Bảo bối Chu Yếm đáng yêu ở thế giới nào cũng là đoàn sủng!

Thiên Diệu: Ngươi là người xấu, ngươi bắt nạt ta huhu?

Bách Lý Đông Quân: "Con khỉ đáng chết nhà ngươi, đợi ta trở về nhất định sẽ đem ngươi nhốt lại ở trấn Tây Hầu."

—-----------------------------------------------------------

"Nhóc con, ngươi lại không nghe lời chạy lung nữa, có tin ta ăn ngươi luôn không, mấy đại yêu hung ác như ta thích nhất là ăn thịt linh long ngàn năm như ngươi." Triệu Viễn Chu cười sung sướng, ngả ngớn nói.

"Hiện."

Bé linh long Thiên Diệu đang định ẩn thân chạy trốn, nghe mấy lời này của Triệu Viễn Chu sợ tới mức nước mắt lưng tròng, toàn thân rung lên, bẹp một tiếng từ trên vách tường rơi vào trong lòng Triệu Viễn Chu òa khóc.

"Hu hu hu, ngươi là người xấu! Ta muốn về nhà! Về nhà!"

"Có người muốn ăn ta, có người muốn ăn ta."

Nghe thấy tiểu nãi long khóc nức nở, đại yêu lúc này mới cảm thấy chột dạ vì bắt nạt con nít, vội hái một quả đào trên cây ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Diệu.

"Được rồi, đừng khóc nữa, ta mời ngươi ăn đào được không?"

"Không muốn!" Thiên diệu hung dữ giùng giọng sữa nạt lại hắn, còn nhe răng với Triệu Viễn Chu.

"Ô hay, cái tên nhóc này."

Dưới ánh nhìn cảnh giác của Thiên Diệu, Triệu Viễn Chu giả bộ ôn tồn ghé đến bên tai hắn: "Ngươi mà không chịu nhận đào của ta...Có tin ta"

"Oa!"

"Ăn ngươi luôn không."

Tiểu nãi long lần này thực sự bị dọa sợ, ánh mắt vô cùng ủy khuất nhận lấy quả đào kia: "Hu hu hu, đừng ăn ta, ta sẽ nghe lời mà."

"Ngươi ngoan như vậy có phải tốt hơn không."

Bách Lý Đông Quân vừa mới mua rượu về, đẩy cửa vào liền thấy khung cảnh "Huynh đệ tình thâm này", nhìn tiểu nãi long đang rơi nước mắt lã chã gặm quả đào, không khỏi đau lòng cho Thiên Diệu.

"Ngươi cứ chọc hắn làm gì."

"Thiên Diệu, lại đây với ta, để Bách Lý ca ca ôm ngươi một chút."

Nói đến lý do tại sao linh long Thiên Diệu cùng Bách Lý Đông Quân có thể xuất hiện ở chỗ này, mọi chuyện hoàn toàn đều là ngoài ý muốn. Lúc trước nhóm người Tập Yêu Ti đang tiến hành gia cố phong ấn ở Đại Hoang , không ngờ lại trùng hợp gặp phải trăng máu, Triệu Viễn Chu vừa mới mất đi áp chế của Bạch Trạch lệnh một lần nữa bị lệ khí khống chế lấy, ngay tại chỗ hóa yêu, Văn Tiêu bên trong pháp trận vội vã kêu to: "Đại yêu mất khống chế rồi!"

Ngay lúc Anh Chiêu vừa định hy sinh toàn bộ thần lực để trấn an Triệu Viễn Chu, bầu trời đột nhiên lóe lên một tia bạch quang, một con bạch long vô cùng chuẩn xác mà rơi xuống trên người Triệu Viễn Châu, dùng linh khí giúp Triệu Viễn Chu thanh lọc lệ khí, Bách Lý Đông Quân cũng từ không trung nhảy xuống đem Chúc Âm đánh ngất.

Hai người ăn đau mà che tay lại, đứng lên nhìn bốn phía.

"Đây là nơi nào, Thiên Khải thành sao?"

"Các ngươi là ai?"

Trác Dực Thần: "Chuyên này.. là như thế nào đây?"

Bùi Tư Tịnh nhíu mày: "Hai người bọn họ vì sao lại cùng Triệu Viễn Chu giống nhau như đúc."

Văn Tiêu đầu óc hỗn loạn: "Ta cũng không biết."

Hai người bất ngờ xuất hiện cũng thành công giúp mọi người giải quyết nan đề này, Triệu Viễn Chu đã khôi phục lại thần trí, Bạch Trạch lệnh cũng không bị hủy mất, phong ấn của Đại Hoang cũng thành công gia cố lại. Triệu Viễn Chu vừa mới thanh tỉnh liền thấy tiểu linh long trong lồng ngực thế mà trông giống hắn như đúc.

Mọi người đều ăn ý mà nhìn về phía lão nhân có kinh nghiệm nhất ở đây - Anh Chiêu. Đối với chuyện này, Sơn thần Anh Chiêu lau mồ hôi suy đoán có lẽ là trời đất Đại Hoang cảm nhận được sắp có nguy hiểm xảy ra nên mới dùng chút thủ đoạn đem mấy người huynh đệ ở thời không khác của Triệu Viễn Chu tới trợ giúp một tay.

"Có tiểu linh long này cùng vị thiếu niên kia, lệ khí của Chu Yếm tựa hồ có thể áp chế được."

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao, Triệu Viễn Chu đối với tương lai của bản thân không khỏi sinh ra một tia hi vọng, Thiên Diệu cùng Bách Lý Đông Quân nghe nói tên đại yêu thiếu chút nữa nhập ma kia thế nhưng là huynh đệ của bọn họ, cực kỳ vui vẻ. Bách Lý Đông Quân tiến lên khoác vai Triệu Viễn Chu: "Ngươi trông cũng được lắm nha, bộ đồ này mặc lên người trông cũng thật đứng đắn, ta trước nay còn chưa từng thử qua phong cách này, chờ trở về ta với ngươi cùng so đi."

Đối với vị huynh đệ này, đại yêu cũng không chút khách khí nói: "Vẫn là thôi đi, chủ yếu vẫn phải xem khí chất, không phải ai cũng mặc đẹp như ta."

"Ngươi!"

Trên đường về Tập Yêu Ti, Văn Tiêu nắm tay tiểu nãi long Thiên Diệu đi ở phía trước, Trác Dực Thần phía sau nghe Triệu Viễn Chu cùng Bách Lý Đông Quân cùng nahu đấu võ mồm, thoạt nhìn còn cực kỳ hòa hợp, tiểu Trác đại nhân không hiểu vì sao lại cảm thấy chua xót trong lòng: "Triệu Viên Chu lúc ở cạnh chúng ta, hắn hình như...chưa từng thật lòng cười như vậy."

"Đồ khỉ trắng!"

"Đồ trẻ con"

"Khỉ trắng ngu ngốc!!!!"

Không phải là lời nói trêu chọc hàng ngày, mà là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm,là cái cảm giác thân thiết khi gặp được người thân ruột thịt.

Văn Tiêu thở dài, vừa nãy lúc Triệu Viễn Chu mất đi khống chế, bọn họ bên người đều có thân nhân bằng hữu...Chỉ một mình Triệu Viễn Chu lẻ loi cô độc.

Thiên Diệu đột nhiên lên tiếng: "Ta có thể cảm nhận được, hắn không thể khống chế được hắc khí trong người mình...Đó không phải là điều hắn có thể kiểm soát được."

Chuyện này đến đứa nhỏ như tiểu linh long đều hiểu. Mấy người Văn Tiêu không khỏi cảm thấy hối hận, muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với Chu Yếm.

Triệu Viễn Chu nhìn qua tưởng như vô tâm vô phế, nhưng từ tận đáy lòng, hắn cũng khát vọng mọi người có thể tin tưởng hắn.

Bùi Tư Tịnh nói: "Chúng ta lần sau liền tìm cơ hội cùng đại yêu nhận lỗi đi."

Sau này khi trở về Tập Yêu Ti, Bách Lý Đông Quân mới phát hiện, cái tên khỉ trắng này thật đúng là không biết xấu hổ: "Ngươi có thể đừng bắt nạt Thiên Diệu nữa được không, hắn chỉ mới là một bé rồng nhỏ thôi đó."

Đại yêu mỉm cười, "Được thôi, vậy tới lượt ngươi"

"Định"

Bách Lý Đông Quân toàn thân bất động, Triệu Viễn Chu chộp lấy bầu rượu của đối phương ngẩng đầu uống hết, đối với một người xem rượu như mạng như Bách Lý Đông Quân, điều này không khác gì cực hình với hắn.

"Ngươi! Ngươi có tin là lần sau nếu ngươi lại bị lệ khí không chế, ta với Thiên Diệu sẽ không giúp ngươi nữa không!"

Nụ cười của Triệu Viễn Chu đột nhiên cứng lại

"Tin, sao ta lại không tin cơ chứ. Có thể trải qua những giây phút vui vẻ này với các ngươi, ta đã thực mãn nguyện. Sao có thể cầu mong nhiều hơn chứ.

Tâm trạng Triệu Viễn Chu chỉ trầm xuống chong trốc lát, nháy mặt đã khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ.

"Giải."

Bách Lý Đông Quân vừa mới lấy lại được tự do, định tiến lên cãi nhau với con khỉ trắng kia đã thấy đối phương biến mất không thấy đâu. Chỉ nghe thấy mấy lời đại yêu để lại: "Ngươi cứ tùy tiện đến bất kỳ quán rượu ở Thiên Đô thành uống thỏa thích đi, ta sẽ thay ngươi thanh toán. Cũng nói tiểu long đừng giận nữa, ta sẽ không bao giờ bắt nạt hắn nữa."

Tuy không thấy rõ mặt Triệu Viễn Chu khi nói mấy lời này, nhưng không biết vì sao, Bách Lý Đông Quân có thể tưởng tượng thấy gương mặt mất mát kia của đại yêu, giống như hắn trước đây đều chỉ có một người cô đơn, lẻ loi.

Bách Lý Đông Quân từ nhỏ đã là bảo bối trong tay mọi người ở Trấn Tây Hầu phủ, được nuông chiều mà lớn lên, Thiên Diệu là linh long được sinh ra từ trời đất, không có cha mẹ nhưng hắn ít nhiều cũng ở tại long cốc, nghìn năm qua vẫn luôn có các tiểu tinh linh trong cốc bồi.

Nghe vị tỷ tỷ kêu Văn Tiêu kia nói, đại yêu này hình như một lòng muốn chết. Hắn mấy năm qua nhất định rất khổ sở. Lúc Bách Lý Đông Quân vừa tới nơi này cũng thấy được khi có nguy hiểm, mọi người xung quanh đều đang ôm lấy nhau, chỉ có mình người huynh đệ này của hắn....Không có thân nhân nào cả.

Bách Lý Đông Quân nắm chạt tay, lớn tiếng nói: "Ngươi nói như vậy, ta liền không khách khí đâu. Vậy ngươi còn không mau ra đây cùng ta uống!"

Thiên Diệu ở một bên đã nín khóc, ôm hai quả đào ở khung cửa ngồi nhìn, không thấy người kia đâu liền lật đật chạy tới.

"Bách Lý ca ca, đại yêu ca ca đâu rồi?"

Thiên Diệu cúi đầu: "Hắn là sợ ta té ngã nên mới ôm ta xuống, hắn thực tốt, sẽ không ăn ta."

"Hắn tốt lắm, ta từng nghe hắn nói, có người nhà thật tốt."

Bách Lý Đông Quân mang theo linh long Thiên Diệu tìm kiếm khắp Tập Yêu Ti nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Viễn Chu đâu, thay vào đó lại gặp nhóm người Trác Dực Thần vừa làm nhiệm vụ về.

"Đại yêu không ở cùng hai ngươi sao?"

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Không có, ta còn định hỏi các ngươi có nhìn thấy hắn đâu không?"

Trác Dực Thần nói với giọng điệu chua xót mà hắn cũng không để ý thấy: "Kể từ khi hai ngươi tới đây, không phải Triệu Viễn Chu luôn ở bên cạnh hai ngươi sao? Hắn tới gặp bọn ta khi nào chứ?"

Bùi Tư Tịnh nói: "Hai người không lừa bọn ta chứ?"

Hai người đáp: "Thật sự không có."

Anh Lỗi king ngạc nói: "Nói như vậy, đại yêu là mất tích rồi đi!"

Văn Tiêu đã thử dụng Bạch Trạch lệnh để tìm kiếm nhưng cũng không cảm nhận được hơi thở của người kia, lớn mật suy đoán: "Có khả năng hắn đã phong bế đi khí tức của mình, có phải đã gặp chuyện gì rồi hay không?"

Bạch Cửu gãi đầu: "Không thể nào, đại yêu lợi hại như vậy."

Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói: "Hắn không phải vạn năng, hắn cũng biết đau, cũng sẽ bị thương, những lúc cần thiết là hắn bảo vệ các ngươi, bây giờ đến lượt hắn các ngươi lại không bận tâm sao!"

Thiên Diệu đột nhiên cảm nhận được một trận hắc khí nhè nhẹ, nhạy bén nói: "Không xong! Ta cảm nhận được lệ khí trên người hắn!"

"Vậy đừng thất thần nữa, mau tìm người đi!"

Triệu Viễn Chu không ngờ đến bản thân mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại một lần nữa mất khống chế, Triệu Viễn Chu cực kỳ sợ hãi mọi người lại xem hắn như quái vật, làm hắn nhớ tới hai tay mình đã nhuốm đầy máu tươi: "Ta không phải quái vật...Nếu được chọn, ai lại muốn làm vật chứa lệ khí như vậy chứ!"

May mắn nhờ áp chế của Bạch Trạch lệnh cùng với Thiên Diệu trong thời gian này đã giúp hắn thanh lọc một phần lệ khí, Triệu Viễn Chu cảm thấy bản thân lần này có thể tự mình kiểm soát được lệ khí, muốn một mình chịu đựng, không tính toán làm phiền ai.

Cổ họng một trận tanh ngọt, Triệu Viễn Chu nôn ra một ngụm máu tươi, nhiễm hồng cổ áo cùng áo khoác. Hắn trốn trong phòng tạp vật của Tập Yêu Ti, cảm giác cơ thể đang thu nhỏ lại, mái tóc dài đen tuyền cùng dần chuyển sang màu xám bạc. Chu Yếm nhìn tay mình không nhìn được cười khổ một tiếng: "Thế mà lại biến thành bộ dạng vô dụng này." Hắn lúc này đã biến thành tiểu Chu Yếm đa sầu đa cảm, mắt ầng ậng nước tìm cái giỏ tre chui vào, cuộn tròn người bên trong. "Chỉ cần không gây phiền phức nữa, bọn họ sẽ thích ta mà. Như vậy ta sẽ có người thân cùng bạn bè."

"Ta có thể chịu được...Không đau...Ta có thể chịu được."

Hu hu hu đau quá, không được, không được kêu, tiểu Chu Yếm đem môi dưới cắn đến máu chảy đầm đìa

Tập Yêu Ti mọi người, Bách Lý Đông Quân cùng linh long Thiên Diệu tìm người muốn điên rồi nhưng vẫn không thấy tung tích Triệu Viễn Chu đâu.

"Thế nào rồi Thiên Diệu, vẫn không được sao?" Văn Tiêu hỏi.

"Không được, hắn cố ý giấu đi khí tức...Ta tìm không thấy hắn..." Thiên Diệu gấp đến khóc nấc lên: "Hắn sẽ đau lắm, đau lắm đó hu hu hu, đều do ta, ta không nên tức giận với hắn!"

"Hắn khổ sở như vậy, ta phải đau lòng hắn mới đúng."

Tiểu nãi long một câu làm mọi người ở đâu đều đỏ hốc mắt.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên đấm một đấm vào tường: "Trách ta!"

Văn Tiêu lau nước mắt: "Chúng ta trước mau tìm thấy hắn đi."

Trác Dực Thần: "Thử dùng Vân Quang kiếm của ta đi, nó nhận ra được máu của Triệu Viễn Chu."

Nhờ vào Thiên Diệu cùng Vân Quang kiếm, bọn họ cuối cùng cũng biết được Triệu Viễn Chu vẫn chưa đi xa nơi đây, nhất định là ở gần đây. Gần đây chỉ có phòng tạp vật cùng thư phòng, nơi mà mọi người thường không chú ý đến...

Bùi Tư Tịnh nói: "Đi phòng tạp vật!"

Lúc mọi người vừa chạy tới đã thấy phòng tạp vật là một mảnh hỗn loạn. Khó khăn lắm mới tìm đươc hắn.

Chính là....

"Ta không có hư, có bạn bè..."

"Ta không phiền phức, có người nhà"

"Ta muốn có nhà, muốn có bạn bè"

"Chỉ cần ta nhịn thêm một chút nữa...Không đau không đau."

Bên trong giọng nói phát ra tiếng khóc nức nở. Mọi người liền liếc nhau một cái, Trác Dực Thần cùng Bách Lý Đông Quân cùng nhau mở nắp giỏ tre ra. Liền thấy Triệu Viễn Chu...Không, là tiểu Chu Yếm đang thống khổ cuộn tròn bên trong. Phía dưới giỏ tre đã đọng lại một mảng nước, không rõ là mồ hôi hay nước mắt. Bím tóc xinh đẹp uể oải vắt trên vai, khuôn mặt nhỏ của tiểu Chu Yếm trắng bệch, hàm răng còn đang cắn chặt môi dưới máu chảy đầm đìa.

"Ta không phiền phức...ta sẽ ngoan mà."

"Đừng sợ ta, đừng bỏ ta mà..."

Mọi người giờ phút này đều cảm thấy áy náy không thôi. Thiên Diệu cùng Bạch Cửu nhịn không được liền bật khóc.

Tiểu Chu Yếm bị dọa tỉnh, nhận thấy mình đã bị phát hiện liền sợ hãi co người vào trong rổ

"Đừng nhìn, đừng nhìn ta, ta không có việc gì! Không có lệ khí, không có lệ khí!"

"Ta không có mất khống chế, thật sự không có, các ngươi tin tưởng ta!"

Trác Dực Thần vội đem người ôm lên, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, bọn ta tới là để bồi ngươi."

Văn Tiêu cũng nghẹn ngào nói: "Chúng ta không sợ ngươi, mọi người ai cũng đều tin tưởng ngươi."

Bùi Tư Tịnh cũng đỏ hốc mắt, Vhu Yếm lúc này rất giống đệ đệ nàng lúc nhỏ, hắn nhất định đang rất sợ hãi.

Không ngờ tới tiểu Chu Yếm lại bị dọa đến nông nỗi này, Bách Lý Đông Quân trong lòng cực kỳ tự trách.

"Chúng ta đều tin tưởng ngươi, chuyện này không phải lỗi của ngươ, ngươi là yêu quái tốt nhất trên đời này!"

"Ngươi còn nói muốn cùng ta đi uống rượu, ngươi có nhớ không?"

Tiểu Chu Yếm ngẩng đầu nhìn xung quanh, khụt khịt nói: "Các ngươi thật sự sẽ không bỏ rơi ta nữa sao? Sẽ lại không cần ta?"

Bạch Cửu lớn tiếng đảm bảo: "Ta thề!"

Thật vất vã mới dỗ được tiểu Chu Yếm ngủ, mọi người rốt cuộc mới hiểu ra đại yêu hùng mạnh thế kia, nội tâm lại mong manh, dễ vỡ như vậy.

Thiên Diệu cùng Bách Lý Đông Quân đứng canh một bên đang suy tư gì đó.

Ngày hôm sau mọi người liền phát hiện tiểu Chu Yếm đã không thấy đâu. Bách Lý Đông Quân cùng Thiên Diệu cũng không thấy. Chỉ có một phong thư để trên bàn:

"Bọn ta mang theo tiểu Chu Yếm về lại thế giới của bọn ta, người nhà cùng với huynh đệ ta cùng tiểu đồng bọn của Thiên Diệu  nhất định sẽ thích hắn."

"Nếu hắn muốn trở lại, bọn ta sẽ dẫn hắn trở về. Nếu hắn không muốn, liền ở lại bên này sinh sống cùng bọn ta."

"Ta cùng Thiên Diệu có thể giúp hắn khống chế lệ khí."

"Thỉnh đừng nhớ mong."

Bạch Cửu vĩnh viên không quên hôm đó, Văn Tiêu tỷ tỷ bình thường nhu nhược tay không xé rách thời gian.

"Chúng ta qua đó, đem A Yếm cướp về."

"Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro