Chương 1

Hướng nguyên tác nhưng cũng không phải: xuất nhập đại tư thiết rất nhiều, OOC, không biết phải cảnh báo gì.

Từng bước phá dỡ Vong Tiện: Giai đoạn đầu sẽ có Vong Tiện, có thể sẽ có cảnh thân mật, tôi sẽ cố gắng bỏ qua.

Bộ ba Nghĩa Thành cũng sẽ thường lui tới: Sẽ có tuyến cp về ba người, kết cuộc song đạo trưởng và Tiết Dương tạm định

Giang tông chủ tình cảm tuyến: CP không rõ, có thể All Trừng, cũng có thể là cái khác, không xác định.

Cuối cùng xin phép nói một câu vô nghĩa: Tác giả đã già rồi, thân thể chịu không nổi, tôi sẽ cập nhật bài viết này theo Phật hệ, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Cảnh báo nhỏ: Nếu bạn không đọc cảnh báo và giẫm phải sấm sét thì hãy lặng lẽ rời đi, đừng ảnh hưởng tâm tình viết văn của tôi.
———
Một.

Sau sự kiện Quan Âm Miếu, Nhiếp Hoài Tang chủ động thỉnh cầu đại lễ phong quan, hơn nữa còn làm đến rất chuẩn mực nghi thức. Từ đó, hắn dần bộc lộ ra sự sắc bén, tiên môn bách gia mỗi người một ý, không khỏi suy ngẫm về bộ dáng hỏi một không biết ba trước kia của hắn.

Trải qua chuyện này, Lan Lăng Kim thị xem như bị đả kích nặng nề, loạn trong giặc ngoài không ngừng, vị trí tông chủ của Kim Lăng đang ngồi cũng lung lay sắp đổ, cậu dựa vào việc Giang Trừng nâng đỡ, một tay Tử Điện chấn nhiếp không ít kẻ muốn gây sự, Kim Lân Đài không còn kẻ gây náo loạn, Kim Lăng mới thoải mái hơn rất nhiều, dưới sự che chở của Giang Trừng, cuối cùng Kim gia cũng một phần ổn định trở lại.

Tình hình Lam gia tựa hồ cũng không khá hơn là bao. Lam Hi Thần đã bế quan trước lễ nhập quan, Lam Khải Nhân chỉ có thể tiếp tục gánh vác trọng trách chủ sự Lam gia, chỉ có thể nói là hữu tâm vô lực. Tiểu bối trong nhà thường xuyên ra ngoài săn đêm, theo sau lại là một cỗ hung thi. Sau khi Lam Vong Cơ trở về, hắn mang theo tên lưu manh Ngụy Vô Tiện, lần nào cũng phạm vào quy củ, nhưng lại hết lần này tới lần khác không nhẫn tâm trách phạt nặng, luôn khiển trách hoặc tha thứ cho hắn, điều này khiến cho không ít môn sinh bất mãn, sau khi Lam Hi Thần xuất quan, liền rời đi.

Vân Mộng Giang thị không có nhiều biến hóa, cùng Thanh Hà Nhiếp thị ngang hàng phong mang đang thịnh. Chỉ là chuyện Kim Đan rõ như ban ngày, không ít người trong ngõ tối lấy ra trào phúng chế giễu, chỉ vào sau lưng Giang Trừng âm thầm phỉ nhổ, nói rằng nếu không có Kim Đan của Ngụy Vô Tiện, làm sao hắn trở thành Tam Độc Thánh Chủ? Vô duyên vô cớ gán cho hắn cái danh vong ân phụ nghĩa, huỷ hoại danh tiếng hắn.

Sau khi nhận được thiếp mời của Thanh Hà, Giang Trừng dẫn Giang Hành cùng mấy đệ tử trong môn ngự kiếm đi Bất Tịnh Thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, liền đúng như dự đoán lần này hắn gặp được Lam Hi Thần, đầu xuân hai năm trước hắn liền nghe tin Lam Hi Thần xuất quan, Thanh Đàm Hội lần trước là Lam Khải Nhân tham dự. Ba trong bốn nhà, tông chủ đều là tiểu bối, lại khiến cho Tiên Môn có thêm một đề tài tán gẫu.

Lần này Thanh Đàm Hội trái phải cũng không khác so với những năm trước, các môn phái nhỏ cùng các trưởng lão ân cần thăm hỏi lẫn nhau. Chỉ là sau đó không biết ai nhắc tới vị trí tiên đốc, bốn phía trong tức khắc liền tĩnh lặng.

Sau sự kiện ở Quan Âm Miếu, vị trí tiên đốc bị bỏ trống trong thời gian dài, Kim Quang Dao vừa đi, vị trí này vốn nên rơi vào trên đầu Lam Hi thần, nhưng hắn bế quan, trì hoãn quá lâu, tuy rằng Lam Khải Nhân tạm thời đảm nhiệm, nhưng chung quy vẫn là không tiện nói. Hiện giờ Lam gia gia chủ đã xuất quan cũng đến lúc phải nghiêm túc bàn bạc một phen.

Giang Trừng ngồi ở phía trên, đưa mắt nhìn quanh một lượt xuống phía dưới, liếc nhìn Tô gia một cái, dừng lại trên mặt Tô Bối một lát, rồi chậm rãi đưa mắt về chỗ cũ, im lặng không nói, lời vừa rồi chính là hắn nói, làm như là vô tình, nhưng những người ở đây đều là người sáng suốt, làm sao dễ mắc lừa? Chức tiên đốc là một miếng thịt béo bở, không phải mỗi nhà đều có thể ăn. Lời này vừa nói ra liền khiến bốn đại gia tộc chấn động, gia môn nhỏ đương nhiên không tài nào xếp được, chỉ ngồi vui sướng khi thấy người gặp họa, như là đang xem kịch, chỉ biết củ khoai nóng phỏng tay này liền sẽ rơi vào trên tay bốn nhà.

Bất luận là ai trong ba nhà lên tiếng trước đều trở thành tâm điểm nơi đầu sóng ngọn gió. Đương nhiên ai cũng không muốn đi làm chim đầu đàn, không chỉ đắc tội Lam gia, còn dễ dàng thu hút sự chú ý của các gia môn khác, nói không chừng lại tiềm ẩn nguy cơ bị mang tiếng là có ý đồ đen tối. Cho nên chính là muốn buộc Lam Hi Thần phải lên tiếng, chọn lại một vị tiên đốc mới. Nhưng thật chất, ngay từ đầu hắn đã không đảm nhận chức danh tiên đốc này và việc giữ hắn lại chỉ khiến hắn càng bị chỉ trích.

"Cậu, vị trí tiên đốc này là được chọn trong ba nhà sao?" Kim Lăng nằm trên bàn, tự cậu hiểu rõ mà không tính nhà mình vào.

Giang Trừng đang ngồi đối diện hắn, cầm khăn lau Tam Độc nói: "Đã định rồi."

"Cái gì?"

Giang Trừng động tác không ngừng, tiếp tục nói: "Đương nhiên Kim gia tất nhiên là không thể, ngươi nhỏ tuổi nhất gánh vác không được chức tiên đốc này, còn lại cũng chỉ có ba nhà. Lam Hi Thần đã bế quan một thời gian dài càng không cần nói đến, mà hắn lại còn bị liên luỵ bởi chuyện của Kim Quang Dao, chỉ riêng điểm này đã khiến các tiên môn khác đối với hắn có lòng phòng bị, mà ta liền bởi vì chuyện Kim Đan bại lộ. Hơn nữa, ta ngày thường cùng các nhà đều chỉ là thi lễ, ai mà biết được bọn họ miệng lưỡi như thế nào? Không chừng sau lưng là đang mắng ta. Nếu ta đảm nhận khi Lam Hi Thần còn bế quan, và Nhiếp Hoài Tang vẫn còn chưa phô bài tài trí ở vị trí đương nhiệm, tất nhiên cũng không thành vấn đề. Nhưng khi đó ta cự tuyệt, liền đã mất đi ưu thế về sau. Kể từ đó vị trí tiên đốc chỉ có thể thuộc về Thanh Hà, phong quan đại điển về sau thậm chí đến mọi chuyện sau này, cách nhìn của người đời đối với Nhiếp Hoài Tang đã sớm thay đổi, hắn giờ là người duy nhất có thể mang lại lợi ích cho bách gia."

"Ý của người là gì? Trạch Vu Quân tuy rằng bế quan đã lâu, nhưng Lam gia đoan phương nhã chính, Lam Hi thần đối nhân xử thế vô cùng khoan hậu, chính trực. Hơn nữa vị trí tiên đốc trước đó vẫn do Lam Khải Nhân đại diện, chẳng phải ngài ấy làm càng thích hợp hơn sau?" Kim Lăng vẫn chưa hiểu.

Giang Trừng nói: "Ngươi đừng quên, Lam gia đến hiện tại vẫn là Lam Khải Nhân chủ quản, là người chủ trì chính thống, toàn bộ thực quyền vẫn còn chưa rơi vào tay Lam Hi Thần. Huống hồ gì Lam gia không chỉ có một Lam Vong Cơ, giờ lại còn thêm một Ngụy Vô Tiện, thực lực của hai người bọn họ đương nhiên không thể xem nhẹ, tuy rằng hai người bọn họ phần lớn là đi du ngoạn, không can thiệp tới tông vụ, nhưng dẫu sao hắn vẫn là người của Lam gia. Lam Hi Thần tiếp quản Lam gia là điều chắc chắn. Đến lúc đó, lại nắm chức danh tiên đốc, Lam Vong Cơ ở bên ngoài lộ diện, bất kỳ động tĩnh nào mà Lam gia không nắm bắt được. Khi đó, Lam Hi Thần đã ổn định được nội bộ Lam gia. Hàng trăm gia môn có môn hộ nào mà lại không có điều cần phải che giấu? Ngay cả khi Lam Khải Nhân cầm quyền, cũng đã có vài gia môn bị chỉ trích, nếu lại để Lam gia nắm quyền thì phải như thế nào?"

"Nói như vậy, chẳng phải hàm ý để cho Nhiếp Hoài Tang kế vị không phải đã quá mức rõ ràng sao?" Kim Lăng hỏi.

Giang Trừng thu lại khăn tay, nói tiếp: "Vấn đề chính là ở chỗ này, người nói chuyện là Tô Bối của Tô thị Dương Châu, sau đại điển phong quan Tô gia tiếp xúc với Thanh Hà lại không ít, nếu là ý của Nhiếp Hoài Tang."

Hắn cười lạnh, tiếp tục nói: "Chẳng phải chính là muốn công bố rõ ràng với thiên hạ rằng Nhiếp thị Thanh Hà không thể bị xem thường nữa."

"Tha cho ta! ta đã chán ngấy những chuyện rắc rối này rồi, làm tông chủ giống như tự lao đầu vào chỗ chết quả thật mệt mỏi." Kim Lăng bĩu môi kêu lên.

Giang Trừng liếc hắn: "Ngươi làm tông chủ mấy năm lại chẳng ra đâu vào đâu, chẳng phải chỉ muốn đi theo mấy môn sinh Lam gia kia du ngoạn sao. Ngươi còn muốn vịn cớ gì? Thật sự cho rằng ta không biết? Ngươi giờ đã là tông chủ rồi, mấy lão nhân Kim gia kia sẽ không để cho ta quản, ngươi muốn thử thì cứ thử."

Kim Lăng vội vàng im lặng xua tay, tìm một cái cớ, nhanh chóng bỏ chạy.

Kim Lăng ngồi ở bên cạnh Giang Trừng, nhìn mọi người tiến cử, quả thật Nhiếp Hoài Tang nhậm chức tiên đốc. Tuy rằng trong lúc đó cũng vì không ít người đề cử cậu nhà mình mà xảy ra tranh chấp hồi lâu, nhưng kết quả đã định, cậu không khỏi bội phục, lấy lòng rót cho hắn chén trà.

Thanh Đàm Hội bị trì hoãn vài ngày, trước khi rời đi, Nhiếp Hoài Tang tìm đến Giang Trừng.

"Giang huynh, chỗ ở tạm có ổn không? Thức ăn thế nào?" Nhiếp Hoài Tang hỏi.

Giang Trừng giương mắt nhìn hắn, nói: "Nhiếp gia chủ có gì cứ nói."

Nhiếp Hoài Tang mỉm cười quay sang Kim Lăng, nói: "Ta thật lòng là muốn quan tâm, bất quá quả thật có chút vấn đề muốn hỏi Kim tông chủ."

"Tìm ta?" đột nhiên bị điểm danh, Kim Lăng trừng mắt nhìn.

Nhiếp Hoài Tang gật đầu nói: "Trước khi tội trạng của Kim Quang Dao còn chưa bị vạch trần, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ từng đi qua Nghĩa Thành, theo ta được biết, trước kia dưới tay Kim Quang Dao có một khách nhân tên là Tiết Dương, sau đó không biết tại sao lại không thấy tăm hơi, ta từng nghe Kim Quang Dao nói rằng hắn đã chết, chỉ là sau đó có môn sinh ở ven sông Thanh Hà phát hiện một cỗ thi thể, đầu cùng tay trái đều bị chém đứt..."

"Là Tiết Dương! Tay hắn bị Hàm Quang Quân chém đứt rồi!" Kim Lăng hét to.

Nhiếp Hoài Tang tiếp tục nói: "Nếu như Kim Quang Dao không nói dối, theo lý mà nói Tiết Dương hẳn là đã sớm chết, chỉ là sau đó ta tỉ mỉ tra xét một phen, phát hiện Tiết Dương chưa chết. Hắn lẩn trốn và ẩn náu vào Nghĩa thành, khi ta khởi hành đến đó lại phát hiện nơi đó sớm đã là một tòa thành hoang tàn, không dấu vết nào có thể tìm thấy."

Hắn nói: "Khi Tiết Dương là khách nhân của Kim Quang Dao, hắn rất được trọng dụng, có thể nói hắn là người đại thành tu quỷ đạo sau Ngụy công tử, không chỉ luyện chế tẩu thi, còn phục hồi được Âm Hổ Phù. Kim Quang Dao nói hắn đã chết, Âm Hổ Phù cũng không thấy tâm hơi. Hắn đột nhiên xuất hiện, thật sự quỷ dị, ta vốn định hỏi Ngụy công tử, chỉ là hắn và Hàm Quang Quân hành tung bất định, tung tích khó tìm, sau đó lại xảy ra chuyện Quan Âm Miếu. Kim Quang Dao chết, ta cũng không còn để ý đến việc này nữa, liền gác lại. Chỉ là gần đây trấn áp xung quanh đại ca và Kim Quang Dao liên tục xuất hiện tẩu thi, giết người sống có chủ đích, số lượng thi thể không ít, chỉ dựa vào sức người là không thể thực hiện, ta lúc này mới phát giác không đúng, lại ngẫu nhiên biết Kim tông chủ cũng từng đến Nghĩa thành, liền muốn đến hỏi một chút Kim tông chủ có biết gì không?"

Kim Lăng nghiêng đầu nhìn cậu mình một cái, được cậu ngầm đồng ý cũng đem tất cả những gì mình biết được từ Ngụy Vô Tiện, đợi hắn nói xong, cho rằng hai người sẽ vì Hiểu Tinh Trần bi thương hoài thu, Nhiếp Hoài Tang lại hỏi: "Ngươi xác định Tiết Dương là chặt đứt ngón út?"

Kim Lăng gật đầu, xác nhận cùng khẳng định.

Nhiếp Hoài Tang im lặng một lát rồi nói: "Thi thể được tìm thấy bên bờ sông gần Thanh Hà, bị mất đầu và tay trái, thi thể không trọn vẹn nên không thể vội vàng kết luận."

Giang Trừng gõ ngón trỏ lên thành cốc, hỏi: "Kim Lăng, ngươi có tận mắt nhìn thấy Tiết Dương chết không?"

Kim Lăng lắc đầu: "Không có, nhưng Tiết Dương bị Tị Trần đánh trúng chỗ hiểm, lại bị chặt đứt một cánh tay, nhìn lượng máu mất đi, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."

Nghe vậy, Nhiếp Hoài Tang trầm mặc một lát, đứng dậy từ biệt hai người.

Khi bọn họ khuất dạng, Kim Lăng mới kinh ngạc hỏi: "Cậu, vậy là Tiết Dương có thể chưa chết sao?"

Giang Trừng lắc đầu: "Không biết."

Kim Lăng tức giận nói: "Tiết Dương tội ác tày trời, nếu còn sống không biết còn có thể gây hại cho bao nhiêu người."

Giang Trừng thấy hắn tức giận bất bình, trên mặt đỏ bừng, thật sự không có bộ dạng trầm ổn nên có của tông chủ, cũng không quay đầu liền phất tay áo rời đi.

Giang Trừng quả thật không biết, nhưng có một điều rõ ràng, Dương Châu Tô thị hành động lần này là do chỉ thị của Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Dao giết huynh trưởng hắn, thật vất vả hao hết tâm tư mới đem người trừ khử được. Nhiếp gia lại phong mang đang thịnh, nếu như lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chẳng khác gì là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ lại còn không bù đắp đủ cái đã mất, lợi bất cập hại, biện pháp tốt nhất chính là trước ngồi lên vị trí tiên đốc, sau đó mới tháo gỡ gút mắc từng người một.

Giang Trừng gật đầu hỏi, nếu lời Kim Lăng nói không sai, thì có khả năng Tiết Dương đã được cứu, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn đã chết. Hơn nữa, Âm Hổ Phù đã bị một người đào huyệt lấy đi, nhưng người đào mộ kia là ai? Giang Trừng không muốn giúp Nhiếp Hoài Tang, trong lòng hắn biết rõ Nhiếp Hoài Tang đã từng coi họ như một quân cờ mà lợi dụng triệt để, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể để chứng minh. Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện đã từng nói, nếu quan tài bị mở ra, nhất định hậu hoạn khôn lường, là Di Lăng lão tổ, lời của hắn không thể không tin. Hắn cũng còn nhớ rõ những gian khổ mà hắn phải chịu đựng dưới tay Kim Quang Dao, quả thật không muốn để hắn thoát ra ngoài, bất quá một chuyện, làm liền làm.

Ngày Thanh Đàm Hội kết thúc, Giang Trừng mang theo môn sinh trở về, Kim Lăng cũng muốn đi theo, Nhiếp Hoài Tang lại tự mình tới tiễn, Giang Trừng ngự kiếm lên không trung, cảm nhận được có người dán mắt trên lưng. Hắn quay đầu lại, đối diện với con ngươi lưu ly màu nhạt của Lam Hi Thần, Giang Trừng nhìn trong chớp mắt, không thấy hắn có động tĩnh. Giang Hành gọi một tiếng, liền xoay người rời đi.

Kim Lăng cũng mang theo môn sinh đi Liên Hoa Ổ dạo một chuyến, lúc đi còn mang theo không ít đài sen, Giang Trừng điểm trán cậu nói cậu đã làm gia chủ rồi mà vẫn tùy tiện như vậy, không hề có chút ổn trọng nào, nhưng vẫn bị Kim Lăng cứng rắn túm lấy, cùng cậu hái đài sen cả buổi sáng.

Giang Trừng hôm nay đoán Kim Lăng sẽ tham ăn, nên sai người chia một ít đài sen mình thu thập được, cho người đưa đến Lan Lăng, Vân Mộng lúc này lại đón một vị khách không mời mà đến.

Nhiếp Hoài Tang cầm một hạt sen tinh tế nhai, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, không khỏi ăn thêm vài hạt.

Giang Trừng ngồi đối diện hắn, đổi giọng: "Tiên đốc cần gì khom người đến đây, có gì muốn nói, không thể truyền đạt một câu sao?"

Nhiếp Hoài Tang nhấp một ngụm trà, thở dài: "Ta cũng thực sự không còn biện pháp nào khác. Ngày hôm đó sau khi rời đi, ta liền phái không ít môn sinh đi điều tra, nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng phái đi một nhóm nữa nhưng đến bây giờ cũng không thấy đâu, việc này cũng không tiện lộ ra. Ban đầu, ta vốn định tự mình đi thăm dò, thế nhưng thực lực của bản thân ta quả thực không đủ, đành phải đến đây nhờ Giang huynh."

Giang Trừng nhìn hắn: "Ta vì sao phải giúp ngươi? Sau khi phong quan đại điển, là Thanh Hà ngươi chủ động xin đi giết giặc trấn thủ, huống hồ bốn nhà đã giải trừ phong ấn, bảo đảm trong vòng trăm năm không có việc gì nguy hiểm, giờ xảy ra chuyện, tiên đốc không phải nên công bố tiên môn sao? Ngươi giờ đến Liên Hoa Ổ của ta là muốn kéo Vân Mộng xuống nước bị cuốn vào chuyện này sao?"

Nhiếp Hoài Tang cuống quít phủ nhận, khoát tay nói: "Ta nào dám có ý này, chỉ là việc phong ấn quan tài không phải chuyện đùa, chỉ là hiện giờ công bố cho tiên môn cũng vô ích, nguyên do đã không rõ ràng, thông báo cho bọn họ chỉ làm phản tác dụng, đả thảo kinh xà, đến lúc đó bách gia hỗn loạn, chính là cơ hội để kẻ đó lợi dụng."

"Vậy ngươi cũng không nên đến tìm ta" Giang Trừng nói: "Lam gia chẳng phải thích hợp hơn sao? Nếu ngươi tìm Lam Hi Thần, hắn tất sẽ đáp ứng ngươi, rồi lại truyền một phong thư cho Lam Vong Cơ, bọn họ đối với Nghĩa Thành biết rất rõ, Ngụy Vô Tiện lại tinh thông quỷ đạo. Chẳng phải họ đáng tin cậy hơn so với Vân Mộng ta sao?"

Nhiếp Hoài Tang lắc đầu: "Ngươi trong cuộc thường mơ hồ, hai nhà chúng ta đã bị Kim Quang Dao liên lụy rất nhiều, vốn là dây dưa không rõ, Kim Quang Dao dính líu đến chuyện này lại càng khó lí giải, hơn nữa Hi Thần ca mới vừa xuất quan, lúc này nếu để cho huynh ấy biết, chỉ sợ tích tụ trong lòng."

Hắn tiếp tục nói: "Kim Quang Dao ở Quan Âm Miếu đả thương huynh như thế nào, Giang huynh, ngươi thật sự không nhớ sao? Cho dù như thế, vì an nguy của Tiên môn, Giang huynh......"

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi muốn dùng lời nói khiêu khích ta sao? lời Kim Quang Dao nói đều là sự thật, ta đương nhiên không nhớ. Nhưng hắn đâm ta một nhát, ta cũng không bao giờ quên. Nhưng giờ hắn đã nằm trong quan tài, chẳng lẽ ta còn muốn đào hắn lên đâm trả lại một kiếm sao? An nguy của Tiên Môn cũng không phải buộc ở trên người ta, ai cũng biết Tam Độc Thánh Chủ ta lòng dạ độc ác, ta không có khí phách anh hùng gì, cứu không được chúng sinh."

Nhiếp Hoài Tang xoay cổ tay khép lại quạt xếp, nói: "Giang huynh, sao lại nói như vậy? Từ khi nào huynh lại để bụng những lời người khác nói thế? Hiện nay tiên môn có thêm nhiều nhân tài, hơn nữa Kim tông chủ chỉ mới ngồi vững ở Kim Lăng đài, nếu lúc này xảy ra chuyện, Giang huynh làm sao bảo đảm hai nhà Kim Giang không bị ảnh hưởng?"

Hắn cúi đầu: "Ta định âm thầm giải quyết chuyện này, không chỉ là vì tiên môn, ta còn là vì lợi ích của bản thân. Ta muốn bảo vệ đại ca ta trăm năm bình an vô sự, để huynh ấy được yên ổn mà bước vào luân hồi."

Giang Trừng cúi đầu, lấy ra một bó đài sen tốt nhất, chậm rãi trêu đùa, Nhiếp Hoài Tang nói không sai, hiện nay thế cục tiên môn phức tạp, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là hắn có chút kiêng dè, Nhiếp Hoài Tang tâm tư quá sâu, lời nói của hắn không đáng tin.

Giang Trừng suy nghĩ tung bay, không ai nói một lời, Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn chằm chằm, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ một lòng bị bó đài sen kia hấp dẫn. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng dâng lên, hắn ngập ngừng vài lần, cuối cùng không còn lời nào để nói, hai người cứ lạnh như vậy, trà trong bình dần nguội. Sắc mặt Nhiếp Hoài Tang có chút mất mát, muốn đứng dậy rời đi lại nghe hắn nói: "Trong tiên môn truyền Tam Độc Thánh Chủ có thù tất báo. Nhớ kỹ, ta không thả hắn ra bằng một nhát kiếm, nhưng Lam Hi thần bế quan đã lâu, lệnh huynh ngươi khi còn sống đã có quan hệ mật thiết với hắn. Giờ hắn đã là Phó Tiên Đốc rồi sao ta lại không quen biết bọn họ?"

Giang Trừng lạnh lùng, đưa đài sen trong tay cho hắn, Nhiếp Hoài Tang sửng sốt trong chớp mắt, sau vài hơi thở mới nhận lấy: "Được, như thế liền trông cậy vào Giang huynh."

Giang Trừng mất ba ngày mới đem tông vụ xử lý ổn thoả, sau đó gọi Giang Hành ra dặn dò, chỉ nói rằng có khả năng hắn sẽ không trở về trong một thời gian dài, nếu có chuyện gì thì hắn sẽ toàn quyền phụ trách. Nếu xử lý không được thì tạm thời gác lại hoặc là truyền thư cho hắn. Nếu Kim Lăng đến, hắn cứ để mắt đến là được.

Nhiếp Hoài Tang đợi ba ngày, rốt cuộc cũng trông thấy Giang Trừng đáp xuống, Giang Trừng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, liền bảo hắn đem đầu mối tra được nói ra trước. Sau đó, hai người cùng đi đến nơi phong quan điều tra.

"Cho nên sau khi nhóm người cuối cùng ngươi phái bị mất tích, nơi này cũng không còn xuất hiện tẩu thi nữa sao?" Giang Trừng cúi người dò xét, quan tài chôn rất sâu, lớp đất trên bề mặt không có dấu vết bị hư hại, phong ấn bốn phía cũng không có vấn đề gì, chỉ là trong lớp bùn đất gần phía tây trận pháp, Giang Trừng ngửi thấy một mùi tanh nhẹ, hắn nắm lấy một chút đất vân vê, vò nát, đầu ngón tay cọ lên lớp đất đen, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Vâng." Nhiếp Hoài Tang lấy quạt che mũi, đi theo phía sau hắn. Đây cũng là điều hắn lo lắng, bất kể là bị phát hiện hay là đã hoàn thành một phần, địch tại ám bọn họ tại minh, đối với bọn họ mà nói đều là thập phần bất lợi.

Giang Trừng im lặng một lát, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Nếu xác chết đều phát hiện ở phía tây, vậy đi xem thử."

Nhiếp Hoài Tang vội vàng đuổi theo.

Việc này tà môn quái dị, nếu không cẩn thận sẽ đả thảo kinh xà, Giang Trừng đè xuống dự định muốn chọn vài môn sinh có võ công cao cường cùng đồng hành của Nhiếp Hoài Tang, dẫn theo người rời khỏi Thanh Hà liền đi về phía tây.

Bọn họ vừa đi vừa hỏi, đến một thôn trại nhỏ ngoài Thanh Hà, trong thôn cực kỳ yên tĩnh, hai người dọc theo đường đi vào trong, không thấy một bóng người, Nhiếp Hoài Tang cầm quạt gắt gao kề sát Giang Trừng. Bị ánh nhìn lạnh lùng quét qua hắn mới miễn cưỡng lui ra nửa bước.

Hai người tìm một vòng, rốt cuộc phát hiện một người trước một gian nhà đất thấp bé, chính xác mà nói là một thi thể, trên mặt đầy vết thi ban lớn đã bắt đầu thối rữa, Giang Trừng phát hiện một chút bột phấn màu đỏ tím còn lưu lại ở giữa miệng và mũi.

Nhiếp Hoài Tang cố nén cơn buồn nôn, sắc mặt trắng bệch nói: "Theo như lời Kim Lăng, Tiết Dương thường dùng độc phấn luyện ám khí, loại bột này có màu đỏ tím, đây là thứ gì?"

Giang Trừng nhíu mày không nói lời nào, từ trong túi càn khôn lấy ra một tấm phù chú đem thi thể xử lý, cho đến khi nó hoàn toàn hóa thành tro tàn mới rời đi. Quả nhiên người trong thôn đã đều chịu khổ rồi.

Họ đi rồi lại dừng, dọc đường hai người hỏi không ít người, nhưng chẳng ai biết là chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ nói trong thôn kia phảng phất trong một đêm đã xảy ra tai họa, tất cả thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi khỏe mạnh đều biến mất, những người dân già yếu bệnh tật còn lại đều đã bị biến thành tẩu thi, bị hiệp sĩ đi ngang qua truy đuổi.

Hoàng hôn buông xuống, hai người tìm được một khách điếm, dưới lầu là tửu quán, trên lầu là khách phòng. Giang Trừng muốn hai gian phòng, để cho tiểu nhị đưa đồ ăn lên, rồi cùng Nhiếp Hoài Tang lên lầu, khách điếm tuy rằng không lớn nhưng thức ăn không tệ, Giang Trừng ăn xong một đĩa dưa chuột thái sợi, lại gọi nước nóng rửa đi một thân bụi đất.

Giang Trừng điều tĩnh khí tức một phen, hắn mở cửa sổ nhìn ra ven đường. Trời đã sáng, trên đường người đến người đi vô cùng tấp nập, tuy là một thôn trấn nhỏ, thậm chí còn có chút xa xôi, nhưng nơi đây lại vô cùng náo nhiệt.

Nhiếp Hoài Tang cầm quạt cười, phe phẩy quạt đi theo phía sau Giang Trừng. Khi đi ngang qua một quán trà liền bước vào ngồi, trên đài tiên sinh kể chuyện đang diễn giải sống động như thật, đang nói đến Tam Độc Thánh Chủ vây quét Di Lăng lão tổ một trận thành danh.

Lại nghe dưới đài có người kêu lên: "Chư lão, người đã nghe chuyện này tám trăm năm rồi, toàn là chuyện về Bất Dạ Thiên, Di Lăng Loạn Táng Cương, cùng kỳ môn dị đạo có tồn tại hay không? Ai mà không biết Vân Mộng tông chủ Giang Vãn Ngâm thất Đan, nếu không phải là nhờ Di Lăng lão tổ mổ đan, Vân Mộng cũng sẽ không có ngày hôm nay. Người đừng khoác lác nữa, mau kể chuyện mới đi."

Lời này vừa nói ra, tửu quán trên dưới liền huyên náo xôn xao, hai ba chuyện của Tiên Môn thế gia đều là đề tài câu chuyện của mọi người sau khi ăn, có người tiếc nuối lắc đầu, lại có kẻ lên tiếng cười to.

Nhiếp Hoài Tang nghe thấy lời nói của người nọ, tứ chi liền cứng đờ, đầu ngón tay đều khẽ run rẩy. Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, tự hỏi liệu hắn có thể triệu ra Tử điện, ngay lập tức quất nát miệng người nọ hay không, còn hắn là nên ngăn cản hay là trốn xa một chút?

Giang Trừng lại chỉ yên tĩnh thưởng trà, thỉnh thoảng bóc mấy hạt đậu phộng ném vào trong miệng ăn, trên mặt không chút biểu tình, đối diện với ánh mắt chăm chú của Nhiếp Hoài Tang, hắn bất mãn nói: "Sao? Ngươi là đang sợ ta tức giận liền quật ngã ngươi à?"

Nhiếp Hoài Tang ngượng ngùng nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười hi hữu, lại quay đầu đi, trên đài tiên sinh ngừng một hồi, vỗ bàn ngăn lại cuộc tranh luận, nói: "Chư vị là muốn mới mẻ? Đã nghe qua Song Hạ thành cách đây năm trăm dặm chưa? Hàng vạn người đều đã bị xoá sổ chỉ sau một đêm..."

Giang Trừng nghe thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi, Nhiếp Hoài Tang đang cao hứng cũng vội vàng chạy theo sau, cũng may là hai người họ. đã thay tông phục, bằng không, nếu người vừa mới nói chuyện nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị doạ sợ chết khiếp.

"Giang huynh, thật vất vả mới có chút hiểu biết sao lại không nghe tiếp? Đây không phải còn chưa nói xong sao?" Nhiếp Hoài Tang hỏi.

Giang Trừng nói: "Nếu đã biết, trực tiếp đi qua là được, lời kể của tiên sinh kia ngoại trừ phía trước có thể tin, phía sau đều là bịa chuyện, nếu ngươi muốn nghe chuyện cười ở thôn quê, tự mình đi nghe là được, thứ lỗi Giang mỗ không phụng bồi."

Nói xong liền đi, Nhiếp Hoài Tang đã thấy mình bại lộ, vội vàng lôi kéo người xin lỗi: "Không dám không dám, là ta nổi lên lòng ham chơi, Giang huynh, huynh thả ta ra lúc này, hiện tại liền đi Song Hạp thành ngay."

Song Hạp Thành nằm ở vùng Tây Nam, lưng tựa vào núi Song Hạp. Nơi đây núi non rất nhiều, nhưng phần lớn đều là núi hoang dã lĩnh, không có nhiều đồng bằng để người dân sinh sống, ngoại trừ dân chúng trong Song Hạp Thành hơi nhiều, ngày thường cũng chỉ có mấy hộ thợ săn sơn dã ở giao lộ núi rừng.

Hai người dọc đường hỏi thăm, đi được nửa ngày cuối cùng cũng nhìn thấy mấy hộ gia đình, hàng rào bao quanh nhà tranh, gà mái trong sân dẫn gà con cúi đầu mổ gạo, trước cửa buộc một con chó săn, ngẩng đầu cảnh giác liếc nhìn hai người, điên cuồng sủa vài tiếng, dẫn người trong nhà ra ngoài.

Thợ săn mở cửa đi ra, thấy hai nam tử xa lạ đang đứng ở ngoài cửa, có chút khẩn trương, quơ lấy côn gỗ trên tay chĩa về phía hai người, hỏi: "Các người muốn gì?"

Giang Trừng đứng đó, vẻ mặt âm trầm. Nhiếp Hoài Tang tự nhiên không trông cậy vào hắn, gật đầu tươi cười nói: "Chúng ta muốn đi Song Hạp thành, nhưng lại lạc đường. Đồng hương có biết đường nào không?"

Sắc mặt thợ săn trắng bệch, cầm côn gỗ nói năng lộn xộn: "Ta, ta không biết, ngươi đi hỏi người khác đi!"

Nói xong muốn đuổi hai người đi, Nhiếp Hoài Tang vội vàng giải thích, nói: "Chúng ta là người Tiên môn, nhận được thư từ Song Hạp thành, lúc này mới chạy tới, chỉ là nơi đây đường núi quanh co khúc khuỷu, trì hoãn không ít thời gian, ngươi nếu không tin, có nhận thức được cái này?"

Nhiếp Hoài Tang từ trong ngực móc ra một tấm thiếp mời, quơ quơ trước mặt thợ săn, sau đó lại cất trở về. Giang Trừng trong lòng đột nhiên hiểu rõ tại sao lúc nãy hắn muốn tìm tiệm sách thì ra chính là vì cái này.

Thợ săn nhìn thấy trên bìa mang theo Song Hạp thành Lý gia ấn ký, lại thấy hai người khí chất bất phàm, ngược lại tin tưởng cám ơn, không tiếp tục muốn đuổi người, chỉ buồn bã nói: "Đã muộn."

"Ngươi là có ý gì?" Nhiếp Hoài Tang hỏi.

Tháng trước Song Hạp thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều tẩu thi. Lý gia cũng coi như là một tu tiên thế gia, tuy có phần biệt lập nhưng đối phó với tẩu thi cấp thấp cũng không thành vấn đề, người trong thành thấy vậy, tự nhiên cũng không xem trọng chuyện này. Khu vực này được bao quanh bởi núi cao sừng sững, địa hình hiểm trở, trên núi có nhiều rừng rặm, quanh năm sương mù bao phủ, oán khí cũng lắng đọng giữa ngọn núi, khổng thể tiêu tan. Vì vậy, việc người sau khi chết hoá thành tẩu thi cũng là chuyện tình. Nhưng sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như chỉ sau một đêm Song Hạp thành không còn một ai sống sót, ngay cả Lý gia cũng không ai may mắn thoát khỏi.

Thợ săn nhìn hai người, hảo tâm nói: "Trước các ngươi cũng có hiệp sĩ vân du đến đây, chỉ là vào trong thành đến bây giờ còn chưa có tin tức, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, hai vị nếu không nắm chắc, vẫn là không nên mạo hiểm cho thỏa đáng."

Nhiếp Hoài Tang hướng người nọ nói cám ơn, rồi hỏi phương hướng, thợ săn thấy hai người kiên quyết, liền giơ ngón tay chỉ vào một con đường phủ đầy cỏ dại, nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Hai người giẫm lên cỏ dại đi về phía trước, không phải là họ không muốn ngự kiếm, chỉ là trong núi rừng cây rất nhiều, hơi không cẩn thận sẽ bị lạc phương hướng, vẫn là đi bộ an toàn hơn nhiều. Hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng thấy một cổng thành đồ sộ, bên cạnh cổng là một khối đá điêu khắc hoa văn, trên phiến đá khắc hai chữ Song Hạp, có lẽ là không có người dọn dẹp trong thời gian dài, lại thêm khí hậu địa phương ẩm ướt, đáy phiến đá đã xuất hiện một lớp rêu xanh biếc.

Song Hạp thành bốn bề núi non trùng điệp, phía sau lại là núi Song Hạp cao vút trong mây, quanh năm sương mù bao phủ, một ngày sợ là khó nhìn thấy mặt trời, hơn nữa xung quanh thành đều là sườn núi, đường xá tắc nghẽn, nói nơi đây là thôn sơn ác thủy cũng không quá đáng.

Giang Trừng dùng sức đẩy cửa thành đóng chặt ra. Có lẽ là vì trời đã xế chiều, sương mù trong thành so với trong núi vơi nhạt đi không ít, chỉ là trên đường không có người, lác đác vài tia nắng chiếu vào trông vô cùng u ám.

Hắn đánh giá xung quanh một chút, sau đó tự nhiên bước vào, Nhiếp Hoài Tang theo sát phía sau.

Hai người dọc theo cửa thành đi vào bên trong, vừa ra khỏi cầu lộ dưới chân tường, liền nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, như là có gió thổi qua. Vừa đến giữa đường chính, lại nghe thấy tiếng bước chân, lúc nhẹ lúc vang, từ hai bên đường vọng lại.

Ngay sau đó bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh dồn dập, xuất hiện vô số tẩu thi, hướng hai người mà vây quanh, mang theo một trận tanh tưởi.

Giang Trừng lạnh lùng nhìn, đám tẩu thi thấp kém này hắn không thèm để vào mắt, cùng Nhiếp Hoài Tang liếc nhau, tử điện vung lên, roi rót linh lực mang theo tia chớp màu tím, chỉ một cái vung nhẹ, mấy cỗ tẩu thi liền hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.

Nhiếp Hoài Tang mặc dù không làm được như thế, nhưng quạt xếp ở trong tay xoay vòng qua lại, tẩu thi bên người một cái tiếp một cái liền ngã xuống.

Song Hạp thành mặc dù hẻo lánh, nhưng tốt xấu cũng là nơi thành chủ, trong thành bách tính không có hơn vạn cũng có mấy ngàn, nếu là toàn bộ đều hóa thành tẩu thi, cũng có thể đem hai người hao tổn mà chết. Giang Trừng tự nhiên hiểu được, xoay người chắn đám tẩu thi phía sau, hướng về phía Nhiếp Hoài Tang mà rút lui, Nhiếp Hoài Tang thấy vậy cũng đi tới, hô hấp có chút hỗn loạn, nói: "Giang huynh, tẩu thi nhiều quá, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Giang Trừng trầm giọng nói: "Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, phải tìm một chỗ để tránh đi."

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên thanh tỉnh: "Đi Lý phủ, Lý gia là tiên môn thế gia ở địa phương, tất nhiên ở trong phủ thiết lập trận pháp, có lẽ có thể ngăn trở tẩu thi."

Giang Trừng gật đầu, nhìn tẩu thi càng lúc càng tới gần. Sau khi tiến vào phạm vi công kích của tử điện thì triệu ra Tam Độc, Tam Độc kiếm khí mạnh mẽ, quật ngã một đám tẩu thi, mở ra một thông đạo, Nhiếp Hoài Tang rất tự mình hiểu lấy, không đợi Giang Trừng gọi hắn, nhắm chuẩn thời cơ xông ra ngoài, Giang Trừng giơ tử điện đánh ngã một đám tẩu thi mạnh mẽ nhào tới, trước khi thông đạo khép lại nhanh chóng xoay người nhảy ra ngoài, thu Tam Độc vào vỏ, hai người thẳng đến Lý phủ mà đi.

Càng đi sâu vào trong thành, giai cấp tẩu thi càng cao, tốc độ di chuyển càng nhanh, khi hai người đánh tới Lý phủ, Nhiếp Hoài Tang linh lực sớm đã chống đỡ hết nổi, Giang Trừng mang theo hắn còn phải chống trả tẩu thi, trên trán cũng đã chảy đầy mồ hôi, mắt thấy Lý phủ chỉ còn cách vài bước chân, nhưng trước cửa đã tụ tập mấy chục tẩu thi thượng cấp, nhìn thấy hai người gào thét nhào tới, Nhiếp Hoài Tang gắt gao dựa vào Giang Trừng, muốn khóc: "Giang huynh, chúng ta có phải sẽ chết ở đây không? Giang gia cùng Nhiếp gia chỉ còn lại hai chúng ta, chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao!"

Giang Trừng nghiến chặt hàm răng. Ban đầu hắn vốn định xông vào, giờ này còn phải nghe tên này gào khóc thảm thiết, đang suy nghĩ có nên một cước đá hắn một cái rồi rời đi trước hay không, chợt nghe thấy một trận sáo vang lên. Tẩu thi liền cứng đờ tại chỗ, hai luồng sáng trắng giao nhau, đâm thủng tẩu thi bên cạnh hai người, Nhiếp Hoài Tang sửng sốt im lặng, Giang Trừng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ sao lại là bọn họ, chợt nghe một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến: "Ngụy Anh không trụ được lâu."

Giang Trừng tặc lưỡi, sắc mặt bình thản một chân đá văng con tẩu thi gớm ghiếc trước mặt. Hắn dùng mũi chân túm lấy vạt áo Nhiếp Hoài Tang, kéo hắn ra ngoài, lách người vào cửa lớn Lý phủ, tẩu thi ở phía sau thật vất vả mới đứng lên được nhưng phần ngực lại bị sụp một mảng lớn, cũng không biết gãy mấy cái xương sườn.

Ánh nắng lẻ loi trên đường đã biến mất, trong thành nổi lên sương mù dày đặc, cả Lý phủ cũng chìm trong bóng tối, đèn dầu trên bàn rung lên, bắn ra tia lửa lách tách, còn chưa rơi xuống bàn đã vội tắt.

Nhiếp Hoài Tang ngồi ở bên trái Giang Trừng, đối diện là Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Hắn cứng đờ thân thể, không dám nhúc nhích, ánh mắt vẫn đang đảo qua đảo lại giữa ba người, một hồi dừng ở trên người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong, lúc thì lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng.

Giang Trừng vốn là cả người khó chịu, hôm nay lại bị Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm đến phiền não, lúc này đã muốn lật bàn rời đi, nhưng rồi lại nhịn xuống. Dưới ánh lửa, mắt hơi ánh lên màu đỏ nhàn nhạt.

"Tại hạ Tống Tử Sâm, xin hỏi hai vị là?" người ngồi đối diện Giang Trừng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, hắn mặc dù không có đầu lưỡi, nhưng hành tẩu giang hồ nhiều năm, ngẫu nhiên học được phúc ngữ ở một đoàn xiếc Tây Vực, không cần mở miệng cũng có thể dùng linh lực phát ra tiếng.

Bầu không khí không tốt, sắc mặt Giang Trừng lạnh như sương đông, Nhiếp Hoài Tang vội vàng lên tiếng tiếp lời: "À, quên mất, tại hạ là Nhiếp Hoài Tang, vị này là Giang Vãn Ngâm của Vân Mộng."

"Thì ra là Tiên Đốc và Giang tông chủ, hữu duyên hội ngộ." Tống Tử Sâm ôm quyền nói.

Nhiếp Hoài Tang cười khẽ hai tiếng, dư quang bay về phía Giang Trừng, trong lòng Giang Trừng tuy rằng không vui, nhưng cũng từng nghe qua danh của hắn, không muốn bởi vì người ngoài mà làm khó mặt hắn, hai tay ôm quyền nói: "Rất hân hạnh."

Thấy không khí dịu đi không ít, Nhiếp Hoài Tang nói: "Xem ra các hạ chính du hiệp mà thợ săn nói, chỉ là ba người ai cũng tinh thông vũ lực cao cường, làm sao sẽ bị vây ở đây? Các hạ đã điều tra được manh mối gì chưa?"

Tống Tử Sâm ôm lấy Phất Tuyết và Sương Hoa rồi nói: "Chuyện dài lắm."

Sau khi được Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cứu, hắn mang theo túi Tỏa Hồn chứa đựng hồn phách A Thiến cùng Hiểu Tinh Trần, du ngoạn khắp nơi, xem qua phong cảnh Tây Vực, đi qua đỉnh Thái Sơn, sau đó phát hiện ở Tây Phương tẩu thi liên tục phát sinh, liền một đường đi xuống tận nơi, nửa tháng đi tới nơi này, nghe nói Song Hạp Thành thường xuyên có xác chết, nên cũng đến xem, sau đó ở trong thành gặp Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ.

Hắn lời ít ý nhiều, mặc dù nói là chuyện dài nhưng dăm ba câu liền đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng.

Nhiếp Hoài Tang gật đầu, chuyển hướng hai người đang im lặng: "Hàm Quang Quân và Ngụy huynh đâu?"

Ngụy Vô Tiện mới vừa hoàn hồn, đầu ngón tay hơi cuộn tròn lại, được Lam Vong Cơ bao phủ, nghe hắn nói: "Săn đêm đến tận đây, đến sớm hơn Tống đạo trưởng hai ngày."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Lúc chúng ta đến thành, trong thành đã không còn người sống, cũng vừa vặn một tuần, tẩu thi trong thành phần lớn là từ người sống hoá thành. Hơn nữa, chúng càng lúc càng cường đại, cho dù ta có dùng Trần Tình để cường ngự, cũng chỉ có thể khống chế nhất thời."

Giang Trừng rũ mắt nhíu mày, đối với động tác nhỏ của hai người chỉ xem như không thấy. Hắn thầm nghĩ nguyên nhân là gì, chẳng lẽ lại có tẩu thi mà Ngụy Vô Tiện không ngự được? Hơn nữa nghe theo lời hai bên, đều là tìm tẩu thi dạ săn, sau đó nghe nói có dị thường nên mới đến đây, nhưng chuyện Song Hạp thành náo loạn cũng không tính là lớn. ít nhất Giang Trừng ở Vân Mộng không có nghe nói, Thanh Hà cũng không có, nhìn qua phảng phất là có người cố ý dùng tẩu thi đem Ngụy Vô Tiện bọn họ cùng đạo trưởng Tống Tử Sâm tụ lại chỗ này.

Hắn cùng Nhiếp Hoài Tang có lẽ là đánh bậy đánh bạ mà xông vào, bọn họ chỉ là nghe tin vỉa hè mà mò tới. Dọc đường cũng không có giống bọn hắn gặp phải hung thi, chỉ có một ít dấu vết. Hoặc có lẽ cũng không phải vậy, chỗ phong quan dị thường. Làm sao bí văn tửu quán lại đột nhiên tiết lộ tình hình bất thường ở Song Hạp Thành vì sao tiên sinh trà lâu lại nắm rõ còn Tiên môn bách gia lại không hề hay biết, còn có Lý gia vì sao không hướng Tiên Môn báo cáo, cầu xin giúp đỡ?

Bây giờ lại có thêm một tẩu thi Ngụy Vô Tiện không thể khống chế......

Nhiếp Hoài Tang cũng kinh ngạc không kém, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Loại tình huống này lúc trước từng xuất hiện, phàm là tẩu thi lấy Âm Hổ Phù triệu lệnh, đều không thể ngăn cản."

Hai người Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang âm thầm liếc nhìn nhau nhau, ý nghĩ trong lòng càng sâu, Nhiếp Hoài Tang nói: "Lúc trước cái kia ngươi tạo ra đã bị hủy, vậy chỉ có thể là khách nhân Tiết Dương dưới trướng Kim Quang Dao phục hồi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Xem ra các ngươi đã biết, chúng ta ở Nghĩa Thành liền đụng phải hắn, bất quá Tiết Dương đã chết, xem ra là người đào mộ lấy được từ trên người hắn."

Sau đó hắn lại hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây?"

Hai người đều là tông chủ một phương, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này xác thực khó mà nói, chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang mặt không đổi sắc, lại dùng thủ đoạn qua loa tắc trách qua mắt thợ săn mà nói: "Thanh Hà nhận được thiếp mời của Lý gia chủ, vốn định phái đệ tử đến đây, nhưng Vọng đài truyền về tin tức, chỉ nói tình huống nơi đây quái dị, nên mới tự mình đến đây."

Nếu hắn không lấy văn giả ra, đây không phải là tự lộ chân tướng sao? Nói xong trước khi mọi ánh mắt đều hướng về phía Giang Trừng, hắn lại nói: "Nhưng vì thực lực của ta, khó mà nói, liền mời Giang huynh cùng đến."

Tống Tử Sâm hiểu rõ, Lam Vong Cơ cũng thu hồi tầm mắt, trầm tâm tĩnh khí mà ngồi im lặng, chỉ còn Ngụy Vô Tiện âm thầm thắc mắc: "Giang Trừng từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?"

Hắn tiếp tục nói: "Đã như vậy, liền sớm nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt tinh thần, ngày mai mới có thể cẩn thận tham khảo một phen, tìm cách để đem chuyện trong thành giải quyết, hôm nay chạy một ngày mệt chết đi được."

Tống Tử Sâm gật đầu. Hai người ở trong thành cùng tẩu thi đối kháng hồi lâu, quả thật mệt mỏi, hắn liền tự giác đi gác đêm, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.

Giang Trừng nói cảm ơn, xoay người đi về phía Tống Tử Sâm, Nhiếp Hoài Tang nhắm mắt đuổi theo.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Giang Trừng hỏi.

Nhiếp Hoài Tang thấp giọng nói: "Tổng cộng ba gian, Ngụy huynh cùng Hàm Quang Quân một gian, Tống đạo trưởng một gian, chỉ vậy thôi."

Giang Trừng chậc một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt cứng đờ. Tống Tử Sâm nói: "Nếu Tiên Đốc không ngại, có thể vào phòng nghỉ ngơi."

Nói xong, Giang Trừng nhíu mày nói: "Được rồi."

Trong thành có rất nhiều xác chết, trong phủ tuy rằng đã được dọn dẹp qua nhưng không bảo đảm được sẽ có thứ gì trà trộn vào, chính phòng quá mức dễ thấy, vì thế mọi người buổi tối đều chỉ nghỉ ngơi ở thiên điện Lý phủ, cửa chính thiên điện đối diện đại sảnh, ngoại trừ phòng khách chính ra thì ba bên đều có ngăn cách.

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt buồn bã, đau khổ xoay người, ở trên người ba người nhìn một vòng, muốn nói cái gì đó. Tống Tử Sâm vẻ mặt nghi hoặc, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đứng dậy vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Nhiếp huynh, không có việc gì, có Tống đạo trưởng gác đêm đâu, buổi tối sẽ không có cái gì trà trộn vào."

Lời này vừa nói ra sắc mặt Nhiếp Hoài Tang mới khá hơn một chút, lôi kéo Tống Tử Sâm để cho hắn nhìn kỹ, rồi bước vào, đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại. Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, cũng cùng Lam Vong Cơ đi vào, đại sảnh chính chỉ còn lại một người, Tống Tử Sâm thu lại ý cười trong đáy mắt, giữ vững tinh thần gác đêm.

Đêm khuya, Lam Vong Cơ nửa đêm tỉnh lại, người trong lòng hô hấp đều đều, an phận mà nằm. Hắn nắm chặt cánh tay, cảm thấy Ngụy Vô Tiện đêm nay ngoan hơn rất nhiều, lên giường liền tựa vào trong ngực hắn an tĩnh mà ngủ ngon lành, nếu là bình thường nhất định phải hồ nháo một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro