09

Một giờ sáng, phòng 1180 cũng đen ngòm như bao phòng khác, nhưng tưởng chừng là tất cả đều chìm vào giấc ngủ, thế mà lại có một thân ảnh cô độc đến đau lòng thổn thức ôm lấy chân mình ngồi trên giường bệnh.

Riki ngẩn ngơ nhớ về lời cô y tá nói, anh không rõ cô có cảm thấy ghê tởm anh không, nhưng anh lại ghê tởm chính bản thân mình. Anh đã trở thành dạng người mà trước kia anh đã từng rất căm ghét, dơ bẩn, hạ tiện, không có mục tiêu mà chỉ biết nằm xuống cuốn hết người này đến người khác. Riki không biết tại sao mình lại thác loạn như vậy trong vòng một tháng trời, sáng thì tới trưa, chiều thì để bụng rỗng đến tối rồi nốc cả lít rượu vào người, sau đó thuận theo tự nhiên, cặp kè mỗi ngày một thằng đàn ông không hề trùng lặp.


Anh ôm lấy bản thân mình, nghiêng mặt ra cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, như thể đang vạch trần sự nhơ nhớp đã sớm vùi vào thân xác của anh. Riki cứ nhìn, nhìn mãi, mắt cũng không thèm chớp, cho tới khi một tia loé lên chỗ bàn đầu giường.

Một con dao gọt trái cây.

Riki vô thức với tay cầm lấy nó, mân mê nó, chiêm ngưỡng nó. Anh vuốt ve con dao như thể rất âu yếm, anh ướm lưỡi dao vào cổ tay trái, nơi này đã từng có một vết sẹo.

Đúng, Riki đã từng tự sát, nhưng thất bại.

Năm đó mười tám tuổi, sau khi hoàn thành xong lớp mười hai, anh cảm thấy chắc là mình hết nhiệm vụ ở thế gian này rồi. Riki bế tắc, Riki tuyệt vọng, Riki căm hận thế gian này. Riki quyết định huỷ hoại sinh mệnh của mình.

Một đường dao rạch ngang qua cổ tay, nhẹ nhàng nhưng đau đớn. Dòng chảy đỏ của máu rợn người lập tức hiện hữu, nhọt, từng nhọt, thấm xuống ga giường trắng muốt, trông ghê sợ vô cùng.

Riki híp mắt, cảm thấy khắp cơ thể nhẹ tênh tựa lông hồng, trước khi hoàn toàn chìm sâu vào mảng đen tĩnh mịch, anh đã trông thấy cậu bé dương quang năm mười sáu tuổi kia.

Anh ơi, cho em ôm anh được không?

Anh ơi, anh thật đẹp, em thích anh nhiều lắm.

Anh ơi, em muốn bảo vệ cho anh, từ bây giờ và mãi về sau nữa.

Anh ơi, anh phải hứa sau này không được rời xa em đó, em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh.

Được không, anh hứa đi?


Mười tám tuổi kết thúc cuộc đời thất bại, năm hai mươi ba lại một lần nữa tự huỷ thân xác này.

Nguyên Nguyên, sao em lại thất hứa? Anh chưa từng rời đi, anh vẫn mãi ở đây chờ em, thế nhưng, vì sao em lại tàn nhẫn bỏ rơi anh ở lại.

Nhưng anh thương em, anh hiểu em, anh chỉ mong rằng Nguyên của anh có được hạnh phúc. Ở nơi bên kia, anh chắc chắn sẽ dõi theo em.

Hi vọng em hãy nhớ đến, đã từng có một kẻ ngốc mãi ở phía sau chờ đợi em.

Chờ đợi, một cái quay đầu của em...


Trương Gia Nguyên hoảng hồn bật dậy như lò xo, nơi ngực trái đập rõ mạnh. Cậu vừa mơ thấy Riki, nhưng anh ấy hoàn toàn lạnh nhạt với cậu, cậu có kêu gào khản cổ thế nào, anh cũng không hề cho cậu một cái liếc mắt. Cậu thấy Riki từ đâu rút ra một con dao nhọn hoắc, anh không suy nghĩ liền rạch ngang cổ tay mình, máu búng ra tung toé, bắn lên trên gò má của cậu.

Trương Gia Nguyên run rẩy vớ lấy điện thoại, cậu nhìn dãy số đã lâu không liên hệ, trực tiếp ấn vào, áp sát vào tai nghe.

Cậu rất muốn nghe thấy giọng của anh. Nghe thấy Riki khúc khích cười, bảo rằng Anh đang ăn cơm nè như câu trả lời cậu đã từng được nghe nhiều năm tháng về trước.

Nhưng, không một ai tiếp điện thoại của cậu, bỏ lại chỉ có một câu nói hệ thống của tổng đài.

Trương Gia Nguyên lật đật vào wechat, vào instagram, cậu chợt đứng hình khi thấy hàng loạt tin nhắn từ Riki mà cậu đã vô tình bỏ lỡ.

00:00 29/10
Nguyên, anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa được không?
00:01 29/10
Doạ em sợ rồi, là lỗi của anh.
Anh sẽ khống chế bản thân mình, em đừng xa lánh anh nữa được không?
01:01 29/10
Ngày mai em có thể cùng anh đi học không? Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé?
01:50 29/10
Chắc em ngủ rồi hả? Chúc em ngủ ngon, mai gặp lại nhé Nguyên Nguyên❤️
06:45 30/10
Anh đang đứng ở quán cũ nè, sao anh chưa thấy em? Kẹt xe hả? Vậy anh đợi em thêm nhé?
07:10 30/10
Do chờ em mãi mà không thấy, anh ăn trước rồi tới trường luôn nhé, gặp em ở trường nha.
14:03 30/10
Nguyên ơi em uống trà sữa không, mua vị mà em thích nhé? Anh có đặt cho bạn gái của em nữa.
14:30 30/10
Trà sữa tan mất rồi, em đang ở đâu vậy?
18:00 31/10
Hì anh mới ăn cơm xong nè, em ăn cơm chưa?
18:09 31/10
Vẫn còn giận hả, trẻ con quá đó.
23:57 01/11
Nguyên ơi, mai là sinh nhật anh rồi. Anh mời em đi ăn có được không?
23:58 01/11
À anh biết rồi, em đợi đúng 12h sẽ nhắn tin chúc anh đúng không? Năm nào cũng vậy, anh biết tỏng rồi nhé ^^
23:59 01/11
Còn một phút nữa là anh chính thức 23 tuổi rồi, anh già mất rồi TvT
00:00 02/11
Nguyên ơi?
Trễ một chút cũng không sao hehe.
00:05 02/11
Chắc em ngủ quên hả?
00:21 02/11
Thôi anh ngủ nha, bái baii, mai gặp lại.

Cả cuộc đời cậu rất ít vì ai mà khóc, nhưng hiện tại cậu đau đến không thở nỗi, nước mắt như đang đua nhai trượt xuống mặt cậu, chất chồng lên nhau, từng đợt từng đợt.

Chỉ vì một phút bốc đồng mà cậu đã bỏ quên anh ở phía sau, cậu đã từng hứa sẽ chăm sóc anh thật tốt, không bao giờ để anh phải buồn. Thế nhưng bây giờ chính cậu lại khiến cho anh thành ra như vậy.

Ngày 02/11, cũng chính là ngày cậu đưa Liêu Ngọc Văn đi công viên nước mà cô yêu thích.

Cũng là ngày, anh mãi chờ đợi cậu nói một câu Chúc mừng sinh nhật, Riki của em.

Nhưng rồi, anh không thể nghe thấy được nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro