2. [LM x SC] Call you baby
Seoul – ngày thứ ba, sau khi được Lisa mời đến Seoul.
Sabrina thức dậy trong căn hộ penthouse Lisa sắp xếp riêng cho nàng. Ánh nắng buổi sáng mỏng như tơ lụa tràn vào ô cửa kính lớn, len qua rèm trắng và rọi lên mái tóc vàng rối tung của nàng.
Lisa không ở đây.
Thật ra, Lisa rất ít khi ở đây suốt hai ngày qua. Lịch trình tập luyện của BLACKPINK dày đặc hơn nàng tưởng. Và dù Lisa luôn tranh thủ mỗi tối đưa nàng đi ăn, trò chuyện vài giờ, rồi đưa về an toàn – nhưng khi Sabrina tỉnh dậy, nàng vẫn luôn một mình.
Nàng cầm điện thoại. Tin nhắn từ Lisa lúc 4h sáng:
“Em về muộn. Nhớ chị. Đừng ra ngoài khi chưa ăn gì nhé. Đồ ăn sáng em đặt sẵn rồi. Ghi chú trên bàn. Love you – in a not-scary way.”
Sabrina cười khẽ. “In a not-scary way.” Nàng nhớ cách Lisa hay nói điều đó, như một cách phủ nhận cảm xúc đang ngày càng trở nên nghiêm túc.
Nàng lê chân ra phòng khách. Trên bàn: một túi bánh mì Hàn Quốc, cà phê sữa, một hộp sữa dâu nhỏ và... một bình nước nóng cùng gói trà hoa cúc – loại cô hay uống khi mất ngủ.
Lisa thật sự nhớ mọi thứ.
Và có lẽ vì vậy mà... trái tim Sabrina đang rối bời.
Nàng mở Instagram. Tin nhắn từ anh chàng diễn viên điển trai người Mỹ từng cộng tác chung trong MV mới của nàng hiện ra trên đầu:
“Saw your Seoul post. Visiting? Let’s grab a drink if you’re free.”
Sabrina mỉm cười gõ lại:
“Haha I’m not really free, sorry. Maybe next time.”
Vài phút sau, có tin nhắn từ Lisa:
“Ai nhắn tin vậy?”
Sabrina sững lại, nàng ngó nghiêng xung quanh nhà, không có camera, vậy tại sao Lisa lại biết?
Nàng ngập ngừng, nhắn lại cho Lisa.
“Một bạn diễn cũ. Không có gì đâu.”
Lisa đã xem.
Không trả lời.
Sabrina cắn môi. Nàng quen với việc là người trêu đùa, chủ động, tung hứng. Nhưng với Lisa – cô luôn thấy mình như một đứa trẻ bị soi từng biểu cảm, và kỳ lạ thay... nhưng cũng khá kích thích nàng.
***
Tối hôm đó, Lisa đến đón nàng sớm hơn thường lệ.
Cô mặc áo cổ cao, áo khoác dài, đội mũ len và khẩu trang – nhưng Sabrina vẫn nhận ra ánh mắt ấy từ xa.
“Đi đâu đấy?” Sabrina hỏi, khi bước lên xe.
Lisa không nhìn nàng. “Đi ăn. Nhưng hôm nay không phải ở Mapo.”
Trên đường, cả hai im lặng bất thường. Sabrina nhận ra tay Lisa siết vô-lăng hơi chặt.
“Em ổn không?”
"..."
Lisa không trả lời ngay. Cô rẽ phải, đưa xe vào bãi đỗ ngầm của một nhà hàng Nhật sang trọng. Vào đến phòng riêng, nhân viên đóng cửa lại, không khí chỉ còn lại hai người.
Lisa tháo khẩu trang, rồi nhìn thẳng vào mắt Sabrina.
“Anh ta là ai?”
Sabrina ngớ người. Một phần nàng muốn cười, phần khác lại... hơi bối rối.
“Em đang hỏi về tin nhắn sáng nay?” – nàng cố giữ giọng bình thản.
Lisa gật đầu, tay chống cằm, ánh mắt không còn vẻ nhẹ nhàng thường thấy.
“Anh ta gọi chị đi uống. Và chị trả lời rất lịch sự.”
“Chị cũng hay lịch sự với em vậy à?”
Sabrina ngả người ra sau, mỉm cười:
“Không. Với em, chị hơi... ngốc.”
Lisa vẫn nhìn nàng.
“Chị biết em đang nghiêm túc với chị đúng không?”
“Biết.”
“Vậy thì đừng khiến em cảm thấy như mình đang phải... cạnh tranh.”
Sabrina hơi khựng lại. Lisa hiếm khi nói kiểu như thế. Từ tốn. Thẳng thắn. Có chút... tổn thương.
“Em ghen à?”
“Có lẽ,”
Lisa thở dài,
“Nhưng không phải kiểu kiểm soát. Em chỉ... sợ mất chị, dù chưa có quyền gì để giữ.”
Sabrina vươn tay ra, đặt nhẹ lên tay Lisa.
“Em không cần giữ. Chị đã chọn ở lại rồi, Lisa à.”
Lisa vẫn chưa cười. Cô chạm nhẹ vào mu bàn tay Sabrina, ánh mắt chùng xuống.
“Chị cứ làm em muốn bế chị đi giấu ở đâu đó, như một em bé. Để không ai nhìn thấy. Không ai có thể chạm vào.”
Sabrina bật cười.
“Em vừa gọi chị là em bé đấy hả?”
Lisa gật đầu, lần đầu tiên từ đầu buổi nở một nụ cười thật sự.
“Em bé bướng bỉnh. Hay thức khuya. Ăn không đủ. Hay trốn tập thể dục. Và cứ khiến tim em rối tung lên mỗi lần cười.”
Sabrina cúi đầu, giấu mặt vào tay.
“Em... quá đáng đấy Lisa.”
“Với người em yêu, em không biết làm khác.”
***
Sau bữa tối, Lisa đưa nàng nhỏ của cô đi dạo trong một công viên ít người. Gió lạnh thổi mạnh, Sabrina run lên, Lisa ngay lập tức cởi áo khoác khoác lên vai nàng.
“Lại nữa à?”
Sabrina lí nhí.
“Chị không yếu đến mức ấy đâu.”
Lisa mỉm cười.
“Em không quan tâm mạnh yếu. Em quan tâm vì chị là của em.”
“Và em là của chị,”
Sabrina đáp nhỏ, rồi níu lấy tay Lisa, siết chặt.
Đêm Seoul lặng yên, chỉ có tiếng bước chân họ vang lên trên lối đi rải đá. Tuyết rơi nhẹ như đệm lên mọi âm thanh.
Lisa dừng lại, xoay người Sabrina lại đối diện với mình.
“Lần này chị có thể ở bao lâu?”
“Bao lâu cũng được,”
Sabrina nói.
“Miễn em muốn chị ở đây.”
Lisa chạm tay lên má nàng, ngón tay lạnh buốt, nhưng ánh mắt thì nóng như lửa.
“Em muốn chị mãi mãi.”
“Đừng nói những lời đó nếu em không chắc. Nói trước bước không qua đâu.”
Lisa không trả lời. Cô cúi xuống, hôn Sabrina – lần này sâu và chậm hơn, như thể muốn khắc lên môi cô một lời hứa.
Hơi thở trắng như khói bay lẫn vào không khí, và trong khoảnh khắc ấy – Sabrina hiểu rằng, nàng ta đã thật sự yêu. Không phải một chàng trai nào đó từng đi qua. Mà là một cô gái đang siết tay nàng chặt đến mức tưởng như chẳng ai có thể xen vào.
Lisa – không phải là idol của BLACKPINK hay của toàn thế giới. Mà là Lisa của riêng Sabrina Carpenter.
Người khiến nàng cảm thấy mình được nâng niu như một em bé, nhưng lại yêu nàng như một người phụ nữ trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro