[ItaSaku] Can we? (1)
Chúng ta...có thể không?
_____
Itachi ngồi dựa lưng vào bức tường phía sau, chống cằm nhìn nữ nhân đang thoi thóp ở trên giường của hắn. Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, trên trán yểm từng tầng mồ hôi, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh hệt như người đang lên cơn sốt cao. Nhưng nó lại không chỉ đơn thuần như thế.
Hắn tìm thấy nàng ở bãi đổ nát gần căn cứ, sau khi vừa giao chiến với Akasuna no Sasori — Sasori của Cát đỏ. Nàng đã trúng phải độc của hắn, đến nỗi chỉ còn sót lại nửa cái mạng. Trước giây phút sinh tử, trong tay nàng chỉ còn sót lại duy nhất một liều thuốc giải độc, và nàng đã không hề do dự đâm nó vào chân của bà Chiyo, hòng cứu lấy mạng sống của bà.
Nhưng còn nàng, nàng phải làm sao?
Cho dù nàng có là đệ tử của Hokage đệ Ngũ, là một y nhẫn xuất sắc đến mức nào. Nhưng bản thân nàng coi nhẹ tính mạng của mình, bản thân nàng liều chết cứu lấy người khác, nhưng lại không thể cứu được tính mạng của chính mình.
Hắn cũng đã bỏ đi rồi, còn ai ở lại chăm sóc cho nàng đâu?
Itachi thở dài một tiếng, rảo bước tới căn phòng phía sau, một hồi liền quay lại cùng một chậu nước lạnh và khăn sạch trên tay. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, động tác hết sức từ tốn ngâm chiếc khăn vào nước, vắt ráo rồi lau mặt cho nàng. Trên người nàng lấm tấm bụi bẩn, y phục cũng bị chém rách nhiều vết, trên người còn thụ thương rất nặng. Tên Sasori này cũng quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc gì đi. Nếu sớm biết nàng sẽ là đối thủ của hắn, liền sẽ dặn dò hắn đối với nàng nương tay một chút.
Nhưng là, hắn biết Sakura của hắn không phải là loại nữ nhân yếu đuối. Nếu Itachi thực sự làm như vậy, nàng nghe được chắc chắn sẽ không hài lòng mà chỉ trích hắn, lại không cho phép hắn tiếp tục coi nàng như một đứa trẻ ranh mà đối đãi.
Ngón tay thon dài di chuyển trên gương mặt nàng, như muốn khảm từng đường nét thanh tú ấy vào trong tâm trí mình. Em đã thay đổi rất nhiều, Sakura.
Cùng lúc đó, Sasori đẩy cửa bước vào. Gã tóc đỏ híp mắt nhìn nữ nhân đang co quắp trên giường nhỏ, lại nhìn tới tên đồng đội lúc nào cũng im hơi lặng tiếng của mình, giờ khắc này lại trưng ra một bộ dáng ôn nhu này săn sóc cho một Konoha tiểu hài tử, lại có chút quỷ dị mà nhếch miệng cười.
"Ồ? Ta đang nhìn thấy điều gì thế này, Itachi?"
"Thuốc giải đã làm xong chưa?"
"Hnm, đó giờ ta chưa từng nghĩ đến sẽ tạo ra thuốc giải cho vũ khí của mình, cho nên liều lượng có thể không phù hợp lắm cho với thể chất của nàng. Nhưng là cứ thử một phen đi?"
Sasori nhàm chán rướn con mắt lên, lấy ra ống tiêm thuốc giải trong người, đưa vào tay Itachi. Cầm lên bình thuốc giải trong tay, hắn nâng nó lên, dưới ánh sáng phản quang mà thận trọng xem xét một chút thứ chất lỏng màu lục nhạt sóng sánh trong bình. Không nghĩ nhiều nữa, liền trực tiếp nâng tay nàng lên cắm đầu nhọn của ống tiêm vào, chờ tới khi những giọt thuốc giải cuối cùng trong bình lần lượt theo khe hở duy nhất truyền hết vào trong người nàng, mới lẳng lặng rút ra, để gọn nó vào chiếc bàn phía sau. Bàn tay gầy guộc của Sakura đột nhiên siết chặt lại, người nàng giãy giụa lên, mồ hôi đột ngột đổ ra ướt đẫm lưng áo. Trong cơn mê sảng, nàng cảm nhận được có một vòng tay quen thuộc nâng đỡ người nàng lên, đem hai bả vai nàng gắt gao giữ chặt. Sasori nhíu mày tiến tới, đồng thời cũng đem hai chân của Sakura đè chặt xuống giường. Itachi vừa giữ chặt thân nàng, vừa hướng Sasori quăng một ánh nhìn sắc lạnh, chờ đợi hắn một câu giải thích. Sasori nhún vai, đôi mắt nâu lạnh không nhìn ra được biểu tình nào khác lạ:
"Ngươi là đang nghi ngờ ta đưa thêm thuốc độc cho nàng?"
"Ngươi có thể nhận thấy". Itachi nhàn nhạt.
"Nhưng là, ta không có lý do gì để làm vậy đi? Cho dù ta cũng đã từng có ý nghĩa giết đi nàng và biến nàng thành con rối." Sasori ho khan. "Nhưng là, lúc đó nàng đã thật sự đánh bại ta. Thua là thua, và ta cũng không có gì để..."
"Hộc..."
Âm thanh khản đặc phát ra từ nàng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người đàn ông. Nàng ho sảng ra một lượng chất độc, từ đôi môi mất đi huyết sắc chảy ra một dòng dịch màu tím lạnh ngắt. Mi tâm nhíu chặt, mái tóc ngắn cũn cỡn ướt đẫm mồ hôi ép sát lên khuôn mặt nàng. Đẩy được độc ra khỏi cơ thể, nàng cuối cùng cũng ngưng giãy giụa, cả người vô lực đổ vào trong lòng Itachi. Hắn tay vẫn duy trì xoa lưng của nàng, một tay kia cẩn thận lấy ra chiếc khăn lúc trước lau sạch độc dược còn dính trên khoé miệng nàng, cuối cùng rời đi bản thân, đặt nàng nằm ngay ngắn lại trên giường. Trên ổ bụng nàng còn mang thương tích, cho dù hắn đã băng bó cẩn thận lại, vẫn cần nàng ít nhiều khôi phục lại một ít chakra, từ Bách Hào thuật tới tự trị thương cho mình, thì may ra còn có thể khỏi nhanh một chút. Nhưng độc dược phát tác đã làm tê liệt hết cả thân thể cùng chakra mạch của nàng, mà bản thân nàng cũng đã xuống được đến quỷ môn quan đi dạo một vòng, không ngờ lại được cứu lại về đây.
Lại còn từ trên tay của người đã cố giết nàng cứu về, ân, lúc nàng tỉnh dậy nghe được sự tình chắc cũng cảm thấy mỉa mai không ít đi.
Nhìn thân thể nàng rút cục đã ngừng run rẩy, Itachi mới có thể buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng hắn suốt một lúc lâu.
"Ngươi sẽ phải giải thích nhiều đấy, Itachi." Sasori nói, nhìn lên vẻ mặt hắn chậm rãi dò xét. Hắn vẫn như cũ không mang một tia cảm xúc nào, hướng Sasori triệt để làm ngơ. Mà Sasori cũng đã quen với loại này vô cảm người, cũng quyết định không làm phiền nữa liền rời đi khỏi gian phòng của hắn. Hắn cũng cần phải sửa lại rất nhiều con rối đã bị nàng phá hỏng, lần này giao chiến với nàng cho dù không mất mạng, nhưng những tác phẩm nghệ thuật của hắn đều bị nàng thẳng tay đập nát hết thảy, cuối cùng cũng không giết được nàng, lại còn phải ở đây chế thuốc giải độc cho nàng sử dụng. Lần này hắn thiệt hại cũng không nhỏ đi, Sasori làu bàu trong cổ họng, nhìn tới nữ nhân trong phòng lần cuối khi, quay đầu đi thẳng một đường.
Sasori rời đi căn phòng lúc, Itachi cũng đã từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ y phục màu đen, quyết định giúp nàng thay sang y phục khác. Từ giờ tới lúc nàng triệt để tỉnh lại cũng cần rất lâu, nếu tiếp tục mang bộ y phục bẩn thỉu ấy hẳn sẽ làm cho những vết thương trên người nàng đồng loạt nhiễm trùng mà trở nặng đi. Hắn suy nghĩ một hồi, đầy đủ căn cứ cùng hoàn toàn không có gì bất thường lý do, chắc chắn lúc tỉnh lại nàng sẽ không lại cho hắn một cú đấm.
Chí ít thì, hắn hy vọng là vậy.
Thay xong y phục cho nàng, lại đem vết thương trên bụng băng bó lại hết một lượt, rút cục cũng buông xuống mà thở phào một hơi. Nữ nhân này, kể từ lúc hắn rời làng đi đến giờ, cũng là lần đầu tiên để hắn phải thực thực lo lắng qua một phen. So với Sasuke - kun lại, hắn với nàng tin tưởng cùng nhớ nhung liền nhiều hơn chút đỉnh, suy cho cùng thì nàng vẫn là hắn đệ đệ thanh mai trúc mã người, ngày ấy cùng một lúc chăm sóc cho hai đứa trẻ, nói không có chút nào cảm tình với nàng, chắc chắn là nói dối.
Hắn cũng nhận biết nàng sau khi Sasuke rời đi, liền bạt mạng luyện tập, cùng Tsunade bái sư sự, ngày đêm chôn mình ở bãi tập luyện số 7 sự, hắn so với bất kì ai khác đều thông tuệ hơn cả. Nàng muốn đem Sasuke trở lại, muốn cùng Naruto Sasuke hai người họ bắt kịp, nên mới không ngừng nỗ lực, không ngừng mong mình càng ngày càng trở nên cường đại hơn.
Nhưng là liệu nàng có từng nghĩ qua, đem hắn trở về sự không?
Những việc hắn từng làm không một ai có thể tha thứ, nhưng cũng là ngày trước lúc hắn dùng Thế thân ảnh cùng nàng và Konoha người giao đấu, hắn đã thấy trong mắt nàng loé lên quang. Nàng nhìn hắn trân trân, từ đầu tới cuối đều không có rời mắt quá, lại đối hắn run run lùi về sau, không trực tiếp đối đầu với hắn.
Nàng đây là sợ hãi hắn sức mạnh, hay là sợ hãi hắn từng săn sóc qua nàng kí ức, liền không thể đối hắn xuống tay được đi?
Hay là nàng, chỉ là đơn thuần không muốn gặp lại hắn?
Itachi đều không biết, cũng không muốn biết. Số mệnh này của hắn định ra, không thể nào trở thành người có thể ở bên nàng, không thể nào một lần nữa quang minh chính đại mà săn sóc cho nàng.
Số mệnh này của hắn, chỉ có thể từ trong bóng tối chậm rãi quan sát nàng, tuỳ trong khả năng của mình cứu mạng nàng sự.
Số mệnh này của hắn, cũng là để chết trên tay hắn cái kia thân thích đệ đệ.
Hắn lưu lại nàng, cũng chỉ là muốn chính bản thân nàng sau này thay hắn chăm sóc tới Sasuke, cùng hắn đệ đệ tạo nên một mái nhà nhỏ, mang lại hạnh phúc cho hắn.
Mọi chuyện chỉ có vậy thôi, hắn hy vọng.
Nhưng là hắn cũng nghĩ tới, nếu được ích kỷ một lần, liền hy vọng người nắm giữ tâm can của nàng chính là hắn, ngoài hắn ra không thể là ai khác, cũng giống như nàng đối với Sasuke tình sâu ý trọng, liền đối với hắn cũng như vậy, thậm chí ít đi một chút hắn cũng sẵn lòng đón nhận.
Cớ sao người trong lòng nàng lại là cái kia Sasuke, mà lại không phải là hắn đâu?
Itachi nghiêng đầu nhìn nữ nhân cuối cùng cũng có thể an ổn mà ngủ một giấc, lại nhìn xuống hai tay của hắn.
Đôi bàn tay này ngày đó sớm đã nhuốm đầy máu tươi, so với nàng thuần khiết một đoá bạch sắc anh đào, hoàn toàn không có tư cách so đến.
Nàng luôn ở ngoài ánh sáng, còn hắn chỉ biết trầm mình trong bóng tối cô tịch. Nàng luôn ở kia cứu đỡ giúp người, còn hắn cả đời này chỉ biết chém chém giết giết, từ lâu đã vô cảm tước đi không biết bao nhiêu sinh mạng.
Sớm đã không còn là thiếu niên ngày đó dẫn nàng đi ăn đồ ngọt, lén mang nàng đến rừng hoa anh đào dạo chơi, lại được nàng lần đầu tiên vụng về vào bếp vì hắn học làm dango ba màu viên, chỉ vì nàng biết được hắn đối với thứ này sức hấp dẫn là không thể nào từ chối được.
Sớm đã không còn...
"I..tachi..."
Nàng kêu khẽ, lập tức đem hắn từ đang chìm đắm trong riêng mình suy nghĩ liền thanh tỉnh. Vội vã quay đầu nhìn sang nàng, lại phát hiện nàng chưa hề tỉnh lại, nhưng là từ trong cơn mộng mị gọi lên tên của hắn. Này là hắn...nghe lầm rồi sao?
Nàng làm sao có thể kêu tên hắn chứ?
Sakura siết chặt tay, vô thức nâng lên như tìm kiếm điều gì đó, cuối cùng chạm được bàn tay hắn đang để phía bên mép giường, tìm được cảm giác quen thuộc liền siết chặt tay hắn không buông, từ cơn nửa tỉnh nửa mê một lần nữa chìm vào giấc mộng. Nàng tuy chưa thể tỉnh lại, nhưng là ở bên cạnh cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, không thể chạm tới liền sinh ra cảm giác bất an, mơ màng liền bắt được tay hắn. Itachi đờ người ra một lúc, hắn vẫn là không rõ ràng rốt cuộc nàng là đang tìm kiếm hắn hay thật sự nhầm lẫn hắn với cái kia đệ đệ mà cho đều là một người.
Cảm giác thực ấm áp này nhưng lại sản sinh ra một nỗi sợ mơ hồ.
Là hắn không đủ dũng khí, là hắn không xứng có được nàng.
Uchiha Itachi như vậy, trên đời này cũng tồn tại một người có thể trở thành điểm yếu của hắn, so với Uchiha Sasuke lại càng trọng yếu người.
Nếu như đã là ngộ nhận, liền để hắn lại mơ tưởng một chút, rằng trong lòng nàng cũng thật sự có hắn — Uchiha Itachi cùng Uchiha Sasuke song song tồn tại, hắn liền như thế rất nhanh mãn nguyện.
"Sakura..." Hắn siết lại bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy tay hắn, cảm nhận tay nàng không có chút hơi ấm nào, nhỏ bé gầy guộc đến nỗi gân xanh liền dễ dàng nổi bật trên da thịt. Hắn liền nhớ tới cái kia ấu tử Sakura ngày xưa hắn từng ôm ấp qua, lại không có như thế này xơ xác. Là do nàng sống không được tốt sao? Có sự gì lại khiến cho một nữ nhân luôn hoạt bát vui vẻ như nàng càng ngày càng trở nên xanh xao, mảnh khảnh như thế này đâu?
Itachi dứt khoát cùng nàng nằm trên giường nhỏ, cẩn thận hết sức không chạm vào người nàng, thử cố rời đi tay nàng đang túm chặt hắn, nhưng cùng là không thể nào nhúc nhích ra được, đành để nàng chiếm hắn tiện nghi. Nhắm mắt lại, quyết định lúc nàng tỉnh liền đem nàng ra hỏi han rõ ràng một lượt, bồi nàng tâm tình chuyện xưa, cùng lắm sau đó từ trong đầu nàng xoá đi hết thảy ký ức về hắn, cho nàng tiếp tục hận thù hắn hoặc là trực tiếp quên đi hắn, liền có thể nhẹ nhàng.
Uchiha Itachi rốt cuộc cũng không thể vượt qua nàng Haruno Sakura cửa ải này.
Vậy liền, thuận theo tự nhiên đi.
____
Nếu có thể, ta nguyện vì nàng mà trở thành ánh nến le lói, từ trong đêm tối chỉ dẫn cho nàng đường đi. Lại có thể trở thành đá cuội lạnh lẽo, từng viên từng viên lót cho nàng con đường trải đến vinh quang cùng mơ ước mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, cũng không cần thiết nàng phải nhìn tới ta rốt cuộc sống ra sao.
Vì lẽ như thế, cũng không cần vì ta mà phải đau lòng quá một lần.
'Xin cũng đừng nhớ tới một kẻ như ta.'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro