02
Từ sau bữa ra mắt bạn gái đó, Riki như mất hút khỏi tầm mắt của Trương Gia Nguyên cũng tầm một tuần. Cậu không thể tìm thấy anh ở đâu, trong nhà không, vô tình gặp ngoài đường cũng không, trường học cũng không nốt. Trong lúc cậu đang thật sự hoảng loạn thì điện thoại trên bàn cạnh giường chợt rung lên, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi.
Riki, là Riki đang gọi cậu!
"Alo, Riki anh đang ở đâu vậy? Một tuần qua tại sao không nhận điện thoại của em? Em lo cho anh lắm, anh về nhà đi Riki"
Thế nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nức nở yếu đuối, điều đó càng làm cho Trương Gia Nguyên sợ hãi, cậu cố gắng dịu giọng mình xuống, hỏi anh "Anh làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Riki quyến luyến cái tông giọng trầm nam tính đó rất nhiều, anh như không thở nỗi nữa mà thều thào trong điện thoại, giọng điệu mười phần cô đơn.
"Nguyên, em tới đây với anh đi, anh buồn quá..."
Trương Gia Nguyên nắm lấy địa chỉ, tức tốc chạy như bay tới khách sạn Crown như lời hứa. Đôi chân dài không cần thang máy mà trực tiếp phóng lên cầu thang nhanh như chớp. Cậu lo cho Riki lắm, không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng cậu không biết rằng, thời khắc mở chiếc cửa phòng ngăn cách này ra, cả hai đều không còn lối thoát.
"Riki!!"
Đứng trước mặt cậu bây giờ là Riki, nhưng hình như cũng không hẳn. Anh hiện tại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình, đủ che đi khoang vòng ba đầy đặn, hai khoả đào lấp ló mời gọi rõ ràng. Trương Gia Nguyên chưa bao giờ thấy anh trong bộ dạng này, lúc nào Riki cũng ăn mặc kín đáo đáng yêu, lúc thì trắng bóc như cục bông, khi thì hồng hào như trái dâu ngọt ngào. Còn giờ đây, cậu nhìn anh mà không nói thành lời, cứ như đứng trước mặt cậu hoàn toàn là một nhân cách khác của anh vậy.
"Sao anh..."
"Em tới rồi. Nguyên, em tới thật rồi"
Rikimaru bất chợt chồm người lên vòng tay ôm lấy cổ cậu, hơi thở nóng rực của anh bao lấy cả khuôn mặt non nớt của cậu. Riki hôm nay thật quá đỗi mượt mà, anh đột nhiên trở nên như vậy khiến cậu không sao đỡ kịp. Trương Gia Nguyên bỗng thấy tay chân thừa thải, chất giọng Đông Bắc vốn hào sảng hiện tại như có ai đè lại cổ họng mà không thể thốt thành lời.
"Anh nhớ em lắm" Rikimaru tựa mặt vào lồng ngực ấm áp, anh có thể nghe rõ tiếng tim đập của em trai.
"Riki, khoan đã, anh bị làm sao vậy??" Trương Gia Nguyên tỉnh táo đẩy anh ra, khuôn mặt trắng nõn của anh hiện tại có hơi hun đỏ, như thể anh đã uống quá nhiều chất cồn. Nhưng cơ thể Riki lúc nào cũng thơm, khiến cho cậu hoài nghi rốt cục anh có uống rượu hay không.
"Anh đâu có làm sao. Anh gọi em tới, là để cùng anh đêm nay" Rikimaru mỉm cười ma mị, cầm lấy tay Trương Gia Nguyên đặt lên hông mình "Em không thích sao?"
Trương Gia Nguyên cả kinh giật tay ra khỏi cơ thể nóng bỏng kia, tim cậu đập mạnh liên hồi. Nhưng cho dù có bị doạ đi chăng nữa, cậu đối với người này không có biện pháp đe doạ, chỉ chậm rãi bình tĩnh giải khuyên.
"Riki, anh đừng nháo nữa. Anh uống say rồi, mau mặc đồ vào rồi em đưa anh về"
"Về?" Rikimaru cười khẩy "Anh hẹn em tới khách sạn, anh thành ra như vầy, mục đích là gì em còn chưa hiểu? Nguyên, anh thích em, rất rất thích em, vì cái gì em lại có bạn gái? Anh không can tâm!"
Rikimaru thành công đưa Trương Gia Nguyên đi từ cả kinh này cho tới hồn phách khác. Anh thích cậu? Là thích kiểu kia? Anh là đang muốn tiếp xúc thân thể với cậu?
Trong mắt Trương Gia Nguyên, Rikimaru lúc nào cũng dịu ngoan như em bé, chưa bao giờ cậu thấy anh có biểu hiện phản nghịch bất thường nào. Nhưng hiện tại anh đã quá mở mang tầm mắt của cậu, Rikimaru mà cậu biết không hề đơn thuần như cậu nghĩ, anh cũng biết yêu, cũng muốn làm tình như bao người khác.
"Riki, không thể, anh biết mà" Đến lúc này bỗng nhiên cậu bình tĩnh đến lạ "Em thích con gái, người em thích là Ngọc Văn. Anh là anh trai của em, chưa bao giờ thay đổi"
Một lời nói chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng thành công đâm thủng trái tim Rikimaru. Anh nghẹn ngào nhìn cậu, trong đáy mắt hoàn toàn trống rỗng cùng đau xót. Tại sao? Cậu và anh quen biết lâu như thế, hôm nay chỉ vì một người xa lạ mà cậu nhẫn tâm gạt bỏ anh đi? Nhìn thấy cậu sắp muốn rời khỏi, anh vội vàng từ đằng sau ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào tấm lưng rộng nức nở.
"Nguyên, đừng như vậy anh xin em. Anh thích em, thật sự rất thích em. Em có thể bởi vì chúng ta biết nhau lâu như vậy mà thích anh không? Có thể đừng thích Ngọc Văn nữa mà quay về với anh không? Đừng rời đi mà, anh cầu xin em đó"
Chất giọng trong trẻo cậu vốn thích nghe hiện tại nói năng không còn rõ chữ. Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Rikimaru thích mình, trước kia cậu nhỏ hơn anh lúc nào cũng đeo theo anh như một cái đuôi, khi lớn lên rồi ngược lại anh luôn lẽo đẽo ở phía sau cậu. Rikimaru lúc nào cũng nhìn cậu một cách thâm tình ôn nhu, cậu nhìn anh có lẽ cũng như vậy. Nhưng cậu thì hiểu rõ bản thân chỉ xem anh như người nhà mà đối đãi, còn anh thì đã lầm tưởng rồi.
"Riki, chúng ta là anh em, và mãi mãi chỉ có thể là anh em. Anh đừng làm như vậy, em sẽ cảm thấy khó chịu"
Dứt lời, Rikimaru xoay người cậu lại mạnh bạo rướn người lên tha thiết hôn lấy cậu. Nụ hôn của anh có vị mặn chát, vì nó hoà quyện trong những giọt nước mắt đau khổ của anh. Trương Gia Nguyên không phủ nhận đôi môi anh thật ướt át, cũng thật mềm mại lại ngọt ngào, nhưng rất tiếc cậu sẽ không để anh lầm đường lạc lối nữa.
Trương Gia Nguyên dứt khoát kéo Rikimaru ra, trong thời khắc cậu có dùng lực hơi mạnh khiến anh đau đến rít lên, đương nhiên trên làn da trắng mịn liền xuất hiện hai vệt đỏ trên hai cổ tay. Trương Gia Nguyên không biết là vì tức giận hay xấu hổ, gương mặt trắng nõn chợt đỏ bừng lên. Siết cổ tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay, cậu có thể nhận được sự kháng cự yếu ớt của anh. Cậu không muốn làm anh đâu, nhưng giờ phút này có lẽ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
"Rikimaru, xem như tôi đã nhìn lầm anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro