Đoản MỘNG BẠC ĐẦU
MINH ĐỨC NĂM THỨ 6
Nguyệt quốc để sứ thần mang theo công văn dâng lên Minh Đức Đế, công văn ngụ ý để Lang Gia Vương _ Tiêu Nhược Phong cùng nhị công chúa Nguyệt Băng của nước họ liên hôn để hai nước càng thêm gắn kết
THÁI AN ĐIỆN
Tiêu Nhược Cẩn lúc thượng triều nghe được ý tứ trong lời sứ thần mà triều vừa hạ liền gọi người vào thư phòng hỏi rõ lại nhìn đệ đệ nhà mình một mặt đắng đo nhịn không được lên tiếng . Mà Tiêu Nhược Phong nghe được tiếng ca ca hỏi vội vội vàng từ mơ màng trở lại thực tại lập tức khom người đáp lại:
- Nhược Phong..
- Có thần đệ
- Đệ đối với lời sứ thần có ý kiến gì không?
- Thứ cho thần đệ không thể tuân lệnh. Hoàng huynh cũng rõ trong lòng để chỉ có một người. Mà người này hy sinh tất thải, chẳng những cùng đệ vào sinh ra tử còn không màng thế gian ánh nhìn một thân nam tử sinh cho đệ hài tử.
- Ta chỉ hỏi ý đệ mà thôi cần gì căn thẳng vậy. Cùng lắm thì đánh thôi .Bắc Ly chúng ta chẳng lẻ còn sợ một Nguyệt quốc sao. Ngoài Lang Gia quân Bắc Ly còn có một Phá Phong quân ngoài ra còn có một toà thành Tuyết Nguyệt. Tuyết một khi kết thành băng và trăng bị mây che khuất đều dễ dàng đem người giết chết
- Tạ ...
- Ta và đệ còn tạ cái gì tạ . Được rồi trở về cùng Lăng Trần đi
Một tháng sau, sau khi sứ thần về nước trong thái độ không mấy vui vẻ . Chiến tranh nổ ra , Lang Gia Vương mang theo Lang Gia quân tiến về phía Nam cùng quân Nguyệt quốc giao chiến.
MINH ĐỨC NĂM THỨ 9
Vào một ngày trời âm u hai đạo tin tức từ chiến trường tuyền về. Một truyền đến tay Minh Đức Đế ở hoàng cung Thiên Khải thành. Một đạo khác truyền đến phủ thành chủ thành Tuyết Nguyệt đến tay đại thành chủ Tửu tiên Bách Lý Đông Quân. Trời âm u bỗng chốc đỗ mưa như thể cùng cố nhân phương xa lấy làm đau lòng cùng tiễn biệt . Tin truyền bất đồng phương hướng , bất đồng người duy nội dung chỉ một
" Lang Gia quân thắng trận, Lang Gia Vương cùng thống soái của địch rơi vực không rõ sống chết "
MINH ĐỨC NĂM 12
Tin Lang Gia Vương đã chết hư hư thực thực bị người truyền đi khắp nơi. Các nước khác liên hợp cùng nhau công đánh Bắc Ly . Bách Lý Đông Quân cùng khác thế lực dẫn đầu chống giặc.
Chính là vạn không nghĩ tới một số thế lực thù địch nhân lúc đại thành chủ không tại dẫn quân tiến đánh Tuyết Nguyệt thành bị nhị thành chủ Lý Hàn Y cản ở bên ngoài lại không chú ý một tốp khác người đã tiến vào thành
Ba ngày sau chiến đấu đi đến hồi kết , Lý Hàn Y trở về thành nhìn đến thành chủ phủ một mảnh sát chết khắp nơi ở giữa đại sảnh một nam tử cầm thương sắc mặt tái nhợt , lúc thấy nàng xuất hiện trên mặt nam tử mỉm cười cuối cùng nhắm mắt buông thương ngã xuống , cũng may nàng nhanh chóng tiếp được mới không làm người thật sự ngã.
Lúc nàng không biết làm sao muốn gọi người, sư phụ nàng Lý Trường Sinh không hiện tại phải gọi là Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện mang theo một người là Dược Vương Tân Bách Thảo. Hai người nhanh chóng đưa người vào phòng sau đó cả phủ thành chủ loạn thành một đoàn. Qua ba bốn canh giờ Tân Bách Thảo từ trong phòng ôm ra hai đứa bé, một nam một nữ, nàng ôm một đứa đứa còn lại được Tân Bách Thảo ôm.
- Đứa nhỏ này đã hao hết nội lực lại dùng chút sinh mệnh lực cuối cùng đem hai đứa nhỏ này đến thế gian rốt cuộc bây giờ đã là dầu hết đèn tắt nó a.....đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh rồi .
Câu nói được phát ra một cách nhẹ nhàn nhất lại như thiết chì nện lòng người đau đớn . Nàng ngước nhìn Tân Bách Thảo chỉ thấy ngoài mệt mỏi phần nhiều vẫn là đau thương cùng mất mát như thể người cha già lâu ngày gặp lại con trai chưa kịp vui mừng lại tận mắt nhìn con trai mất dần sinh cơ rồi chết đi . Rõ là cùng nàng và sư phụ nói lại như thể ông ấy tự nói với chính mình vậy. Còn chưa để nàng lên tiếng phía sau đã truyền đến tiếng gọi
- Trường Phong ta về rồi
Chính lúc Bách Lý Đông Quân hạ xuống lại nhìn thấy hài tử trong tay Lý Hàn Y và Tân Bách Thảo lại cảm thấy không khí xung quanh khác thường còn chưa kịp để hắn tự hỏi nhìn vào phòng chỉ thấy được ái nhân an tĩnh nằm ở trên giường trừ bỏ sắc mặt trắng bệt không có huyết sắc thì giống như chỉ đang ngủ mà thôi
Bách Lý Đông Quân cười nhìn còn khó coi hơn khóc quay sang nhìn mọi người hy vọng từ bọn họ nhìn ra một cái sơ hở. Chỉ là nhìn đến kia đôi mắt hắn rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người hắn ái nhân đã chết.
Bách Lý Đông Quân giống như điên rồi dường như lao đến ôm người vào lòng không ngừng truyền linh lực một lúc lại thấy hắn cười như người điên lúc khác lại thấy hắn khóc như một đứa trẻ miệng không ngừng lẫm bẩm
- TRƯỜNG PHONG !!!!!.....không sao đâu....Không có việc gì.....Không sao đâu...để chẳng phải muốn đi ngao du tứ hải sao ? Ta cùng đệ đi có được không đi ngay bây giờ. Đệ nếu muốn chúng ta dẫn theo bọn nhỏ đi quản quái gì giao với không giao ước....chúng ta đến Giang Nam ngắm mưa, hay là đến Cô Tô ẩn cư cũng được, đệ thích tuyết chúng ta đến Thiên Ngoại Thiên thế nào, bằng không ta dẫn đệ đến Hải Ngoại Tiên Sơn nơi đó phong cảnh hữu tình lại yên tĩnh. Đệ xem ta nói nhiều như vậy đệ vì sao không mở mắt ra nhìn ta không trả lời ta. Trường Phong đệ mở mắt nhìn ta đi chỉ một chút...một chút thôi....
Nam Cung Xuân Thủy là người đầu tiên phát hiện ra Bách Lý Đông Quân không đúng, quanh thân ẩn ẩn ma khí, trước khi thật sự nhập ma một phát đánh vựng . Còn chưa kịp thở phào tin truyền đến Tông chủ Thiên Ngoại Thiên Diệp Đỉnh Chi một thân ma khí , một người một kiếm tiến đến chỗ ăn mừng của giang hồ chính phái đánh một trận loạn cào cào. Nam Cung Xuân Thủy thở dài mấy đứa nhỏ này tâm tính cũng quá yếu đi động bất động liền nhập ma , tính tình cũng thật là suốt ngày chỉ nghĩ chém chém giết giết. Nam Cung Xuân Thủy dặn dò Lý Hàn Y tìm người mang Bách Lý Đông Quân về phòng, mang Tư Không Trường Phong đến Hàn động, lại kêu Tân Bách Thảo lo cho hai đứa nhỏ
Lúc Nam Cung Xuân Thủy đến chỉ thấy nhân sĩ giang hồ bị đánh nằm bò ra đất mà chủ của cuộc ẩu đã đứng ở một bên hắc khí phiêu phiêu , trong ánh mắt lập lòe tử quang , mũi kiếm cấm xuống đất hai tay giao nhau đặt phía trên chuôi kiếm, cả người lại như Diêm Vương đòi mạng mà ánh mắt nhìn về phía đám người không khác gì nhìn một đám sát chết không có cảm tình cùng độ ấm chỉ còn duy nhất sự lạnh lẽo cùng cực. Lúc nhất kiếm chuẩn bị buông xuống Nam Cung Xuân Thủy kịp thời ngăn cản truyền vào người Diệp Đỉnh Chi một ít nội lực đem ma khí tan đi.
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn Nam Cung Xuân Thủy mang theo tức giận cùng không cam lòng.
- Ngài vì sao cản ta
- Ta vì sao không thể cản ngươi .
Diệp Đỉnh Chi còn chưa kịp nói tiếp chỉ thấy Nam Cung Xuân Thủy xoay người phất tay bên trong đám người phát ra từng trận oanh tạc đem thần hồn câu diệt. Thấy Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt đem ánh mắt nhìn lướt qua từng người, bọn họ không tự giác mà cuối thấp đầu trong lòng không khỏi run rẩy sợ cái kế tiếp là chính mình. Lại ngoài ý muốn nghe được
- Người này ta mang đi .... còn có đây là cảnh cáo nếu còn có người đánh chủ ý xấu xa lên thành Tuyết Nguyệt hoặc là đồ đệ ta hoặc là gia quyến của chúng. Ta sẽ đến tận nơi san thành bình địa đem từng người ma đến thần hồn không tại.
Sau đó xoay người mang theo Diệp Đỉnh Chi đi đến biên giới của Thiên Ngoại Thiên và Bắc Ly
- Trường Phong nhờ ta đưa cho ngươi bức thư này. Nó hy vọng lúc nào đấy ngươi lại bước vào đường rẽ ta có thể cản lại ngươi tránh cho ngươi lại vào tử lộ.....
- Diệp Đỉnh Chi ngươi làm rất tốt , hài tử và ái nhân bị người khi dễ ức hiếp ngươi đòi lại công bằng là đúng , đánh rất hay bọn người này miệng nói nhân nghĩ hành động lại như tiểu nhân nên đánh . Nhưng mà ngươi cũng sai rồi ngươi vì trả thù lựa chọn lần nữa bước vào tử lộ , ngươi có từng nghĩ đến Trường Phong, Đông Bát cùng An Thế chưa.... ngày đó là hai đứa đồ đệ ngốc này của ta quỳ ở trong tuyết ba ngày ta đau lòng mới đồng ý đem ngươi đến gặp Mạc Y bây giờ ngươi nếu lại giống lúc trước đừng nói Mạc Y đại la thần tiên cũng cứu không được
- Nhưng ta không cam tâm bọn họ vì cái gì có thể vui vẻ mà sống còn ái thê của ta thì.......
- Ngươi nếu tự tu luyện đến cảnh giới hiện tại không mượn nhờ thứ gì sau đó đi báo thù ta Nam Cung Xuân Thủy sẽ không can thiệp. Ngươi chẳng lẻ không chút quan tâm bọn trẻ, ngươi nếu chết bọn trẻ sẽ thế nào...... theo một hướng nào đó bọn nó bây giờ giống trẻ mồ côi hơn.....bọn chúng mẫu thân đã mất, đại phụ thân không rõ tung tích,nhị phụ thân một lòng báo thù không cần mạng,tiểu phụ thân chịu không được nỗi đau mất thê nhập ma
- Ta nên khuyên cũng khuyên nên cản cũng cản nên nói cũng nói còn lại tùy các ngươi....hazzz
Không biết lúc Nam Cung Xuân Thủy trở lại Tuyết Nguyệt thành đã cùng Bách Lý Đông Quân nói cái gì chỉ biết hôm sau Bách Lý Đông Quân ở trước phòng ông khấu đầu ba cái liền rời thành mà đi không rõ tung tích.
Càng không ai biết sau khi Nam Cung Xuân Thủy mang Diệp Đỉnh Chi đi đã xảy ra cái gì chỉ biết Diệp Đỉnh Chi trở lại Thiên Ngoại Thiên gọi hai vị hộ pháp an bài một chút việc sau đó bắt đầu bế quan
Hai năm sau Tiêu Nhược Phong được Nam Cung Xuân Thủy tìm được đem về là cái thực suy yếu người. Từ đây Lang Gia Vương phủ cùng Lang Gia Vương không cùng người khác gặp mặt trừ khi triều đình có nghiêm trọng sự mới xuất hiện.
Năm ấy con trai Lang Gia Vương là Tiêu Lăng Trần tròn 18 tuổi Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong trình tấu cùng bệ hạ muốn cáo lão. Bệ hạ phê chuẩn một đạo thánh chỉ truyền xuống để Tiêu Lăng Trần kế thừa phụ soái của mình tước hiệu trở thành đời kế tiếp Lang Gia Vương
Cùng năm khóa núi sông chi ước kết thúc Diệp An Thế dưới sự bảo hộ của Nam Cung Xuân Thủy bình an trở về Thiên Ngoại Thiên. Được lệnh của Diệp Đỉnh Chi cùng sự phò tá của hai vị hộ pháp Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên trở thành kế tiếp tông chủ
Hai cái tin tức cùng lúc phát ra đem giang hồ nháo một trận ồn ào. Từ đây giang hồ nhiều thêm hai cái kiếm tiên.
Mười năm sau giang hồ lần nữa ồn ào về việc Nam Cung Xuân Thủy có con trai!!!! Cái khiến người ta chú ý chính là tướng mạo cùng cố thương tiên giống nhau như đúc.
Đại sảnh phủ thành chủ ba nam một nữ đang cùng nhau trò chuyện có đệ tử vào báo có người muốn vào thành nhìn có chút tà nên thỉnh bốn người đến cổng thành xem xem
Trước cổng thành đứng bảy người ba cái nam nhân đối diện gồm ba thiếu niên một cái cô nương
Trước tiên nên giới thiệu một chút chứ ha
- Tạ hạ Tiêu Lăng Trần
- Tạ hạ Diệp An Thế
- Bách Lý Khang Ninh
- Bổn tiểu thư tên Tư Không Thiên Lạc
- Phong Hoa kiếm tiên Tiêu Nhược Phong
-Phong Vân kiếm tiên Diệp Đỉnh Chi
- Ta là cái vô danh người
Từng người giới thiệu lại để người khác ngạc nhiên lại là câu " Ta là cái vô danh người " phải biết người này trước kia là cái người người kính ngưỡng Tửu tiên Bách Lý Đông Quân
- Gia gia có lệnh..... thành Tuyết Nguyệt hôm nay chỉ tiếp cố nhân còn lại không tiếp thế nên ta Bách Lý Khang Ninh ở đây hỏi lại các vị lần nữa " các vị là ai, đến đây việc gì "
- Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong
- Tông chủ Thiên Ngoại Thiên Diệp Đỉnh Chi
-.........
- Còn các hạ ....
-.......
- Gia gia nói qua chỉ có chờ đủ cố nhân đến mới có thế dẫn đến nơi có đáp án
- Tửu tiên....Bách Lý.... Đông Quân
Sau đó ba người được đưa đến Đăng Thiên Cát đi lên tầng 16. Ở đó đứng một người bởi vì người nọ quay lưng nên không biết mặt mũi thế nào chỉ thấy tay người cầm sáo thổi ra một bài đem nổi đau, mất mát cùng thống hận được bọn họ đặt ở nơi sâu nhất trong lòng lần nữa trỗi dậy
Cây sáo
Khúc nhi
Khúc nhạc vừa dừng người kia thở dài xoay người ba cái nam nhân đứng đó bị hắc khí bao quanh. Mà bản thân ba người lúc nhìn rõ được mặt người kia cảm xúc không ngừng thay đổi cùng biến hóa phần nhiều vẫn là nhớ nhung cùng yêu
- Lâu rồi không gặp
- Tư Không....
- Ta là Nam Cung Duật Vân
- Duật Vân.....Duật Vân
- Đúng vậy Duật Vân .......Duật" 矞 trong rực rỡ, tốt đẹp.
"Vân" trong mây trời.
"Duật vân"mang ý là áng mây lành, tượng trưng cho điềm lành.
( Duật vân phiếu diểu miện đô thành,
Hoang dã oanh hồi mịch khách trình.
矞雲縹渺眄都城,
荒野瀠迴覓客程。
Nghĩa là:
Trông vời đô thành mây đẹp bời bời,
Tìm đường trên cánh đồng hoang vu quanh co. )
Nam Cung Xuân Thủy không biết từ đâu xuất hiện đem ý nghĩa nói ra tiện tay hóa giải bầu không khí vi diệu của bốn người bọn họ
- Phong Thất và tên tiểu tử họ Diệp này không có gì để ta nói, có nói cũng là con ta nhớ rõ con gọi Đông Bát chứ có phải Đông Hắc đâu chẳng lẻ con có sở thích đặc biệt
- Không có...
- Không có thì tốt người ta cũng tìm cho tui con rồi, mau chóng đem đám khí đen xung quanh tan đi bằng không ta sao có thể an tâm đem con trai bảo bối của mình gả cho ba đứa
- Nam Cung Xuân Thủy ai nói với người con muốn cùng họ thành thân còn có cái gì gọi là " gả cho " có gả cũng là ba người họ gả cho con
- Bọn ta gả cho đệ
- Ai muốn lấy mấy huynh còn có huynh Bách Lý Đông Quân bản thân cứ như chè mè đen ta không thích mè đen chỉ thích chè trôi nước
Sau hôm đó người dân thành Tuyết Nguyệt ngày ngày chứng kiến cảnh Duật Vân công tử đi ở trước theo sau ba tùy tùng này tùy tùng đều là cái đại danh đỉnh đỉnh người , chỉ thấy họ một cái phụ trách trả tiền hai cái phụ trách cầm đồ
Đó là trong mắt người ngoài trong mắt bọn nhỏ 3 cái phụ thân cứ như chim công không ngừng xòe đuôi thu hút bạn đời vậy. Nhất là tiểu phụ thân Bách Lý Đông Quân của họ ngày ngày mặc bạch y ở trước mặt a cha của họ lượng qua lượng lại
Tư Không Trường Phong chịu không nổi bọn họ quấy nhiễu chấp nhận cùng họ thành thân
Hôm ấy Tuyết Nguyệt thành một mảnh đỏ rực hoa đào bay khắp trời
Hai tháng sau khi thành thân họ quyết định ngao du giang hồ du sơn ngoạn thủy. Trước lúc đi Nam Cung Xuân Thủy nói vũ khí của họ quá nổi tiếng lúc đi chơi không tận hứng vì thế đặc biệt nhờ người rèn cho họ 4 thanh kiếm . Này 4 kiếm đại diện cho bốn mùa
- Phong Thất con là Phong hoa công tử mà vậy nên mùa xuân hợp con nhất đưa con Phương Hoa Kiếm
- Mùa thu hợp với con Diệp Vân vậy cây Quế Tử Kiếm giao con
- Đông Quân chủ mùa Đông đương nhiên dùng kiếm mùa Đông đưa con cây này Tuyết Lạc Kiếm
Còn con thân thể hiện tại không được dùng thương nên cái này ô đưa con nó có thể phòng thủ xung quanh tán ô có treo chuông nhỏ lúc đánh nhau sẽ tạo thành công kích linh hồn phía dưới còn chứa một chuôi kiếm phòng ngừa vạn nhất . Cái này kiếm cũng có tên gọi Phiên Tú là đại diện mùa hạ
Đau khổ dài lâu mà hạnh phúc quá ngắn. Vào ngày họ hạnh phúc nhất xung quanh không gian đột nhiên chấn động rồi vỡ tan . Vươn tay muốn nắm lấy thê tử lại chỉ sờ vào trống không. Họ đứng đó chứng kiến thê tử từng chút hóa thành ánh sáng tan vào hư không. Bên tai chỉ nghe " nên tỉnh rồi, đừng đau lòng " , không gian hoàn toàn sụp đổ. Họ giật mình tỉnh lại không có ai chỉ có bản thân cùng trên tay lá thư của thê tử
Mộng cho dù đẹp đến đâu chung quy vẫn là phải tỉnh lại . Một trận phong tuyết thổi qua cuốn theo từng bông tuyết li ti rơi xuống báo hiệu mùa đông bắt đầu
Ba người nam nhân ở bất đồng địa phương lại làm cùng hành động. Bọn họ đứng bất động dưới trời tuyết mắt hướng về phương xa. Đợi đến lúc tuyết ngừng chỉ thấy trên đầu phủ một tầng tuyết, có người bảo họ ngốc cũng bảo họ điên rồi chỉ có chính họ hiểu rõ. Một đầu tuyết trắng mắt hướng phương xa cố nhân đây cũng xem như một loại thay thế cho lời hứa của họ cùng thê tử về việc " cùng người bạc đầu giai lão "
Sau này trên giang hồ truyền lưu giai thoại về câu chuyện tình của họ . Về ba người nam nhân lần lược là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong ở Thiên Khải thành, Thiên Ngoại Thiên Tông Chủ Diệp Đỉnh Chi, Trấn Tây Hầu Phủ Bách Lý Đông Quân của Thành Càn Đông cả đời không nạp thê thiếp suốt đời chỉ có cái kia thê tử chưa cưới vào cửa Tư Không Trường Phong của Tuyết Nguyệt thành
_______________________
"Hồng trần như mộng,
người tỉnh mộng tan.
Nhân sinh như kịch,
người tản kịch tàn.
Thử hỏi đời này...
Cười xuân, hạ, thu, đông,
Thán phong, hoa, tuyết, nguyệt,
Được bao lần?
Này ái, hận, sân, si,
Kia tình, thù, hỉ, nộ
Còn tính chi?
Chẳng bằng thong dong tự tại...
Xuân đến ngắm hoa, hạ tìm gió,
Thu sang trăng tỏ, tuyết chờ đông"
[ Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Quân Niên ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro