Hi Lăng Tiện Trừng : H

Cảnh báo : Có H, 4P, (một chút) bình rượu play và mạt ngạch play, giam cầm play.

__________________________________________________

Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng mất tích đã hơn một tháng, thông tin này vừa rò rỉ ra đã làm náo loạn cả Tu chân giới. Điều kì lạ là Tam Độc và Tử Điện được phát hiện vẫn còn để lại trong phòng hắn.

Liên Hoa Ổ một bên phái người đi tìm Giang Trừng, một bên đưa thư sang các gia tộc còn lại nhờ cứu viện. Nhiếp Hoài Tang ngay lập tức trả lời sẽ cố gắng trong khả năng của mình, còn Lam Hi Thần và Kim Lăng vẫn bặt vô âm tín, chỉ nghe đệ tử nói là tông chủ bọn họ gần đây có việc, rất ít khi gặp mặt được, trả lời thư cầu viện càng khó khăn. Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện ngày trước từng là huynh đệ tốt một thời cùng Giang Trừng, khi biết tin vẫn không có động tĩnh gì.

Điều này làm người ngoài thắc mắc, Lam Tông chủ là bằng hữu tốt của Giang Tông chủ, Kim Tông Chủ mối quan hệ càng ruột thịt thân thiết với Tam Độc Thánh Thủ, Ngụy Vô Tiện kia ít nhiều cũng coi như là một sư huynh tốt, sao nay lại đều không quan tâm người kia đang như thế nào?

Không ai biết, cũng chả ai giải thích được điều này.

Mà ngay ngã ba địa phận Cô Tô, Vân Mộng và Lan Lăng, tại một ngọn núi nhỏ đầy oán khí, bị bỏ hoang, xuất hiện bóng dáng bạch y nhân khí chất xuất thần, đang sải những bước chân rộng đến một một thất bí hiểm sâu bên trong lòng núi. Nam nhân như tiên tử giáng trần lẩm bẩm một thứ gì đó, mật thất bỗng dưng từ từ hé mở, bên trong là con đường dài tăm tối, nhưng không khí lại âm trầm đến rợn người. Đi thẳng con đường tối mịt một lúc nữa, bạch y nam nhân dần nghe được âm thanh rên rỉ nho nhỏ hòa với tiếng thở dốc nặng nề. Càng vào sâu, tiếng rên rỉ càn lớn càn kiều mị, thỉnh thoảng lại có tiếng hét vụn vặt, dễ nghe.

"A, đừng....Dừng lại......Ha.....Không phải....chỗ đó...Ha..."

Bên trong mật thất là một căn phòng rộng lớn nhưng trống rỗng, ngoại trừ ánh sáng ấm áp phát ra từ một viên dạ minh châu và chiếc giường lớn hỗn độn ra, không còn gì cả. Trên giường, ba thân ảnh trần trụi, nhớp nháp quấn quít vào nhau, như thể sắp hòa vào thành một đang giao hoan mãnh liệt.

 Nam nhân tế mi hạnh mục bị kẹp ở giữa dáng vẻ thảm hại nhất. Khắp cơ thể ngập tràn những dấu hôn xanh xanh tím tím, không chừa một tấc da nào, nhất là ở xương quai xanh quyến rũ. Hai đầu vú liên tục bị vân vê, chà đạp đến sưng đỏ đáng thương. Khuôn mặt thanh tú hơi ửng đỏ, mắt hạnh ngập nước mang ánh nhìn đầy mê ly. Miệng nhỏ hoi mở lớn, nước bọt không tự chủ được men theo khóe môi rơi xuống cằm, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ. Liếc xuống bên dưới càng là một mớ hỗn loạn đáng thương. Tinh khí cương cứng miễn cưỡng phun trào vài giọt tinh dịch trắng đục, tung tóe khắp trên bụng nhỏ. Hai bắp chân thon dài, trắng nõn bị ép mở rộng, gập thành hình chữ M, lộ rõ hậu huyệt ửng đỏ, ngậm chặt hai cự long kích cỡ to lớn tương đồng, đang luân phiên nhau đâm rút với tốc độ đáng kinh ngạc, khi ra còn kéo theo chút mị thịt bên trong. Lỗ nhỏ của nam nhân như cái hang sâu không đáy, cố gắng nuốt trọn cả hai dương cụ, đến nỗi nếp nhăn bên ngoài bị kéo căng hết sức. 

Hai nam nhân một đè lên người, một ngực trần áp vào lưng kẻ bị thao. Cả hai thân thể tráng kiện, phía dưới thay nhau ra vào hậu huyệt đầy thỏa mãn. Bàn tay bọn họ phía trên cũng không rảnh rỗi mà vừa nhéo đầu vú, vừa giúp nam nhân bị kẹp giữa lên xuống tinh khí, vừa thi nhau gặm cắn tạo dấu ấn sở hữu, thi thoảng sẽ cấu véo cặp mông tròn mây mẩy rồi đánh "bốp" một cái, tạo những vết tay hồng hồng trên thân thể nam nhận yêu kiều kia. Ga giường tràn đầy tinh dịch và nước dâm của ba người. Tổng thể tạo ra một bức tranh dâm mỹ.

"A, Giang Trừng, Lam tông chủ đến xem ngươi kìa. Ây da, ngươi hoảng sợ à, sao lại kẹp chặt ta vậy? Sướng chết ta rồi."

"Cữu, a, thật chặt. Người thật quá tham lam đi. A, cữu thả lỏng, ta sẽ bắn mất."

Giang Trừng bên tai truyền đến toàn ngôn ngữ thô tục của Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng, cứ một chốc lại cọ xát với hai khuôn ngực cường tráng, cơ thể hắn đã sớm căng thẳng nay lại thập phần mẫn cảm.Hắn cố gắng nhìn qua Lam Hi Thần, mong tìm được chút lòng thương hại, dù biết trước kết quả là vô vọng. Trái lại, Lam Hi Thần đôi mắt ầm trầm, đầy vẻ nguy hiểm hướng về đôi chân dài trắng mịn pha những vệt xanh tím, vì nước dâm tiết ra từ tiểu huyệt mà ướt át một mảng. Khuôn mặt vẫn trưng ra nụ cười đầy ôn hòa quen thuộc, từ từ tiến tới. Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng dần hiểu ý Lam Hi Thần, đành đâm rút thêm vài chục cái rồi bắn thẳng vào bên trong vách tràng mềm mại. Lúc rút ra, tiểu huyệt dường như còn lưu luyến níu lại một chút, vang lên một tiếng "Ba" xấu hổ. 

Giang Trừng vô lực nằm trên giường, mắt hạnh trợn lớn, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nước mắt sinh lý không kiềm được thi nhau chảy xuống mặt, hòa cũng với nước bọt trong suốt. Tinh khí bị ép bắn nhiều đến mức ỉu xìu. Bắp đùi đều mở lớn, chất dịch trắng đục lấp đầy lỗ nhỏ ào ào chảy ra. hắn bị theo đến tan rã thần trí, không ngóc dậy nổi.

Bỗng nhiên, chất lỏng lành lạnh, hương vị cay cay như rượu đổ tràn lên người hắn. Giang Trừng không kịp chuẩn bị giật nảy người lên rồi hét một tiếng thảm thiết. Hắn cố lấy lại một chút thanh tỉnh còn sót, phát hiện Lam Hi Thần đang cầm vò rượu Thiên Tử Tiếu không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, từng chút từng chút đổ lên người mình. Rượu tràn qua từng tấc thịt hắn, trộn lẫn với tinh dịch, chảy xuống gần cả mép huyệt. Khắp người hắn bây giờ nhớp nháp, lại có cảm giác ngứa ngáy, khó chịu đến cũng cực.

Không đợi Giang Trừng thích ứng kịp, Lam Hi Thần đã lật ngược người hắn, cự long mạnh mẻ tiến thẳng vào hậu huyệt co bóp không ngừng, một phát lún đến tận gốc. Giang Trừng bất ngờ bị đánh úp từ phía sau, hét lên " A" một tiếng rồi thở dốc. Lam Hi Thần như quen thuộc cơ thể của hắn, chậm rãi đâm ra rút vào, từng cú đều chạm đến điểm mẫn cảm, làm hắn sướng đến run rẩy. Nhưng hắn quên mất, Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng đâu phải chỉ trơ mắt nhìn ái nhân bị thao mà ngó lơ mình? Thế là, Ngụy Vô Tiện đôi mắt đục ngầu tiến đến trước mặt hắn, nâng cằm ép Giang Trừng nhìn đối diện vào mình, tiếp đến tách miệng của hắn rồi đưa cự vật cương cứng không chịu nổi vào, thở một tiếng thỏa mãn. Còn Kim Lăng cũng không kém kém cạnh, bắt lấy bàn tay thon dài, trắng trẻo của cữu cữu, bắt cữu cữu cảm nhận được độ thô to, nóng bỏng của mình. 

Khoái cảm dồn dập từ nhiều phái, xen lẫn đó là đau đớn đánh thẳng vào đại não Giang Trừng, tiểu huynh đệ bên dưới cũng đã rục rịch muốn được xuất thêm lần nữa, mặc cho chính hắn sức cùng lực kiệt. Tưởng chừng có thể bắn được, nhưng hành động tiếp theo của Lam Hi Thần làm hắn sợ hãi, bới Lam Hi Thần đã dùng mạt ngạch của chính mình, cột vào tinh khí của hắn!

"Ưm...ưm" Giang Trừng miệng nhỏ đã bị Ngụy Vô Tiện chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên vô nghĩa. Lam Hi thần trút một hơi thỏa mãn nhìn khuôn mặt thông khổ pha lẫn khoái cảm của hắn, bên dưới tiếp tục đưa đẩy, nghiền nát điểm mẫn cảm bên trong Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng cũng gấp gáp không kém,thấy hắn chỉ chú ý đến Lam Hi Thần liền không hài lòng mà luận động càng mạnh bạo. Miệng trên miệng dưới đều bị chiếm tiện nghi, thân thể chớp nháp, mẫn cảm, đầy mùi rượu. Giang Trừng cuối cùng vẫn không chống lại được, cong lưng cố gắng phun ra một ít chất lỏng trong suốt, không khí vốn đã nồng nặc mùi dâm loạn nay càng thêm hỗn loạn. Hắn nước mắt chảy thêm lợi hại, ngập tràn khuông mặt, trông cực kì ủy khuất. Giang Trừng nghĩ, mình sắp bị thao đến chết rồi.

Cứ thế, Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng thay nhau xâm nhập vào hậu huyệt tội nghiệp của Giang Trừng trong mấy canh giờ liên tiếp. Đến khi trận mây mưa này qua đi, Giang Trừng đã bất tỉnh từ lúc nào. Tinh khí được mạt ngạch giải khai ngay lập tức bắn tung tóe khắp nơi rồi nhanh chóng mềm nhũn. Hắn thân thể toàn mùi cay nồng pha chút tanh tanh. Bụng nhỏ săn chắc thường ngày cũng hơi phồng lên một chút, hai chân mở lớn, không tài nào khép được. Mắt hạnh sưng đỏ nhắm nghiền, nổi bật trên khuôn mặt hơi phiếm đỏ.

Ba nam nhân vừa mới kết thúc cuộc hoan ái, thấy khung cảnh mỹ lệ trước mắt liền muốn làm thêm một lần, nhưng vì lo cho sức khỏe Giang Trừng đành tự hạ xuống dục vọng vừa mới nổi lên. Ngụy Vô Tiện chủ động bế hắn đem đi tẩy rửa. Đoạn, y ghé sát vào Giang Trừng vành tai mềm, lưu luyến cắn cắn rồi liếm một cái, giọng nói vừa ôn như, lại mang đến cảm giác đe dọa:

- Sư muội, ta đã nói thế nào với ngươi nhỉ? Một lần chạy trốn, làm chục hiệp. Hay là, ngươi chê bạn ta chơi ngươi không đủ, muốn viện cớ chạy trốn để thỏa mãn mình? 

- Dù ngươi có muốn gì đi nữa, ngươi cũng không thể thoát khỏi bọn ta đâu. Ngươi ở đây, đã định sẵn là của bọn ta, sẽ mãi mãi là người của bọn ta.

-Sư muội, ngươi ngủ ngon.

__________________________________

Bị hụt H thì phải làm thế nào? Tất nhiên là tự viết H tự mình đọc rồi, mặc dù tôi biết mình sẽ chẳng dám đọc lại cái đoản dở tệ này đâu, nhưng thôi kệ :)

@HarukaNanami9

  @Vir-sama3 

@AngelAliceWilliam

  @AnnLin4

@HannMinn73   







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro