•10•

Tập Yêu Ty hôm nay khác lạ. Không có sự ồn ào hay hỗn loạn thường ngày, không khí như ngưng đọng lại một cách bất thường. Hồ Hắc Nguyệt vừa trở về sau năm ngày vắng mặt, nhìn cảnh trước mắt mà không khỏi thở dài

Đứng đối diện ả là hai con người quen thuộc, Ly Luân và Trác Dực Thần, ánh mắt đầy sát khí hướng về phía nhau, như thể chỉ cần chớp mắt thôi là sẽ lao vào đánh nhau sống chết

"Sao đây? Lão bà bà ta mới đi có năm ngày mà hai ngươi đã muốn lật tung Tập Yêu Ty rồi à?" Hồ Hắc Nguyệt chống hông, giọng điệu phá tan sự im lặng kỳ lạ trong không gian

"Là do hắn gây chuyện trước!" Ly Luân lên tiếng trước, chỉ tay về phía Trác Dực Thần, vẻ mặt đầy địch ý

"Hừ, rõ ràng là hắn mới phải!" Trác Dực Thần liếc nhìn Ly Luần

"Im miệng!" Hồ Hắc Nguyệt phất tay, vài cánh hoa lập tức hiện lên, bịt chặt miệng cả hai, không để bất kỳ kẻ nào tiếp tục tranh cãi. "Cãi nữa thì cả hai ngươi cút khỏi Tập Yêu Ty, để ta đưa Tiểu Chu Yếm về Thái Nguyệt Phong!"

Cái tên "Chu Yếm" vừa vang lên, cả Ly Luân lẫn Trác Dực Thần đều biến sắc. Hai người bắt đầu khua tay múa chân ra dấu, cố gắng giải thích, nhưng miệng bị bịt kín nên chỉ phát ra những tiếng ú ớ

Cùng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau
"Hai huynh đừng cãi nhau nữa... Đệ sợ lắm."

Tiểu Chu Yếm bước đến, ánh mắt long lanh ngước nhìn hai người. Dưới ánh mắt ấy, Ly Luân và Trác Dực Thần đều bất giác dừng lại. Bầu không khí căng thẳng như được hóa giải trong chớp mắt

Tiểu Chu Yếm nắm tay hai người, khẽ mỉm cười

"Vậy hai huynh dẫn đệ đi chơi đi, được không? Đệ nghe nói giờ đang là chợ xuân mà đúng không?"

Lời yêu cầu ấy khiến cả hai kẻ ngang ngược nhất Tập Yêu Ty lập tức gật đầu, không một chút chần chừ, nhưng vẫn không quên liếc nhau một cái đầy thù địch

Hồ Hắc Nguyệt khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được bật cười

"Giỏi lắm, Chu Yếm, chỉ có đệ mới trị được hai tên cứng đầu này. Nhưng nhớ đấy, nếu có chuyện gì, cả ba đều không xong với lão bà bà ta đâu!"

Tiểu Chu Yếm mỉm cười rạng rỡ, kéo hai người rời đi. Sau khi họ đi khuất, Hồ Hắc Nguyệt lắc đầu, tự lẩm bẩm:"tự nuôi thêm hai con báo, nhưng mà báo này cũng coi như có chút đáng yêu đi ha~"

Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hòa vào tiếng cười trong trẻo của Tiểu Chu Yếm. Dù có là đại yêu hay đại nhân gì đi nữa thì y vẫn là bảo bối của họ
.
.
.
.
.
.
.
Sorry quý vị, tui vừa mới từ viện về do té cầu thang què ngón cái với ngón trỏ nên là viết đuợc 500 chữ là tui đã cố gắng hết sức, chắc vài tháng tới nội dung sẽ từ 400~500 chữ do con tác giả nó què, thông cảm cho người què ạ
(´༎ຶ ͜ʖ ༎ຶ ')♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro