Chương 7: Cậu chắc chứ?

Chifuyu ngồi xuống cạnh cậu trên ghế sofa. Chiếc tay cầm trò chơi lạ lẫm trong tay khiến anh không khỏi so sánh rằng nó nhẹ hơn súng rất nhiều. Mikey đã nói rõ với mọi người rằng, Takemichi giờ không còn biết gì về Toman nữa.

“Được rồi, Chifuyu. Tớ sẽ nương tay, dù sao cậu cũng là ông già rồi mà.”

“Oh, vậy à?” Chifuyu đáp, nhướng mày nhìn cậu. Đúng là cái đồ mít ướt Takemichi, anh nghĩ, “Vậy thì cậu sắp bị dạy dỗ bởi kinh nghiệm đấy.”

Takemichi khịt mũi cười khinh khỉnh, như thể chẳng tin lời anh nói, hệt như cách Chifuyu từng không tin nổi rằng người trước mặt thực sự là Takemichi.

Mà thật ra anh tin chứ. Mikey và Draken không bao giờ nói dối về chuyện này. Nhưng Matsuno giờ đã là người cẩn trọng. Thứ anh xem trọng không còn nhiều, nhưng mỗi một điều lại quý giá vô cùng. Anh không muốn đánh cược nữa. Không muốn lại mất đi điều gì quan trọng thêm lần nào.

Mười năm không đủ dài để nói rằng Takemichi chỉ là người anh từng quen.
Nhưng cũng chẳng đủ ngắn để anh dám nói mình có thể chịu thêm một lần mất mát nữa.

Trò chơi bắt đầu.

Và Matsuno ngạc nhiên nhận ra trí nhớ của mình thật đáng sợ. Anh thấy như mình đang sống lại năm ấy, chỉ cần quay đầu là có thể đếm từng nếp gấp trên chiếc gối của Takemichi, trong buổi trưa oi ả, khi cả hai trốn học, bốn cái quạt cùng thổi thốc vào người, vừa chơi game vừa ăn vặt rẻ tiền, mùi mồ hôi thiếu niên nồng nặc khắp căn phòng. Anh cảm nhận được hết cái nóng, cái mùi, cả ký ức sống động như vừa mới hôm qua. Và anh bỗng thấy sợ trí nhớ con người đến lạ.

Anh đảo mắt khi thua, hét to khi thắng.
Cả hai đều là những kẻ thua cuộc tệ hại, nên cứ chơi mãi cho đến khi mệt lử.

Và khi đã mệt nhoài, Chifuyu mới chợt nhận ra, anh không chỉ tìm lại được một người bạn. Anh còn tìm lại một phần của chính mình, mà phải đến khi trò chơi tạm dừng, anh mới nhận ra điều đó.

“...Chifuyu?”

Anh quay sang. Không hiểu sao Takemichi lại nhòe đi trước mắt, và anh khịt khịt mũi. Chết tiệt thật, anh nghĩ. Một tay vội dụi mắt, hít một hơi thật sâu qua miệng vì mũi anh giờ chỉ toàn nước mũi thôi.

“Trời ạ,” anh nói khẽ, “Khỉ thật...”

“...Ờm...cậu ổn chứ?” Takemichi hỏi, vụng về và ngượng ngùng, khiến Chifuyu ghét cái cách tim mình lại nhảy dựng lên vì chỉ vài chữ như thế.

Anh ghét cái cảm giác y hệt năm nào này.
Ai nấy đều tỏ ra bình thản, còn anh chỉ cần ngồi chơi bên cạnh Takemichi thế này thôi cũng đã hóa thành một đứa con gái mít ướt rồi.

“...Takemitchy,” anh nói, mắt vẫn dán vào màn hình. Giọng khàn khàn nhưng không run, “Mừng cậu trở lại.”

Khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Bên cạnh anh, Takemichi khẽ gật đầu.

“Ừ,” cậu đáp, “Cảm ơn vì đã đợi tớ.”

Matsuno bỏ tay cầm xuống, kéo Takemichi vào lòng. Anh giấu mặt ra sau vai cậu, để người bạn cũ không nhìn thấy bộ dạng nhòe nhoẹt của mình, rồi siết chặt thêm một chút.

Vẫn không đủ.

Không cách nào đủ để bù đắp khoảng trống của mười năm ấy. Và anh chẳng biết phải làm sao để lấp đầy nó.

“Rồi, thêm ván nữa đi, tớ phải thắng lại cái đã,” Matsuno nói, cầm tay cầm lên.

Mười năm trước, anh còn chẳng chắc Takemichi có còn sống hay không. Giờ nghĩ lại, đúng là cả một hành trình dài.

“Được thôi,” Takemichi cười, “Nhưng đừng mong tớ nương tay chỉ vì cậu vừa khóc nhé.”

Matsuno khịt mũi, cười đáp lại.

Đã đến lúc bù lại quãng thời gian bị mất rồi.

— 688.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro