1 < đã edit tạm >

Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu vừa tuần tra phố xá trở về, một đường thuận lợi nghịch đẩy cửa Tập Yêu Ti ra, nghe thấy tiếng động, Trác Dực Hiên đang xử lí công vụ trên bàn ngẩng đầu, vẻ mặt tiều tụy, mệt mỏi chào hỏi.

Văn Tiêu thấy hắn mệt mỏi tiều tụy, dưới mắt có vết thâm rõ ràng, lập tức tiến lên, có chút lo lắng hỏi: "Đại Trác ca, gần đây thành Thiên Đô có vụ án mới nào không? Đừng lúc nào cũng một mình xử lý, biết đâu chúng ta có thể giúp một chút."

Triệu Viễn Châu ngồi bên cạnh, trêu chọc nhìn hắn, lấy một quả trứng nóng từ trong ngực ra, giống như ảo thuật gia đưa cho anh, nói:

"Thường xuyên đắp, tốt cho mắt. Hiếm khi thấy Trác đại nhân nghiêm nghị mệt mỏi như vậy. Đúng rồi... Trác tiểu thư nhà ta đâu?"

Trác Dực Hiên trừng mắt nhìn hắn như cảnh cáo, nói:

"Đừng nghĩ nhiều đến đệ đệ của ta! Đệ ấy không phải là người mà huynh có thể thèm muốn!"

Triệu Viễn Châu nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc hơn, nói: "Ta không quấy rầy huynh nữa, chúng ta vào việc chính đi. Gần đây huynh bận gì?"

Trác Dực Hiên nhắc đến chủ đề này, đau đầu, gãi trán nói: "Gần đây, một nhóm hắc y nữ nhân chỉ xuất hiện ở thành Thiên Đô vào ban đêm, ăn mặc kỳ lạ, tuy không gây ra thương tích nghiêm trọng nhưng lại khiến nhiều người sợ hãi. Đại Lý Tự đã điều tra nhưng không có manh mối, nghi ngờ là yêu ma nên đã ra lệnh cho Tập Yêu Ti phá án trong vòng một tháng."

Văn Tiêu nghi ngờ: "Làm sao có thể chắc chắn đó là nữ nhân?"

Trác Dực Hiên giải thích: "Theo miêu tả của nạn nhân, những người mặc áo choàng đen đều có vóc dáng nhỏ nhắn, trang phục tuy kỳ lạ nhưng đều là trang phục của nữ tử."

Triệu Viễn Châu nhấp một ngụm, chớp mắt vài cái, thản nhiên nói: "Tối nay chúng ta đi xem thử không phải sẽ biết sao?"

Có rất ít thứ mà đại yêu Chu Yếm sống mấy vạn năm có thể quan tâm. Văn Tiêu và Trác Dực  Hiên nhìn thấy bộ dạng không có gì đặc sắc của hắn, đều cười lắc đầu.

Văn Tiêu hỏi: "Trác ca, tiểu Trác đâu?"

Trác Dực Hiên cười nói: "Đệ đệ thật sự rất đáng yêu khả ái. Mọi người đều vội vàng quan tâm đến đệ ấy, điều này khiến ta, một người huynh trưởng, có vẻ hơi thừa thãi. Tối qua Tiểu Trác đã  đá chăn vì muốn giữ mát. Thời tiết nay hơi nóng. Tiểu Cửu và Anh Lỗi đang chăm sóc đệ ấy trong phòng."

Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu cùng nhíu mày. Văn Tiêu thở dài nói: "Tiểu Trác vẫn luôn như vậy, biết mình không khỏe, vẫn luôn thích gây chuyện, đứa nhỏ này quá không nghe lời. Triệu Viễn Châu, chúng ta đi xem đi... Triệu Viễn Châu? "

..." Đợi ta với!"

______

Người đẹp nhợt nhạt nằm yếu ớt trong lòng Anh Lỗi, khuôn mặt y rất kiên cường, nhưng vì bệnh tật đau đớn, nên lúc này trông y đặc biệt ngoan ngoãn, làn da mỏng manh ẩn hiện qua lớp áo trong trắng như tuyết, vẻ mặt khả ái khiến người ta muốn bảo vệ.

Bạch Cửu ngồi bên cạnh, từng ngụm nhỏ cho y uống thuốc có độ ẩm vừa phải. Uống vài ngụm, Trác Dực Thần nhíu mày, tính cách lạnh lùng xa cách thường ngày lúc này biến thành một cơn giận dữ, là thiếu gia của một gia đình danh giá được cưng chiều cả đời.

Anh Lỗi có chút thất vọng, hai tay đột nhiên trống rỗng, thấy Trác Dực Thần cuộn chân lại, quay mặt vào tường, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Trác thiếu gia, bệnh của ngài không uống thuốc thì làm sao khỏi? Đợi ngài uống thuốc xong, ta sẽ đến Thanh Phong Tháp mua cho anh những viên ngọc lộ mà ngài thích nhất, được không?"

Bạch Cữu đau khổ nói: "Tiểu Trác ca, ta đã cho mấy thìa mật ong vào thuốc rồi, nếu thêm nữa sẽ mất dược tính."

Trác Dực Thần vùi đầu vào chăn, không để ý tới bọn họ.

Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu vừa đấy cửa ra đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Văn Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo, sự áp chế từ huyết thống và thâm niên của loài người đã được thể hiện đầy đủ vào lúc này.

"Trác Dực Thàn!"

Đứa trẻ mà có gọi cuối cùng cũng miễn cưỡng chui ra khỏi chân, khuôn mặt vốn trắng trẻo của y đã bị ngạt thở chuyển sang màu hồng, trông rất đáng yêu. Triệu Nguyên Châu lập tức tiến lên đấy Anh Lỗi ra, nhẹ nhàng véo da thịt em bé của Trác Dực Thần.

"Sao lại cần người dỗ uống thuốc? Tiếu Trác yếu đuổi như vậy."

Trác Diệc Thần trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc Bạch Cửu đút cho, sắc mặt đau khổ, muốn đưa tay lấy nước, nhưng vừa mở miệng, Anh Lỗi đã nhét một viên kẹo trái cây vào miệng y.

Lông mày của Trác Dực Thần lập tức giãn ra, Văn Tiêu ngồi xuống bên cạnh, nắm tay đứa bé, nói: "Ngươi cùng Tiểu Cửu ở lại Tập Yêu Ti, gần đây thành Thiên Đô có chút náo động, tối nay chúng ta cùng Trác đại ra ngoài điều tra.

Trác Dực Thần tỏ vẻ quan tâm, năm lấy tay Vân Tiêu, nói: "Đừng vội vàng phá án mà làm bị thương chính mình, cẩn thận một chút."

Trác Dực Thần là một đứa trẻ lớn lên gần như bị ngâm trong thuốc men vì thân thế yếu ớt của mình. Mọi người đều đối xử với y một cách thiên vị không có ngoại lệ. Mặc dù vậy, y không phát triển tính cách kiêu ngạo và hống hách. Tuy nhiên, y rất hiểu chuyện và cư xử tốt đến nồi những người khác chí cảm thấy đau khổ hơn khi họ nhìn thấy cậu.

Anh Lỗi do dự nói: "Để Tiểu Trác và Tiểu Cửu ở lại Tập Yêu Ti một mình có nguy hiểm không? Mặc dù ta biết đội bảo vệ của Tập Yêu Ti rất lợi hại."

Bạch Cửu tức giận: "Ta sẽ bảo vệ Tiếu Trác huynh!"

Bùi Tư Tịnh đầy cửa ra, trầm giọng nói: "Ta ở lại."

Đêm nay không có trăng, giữa bầu trời đen kịt và mặt đất chỉ có đèn lồng treo trên phố và ngõ hẻm. Tập Yêu Ti bí mật ra lệnh cho người dân Thiên Đô đêm nay đóng cửa số và về nhà sớm. Bất kể họ nghe thấy tiếng động gì vào ban đêm, họ cũng không được ra ngoài. Ngay cả Thiên Tường Các vốn luôn bận rộn, cũng đông cửa sớm.

Gió đêm lạnh thổi qua, Anh Lỗi hít một hơi, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nồng nặc kỳ lạ. Anh nhìn Triệu Viễn Châu và Trác Dực Hiên, lập tức bảo vệ Văn Tiêu ở phía sau, tay nắm chặt dao bếp.

Trên con đường vắng vẻ trước mặt, có mười mấy người mặc áo choàng đen đứng thành một hàng, tất cả đều che mặt bằng mạng che mặt màu đen, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra mới có thể nhận ra là nữ nhân, nhưng áo choàng của hai nữ nhân dẫn đầu đều thêu hoa văn tinh xảo, không che giấu được khuôn mặt thật của họ.

Hai người phụ nữ rất khác biệt nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Người bên trái trông rất quyến rũ, đôi mắt như có một sức hút khiến người ta rơi xuống vực thẩm, nhưng lại mang theo cảm giác ngây thơ của thiếu nữ, váy của cô được thêu một mảng lớn hoa văn màu đỏ rực. Người phụ nữ bên phải trông lạnh lùng hơn, khí chất hờ hững, nhìn họ bằng ánh mắt ngạo mạn coi thường, một bông hoa bỉ ngạn đích thực, cổ tay áo được trang trí bằng rất nhiều hạt ngọc.

Bốn thành viên của Liệp Ma Tông đều cảnh giác, đã ra tay công kích, chỉ có Văn Tiêu nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng kia thì sững sờ, run giọng hỏi, không thể tin được: "Sư tỷ?"

Sắc mặt mọi người nhất thời trở nên trắng bệch. Triệu Viễn Châu vừa nghi ngờ vừa bối rối lặp lại lời Văn Tiêu: "Sư..tỷ..?"

Trời đất còn có gì thú vị hơn gì?

Khi nhìn kỹ hơn, mọi người phát hiện đường nét khuôn mặt của nữ tử có tính tình hờ hững này giống Văn Tiêu đến 70%!

Vụ Vọng Ngôn nghe được chữ "sư tỷ", nhíu mày nheo mắt nhìn Văn Tiêu, nước mắt lưng tròng. Bởi vì ánh nến mờ nhạt, nàng không để ý tới sự ngăn cản của Lộ Vô Y, đi đến bên cạnh Văn Tiêu, nâng cằm lên, cẩn thận nhìn nàng.

Trác Dực Hiên định rút kiếm ra ngăn cản, nhưng Triệu Viễn Châu lại nắm lấy tay áo hắn, lắc đầu với hắn.

"A Tiêu?" Vụ Vọng Ngôn hơi giật mình, đôi mắt đẹp ngấn lệ: "Sao ngươi lại ở đây?"

Văn Tiêu lao vào lòng cô, nghẹn ngào nức nở: "Những năm qua tỷ đi đâu? Phụ thân mẫu thân tìm tỷ đã lâu, chúng ta đều nghĩ tỷ đã chết từ lâu... tỷ vẫn còn sống, tại sao không đến tìm chúng ta?"

Nhìn muội muội khóc lớn trong lòng mình, Vụ Vọng Ngôn không giấu được nỗi đau trong lòng, nàng vỗ nhẹ lưng gầy gò của Văn Tiêu, an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện, ta sẽ giải thích cho muội, được không?"

Văn Tiêu im lặng lắc đầu, dụi vào lòng ngực Vụ Vọng Ngôn không muốn dứt, giống như sợ tỷ tỷ lại biến mất lần nữa. Vụ Vọng Ngôn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đau lòng nơi khóe mắt nàng.

Hai người họ có mối liên kết sâu sắc, nhưng những người còn lại lại hoàn toàn bối rối và nhìn nhau với vẻ hoang mang.

Khóe miệng Lộ Vu Y giật giật, nàng hỏi: "Chúng ta có thể tin bọn họ không?"

Vụ Vọng Ngôn chạm vào đầu Văn Tiêu, nhìn từ trên xuống dưới ba người còn lại của Tập Yêu Ti, gật đầu nói: "Tôi tin Tiêu, bằng hữu của muội ấy chắc chắn không phải là những kẻ gian trả và nham hiểm."

Trên đường trở về Tập Yêu Ti, nhìn Văn Tiêu đang năm tay tỷ tỷ và nói chuyện rôm rả suốt chặng đường, và Lộ Vu Y đang tò mò và thận trọng bên cạnh, Anh Lỗi kéo mái tóc trắng của Triệu Viễn Châu đang chà trên mặt đất, khiến hắn ta phải há hốc mồm.

Triệu Viễn Châu cười khố: "Cái thói quen giật tóc người khác này người học được từ Tiểu Bạch Thỏ sao?"

Anh Lỗi thì thầm: "Ngươi không phải là đại yêu ma tự xưng là toàn năng toàn trí sao? Vậy hãy nói cho ta biết bọn họ từ đâu tới?"

Triệu Viễn Châu rất không vui vì tóc đã bạc trắng và không chịu nói chuyện.

Trác Dực Hiên cũng có chút tò mò đi tới trước mặt hắn ta, nói: "Đừng giận dỗi, chỉ là vài sợi lông thôi. Huynh chỉ là một con khỉ, trên người còn rất nhiều lông mà."

Triệu Viễn Châu lúc này thực sự tức giận: "Vượn! Là vượn trắng! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Ta là cố vấn đặc biệt của Tập Yêu Ti, Chu Yếm, là yêu quái hung dữ nhất trong hoang dã. Cái tên này có thể khiến trẻ con hư không ngừng khóc. Các ngươi có thể tôn trọng ta một chút không?"

Anh Lỗi không thèm để ý: "Ngươi không đối xử với Trác công tử như vậy. Đừng nói đến mấy sợi tóc bạc, ngươi còn muốn cạo sạch lông trên người, tại sao lại đối xử với chúng ta..."

Nghĩ đến Trác Dực Thần, cơn giận của Triệu Viễn Châu liền dịu xuống, hận không thể bay về, nhéo khuôn mặt thanh tú của đứa trẻ, hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi có thể so sánh với Tiểu Trác sao?"

Anh Lỗi nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó quả quyết lắc đầu, biểu cảm và giọng điệu đều vô cùng chân thành: "Không."

"Ha ha. Triệu Viễn Châu cười lạnh: "Vậy thì tại sao lại lãng phí lời nói?"

"Ngươi thật sự biết bọn họ từ đâu tới." Trác Nhất Hiên lộ ra vẻ mật mong đợi, tức giận nói: "Hai vị công tử các ngươi, đi làm phiền đệ đệ ta!"

Triệu Viễn Châu cười lạnh: "Sẽ luôn có lúc ngươi không ở đây. "

Thấy Trác Dực Hiên lại sắp nổi giận, Triệu Viễn Châu đi trước dừng lại, nghiêm túc nói một giây: "Vô Hương Nguyệt."

Trác Dực Hiên sửng sốt: "Cái gì?"

Triệu Nguyên Châu nhìn Anh Lỗi với vẻ suy tư: "Trong Đại Hoang hẳn không có con quái vật nào không biết đến tổ chức này chứ?"

Anh Lỗi gật đầu giải thích: "Vô Hương Nguyệt là tổ chức thần bí nhất ở Đại Hoang, ta cũng từng nghe gia gia nhắc đến một lần. Nghe nói tổ chức của bọn họ toàn bộ thành viên đều là nữ nhân, hơn nữa... đều là huyết mạch thuần chủng nhất của bộ tộc hồ ly. Tên của bọn họ rất quen thuộc, Cửu Vĩ Hồ. Thần chính là thần, mọi người đều biết tên tổ chức của bọn họ, nhưng không ai biết bọn họ vì sao tồn tại, mục đích của bọn họ là gì."

Triệu Viễn Châu vuốt cầm, hứng thú nhìn bóng lưng Ngô Vương Ngôn, nói: "Nữ thần Bạch Trạch chỉ là một người bình thường, sao có thể có một người chị là yêu hồ?"

Trác Dực Hiên và Anh Lỗi im lặng, nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.

Bộ tộc yêu hồ rất giỏi mê hoặc người khác, như Tô Đát Kỷ thời phong thần, bọn họ sinh ra không đẹp đẽ gì, mà dựa vào việc quyến rũ con người dâng hiến trái tim trân quý, lột xương sơn da.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro