở Hà Nội. Dương bước vào hậu trường với chiếc áo bomber đen, tay còn cầm ly trà sữa. Mái tóc cắt gọn gàng hơn, khuôn mặt sắc nét của một người đã nổi tiếng, nhưng nụ cười thì vẫn y nguyên như lúc tụi em mới học lớp 6.
"Ê ê ê, không tin được luôn á!" Dương hét lên khi thấy em "Quang Anh! Trời đất, tưởng mày quên tao rồi chứ!"
Em đứng bật dậy, tim đập một nhịp lạ. Dương ôm chầm lấy em, không màng đến mọi người xung quanh. Em cười, gật đầu, mà mắt hơi cay. Không phải vì buồn, mà vì cảm giác được nhận ra sau bao năm, giữa bao nhiêu người.
"Vẫn ốm như ngày xưa ha, nhưng trông tự tin hơn rồi đó," Dương nhìn em từ đầu tới chân, "nghe bảo mấy năm nay làm mưa làm gió lại trên mạng hả? Tao có coi cái clip mày hát live ở phòng trà, nổi da gà luôn á!"
Em bật cười, hơi bối rối.
"Ừ... dạo gần đây mới dám làm lại nhiều. Cũng chưa là gì lớn đâu. Còn Dương thì đỉnh rồi, show nào cũng thấy mặt."
Dương huých nhẹ vai em, cười giòn tan:
"Chuyện, làm trước đâu có nghĩa là hay hơn! Mày là thiên tài thật sự, chỉ là im hơi lặng tiếng hơi lâu thôi."
Một thoáng im lặng sau câu nói đó. Em nhìn Dương, nhớ lại những buổi chiều xưa ở sân trường, nơi cả đám cùng ngồi hát nghêu ngao, lúc chưa ai nổi tiếng, chưa ai áp lực, chưa có mạng xã hội để chê bai hay tung hô quá mức.
"Cảm ơn Dương... vì nhớ em," em nói nhỏ, đủ để cả hai nghe.
"Lúc nào tao quên được chàng trai bé xíu mà hát ballad khiến tụi con gái lớp mình khóc rưng rức được?" Dương nháy mắt. "Mà lần này vô chương trình, nhớ đừng nhường ai, biết chưa?"
Em gật đầu. Trong lòng bỗng dưng có thêm một chút can đảm, một chút hồi hộp dễ chịu cảm giác khi đứng giữa người quen, giữa những ký ức đẹp và những bước chân sắp sửa bước vào tương lai.
Dương bây giờ khác xưa nhiều lắm. Không còn là cậu bạn gầy nhom mặc áo thun rộng thùng thình chạy lon ton trong hành lang lớp học cấp hai. Giờ cậu cao hơn m8, người rắn rỏi, vai rộng, tay dài và bắp tay nổi rõ dưới lớp áo thun ôm sát. Khi đứng cạnh nhau, em nhìn ảnh mà không khỏi bật cười: Sao giống kiểu em trai bé bỏng đứng cạnh ông anh "người khổng lồ" thế này?
Sizegap đúng nghĩa em chỉ đứng tới vai của Dương. Mỗi lần hai đứa đi cùng nhau, nhân viên đoàn phim hay các bạn trong hậu trường đều hay đùa:
"Ê Quang Anh đứng gần Dương là không thấy luôn đó!"
Dương chỉ cười, kéo em lại gần, đập nhẹ lên đầu em:
"Càng nhỏ càng dễ thương, hiểu chưa!"
Trong quá trình ghi hình Anh trai say hi, dù Dương vẫn giữ nguyên cái nét khờ khờ, thích pha trò vô duyên đúng lúc, hay cạn ngôn đến mức khiến em phì cười, nhưng lại là người âm thầm bảo vệ em rõ ràng nhất.
Lúc em chưa quen với nhịp độ ghi hình, bị gọi lên nhiều lần mà run quá, Dương luôn là người đứng sau khẽ nhắc:
"Không sao đâu, cứ là chính mình thôi, hiểu không? Em mà hát thì ai dám làm lại?"
Hay khi cả nhóm tranh luận một phần trình diễn, em im lặng vì không giỏi ăn nói, Dương bỗng lên tiếng thay em:
"Quang Anh có ý hay lắm, chỉ là ngại nói. Nhưng tao nghĩ mọi người nên nghe thử đi."
Chuyện đáng nhớ nhất là khi em bị trẹo chân lúc tập luyện. Không ai biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy em ngồi thừ ra một góc, mặt nhăn nhó, rồi phải vào phòng y tế. Bác sĩ bảo em nên nghỉ ngơi vài ngày, tránh đi lại nhiều nếu không muốn chấn thương nặng thêm.
Trong suốt mấy ngày em vắng mặt, mọi thứ như dừng lại. Em không dám vào mạng xã hội sợ bị quên, sợ người ta nghĩ mình yếu, sợ cả việc bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá. Nhưng rồi, tin nhắn của Dương tới:
"Nghỉ đi, không ai thay được em đâu."
"Anh không cho ai đụng phần của em hết."
Và rồi, từng bài đăng nhỏ hiện lên trên story của Dương:
Một tấm ảnh em đang cười toe lúc chưa chấn thương "Đây là nụ cười mạnh mẽ nhất chương trình, ai nói không là biết chưa thấy Quang Anh hát."
Một dòng caption ngắn ngủi: "Chờ em quay lại. Không có em, đội mất vibe."
Và hôm em trở lại, bước đi hơi tập tễnh, Dương là người đầu tiên chạy ra đỡ lấy vai em.
"Chậm thôi, không ai giành spotlight của em đâu mà lo."
Em mỉm cười, mắt đỏ hoe. Cảm giác ấy vừa ấm vừa đau vừa biết ơn khắc vào trong lòng, y như cái ôm đầu tiên ngày tụi em gặp lại.
Chúc bạn đọc chuyện vui vẻ 🩵
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro