Đệ nhất manh yêu thành Thiên Đô?
"Nghe nói Đại Hoang gần đây đang nới lỏng phong ấn, đã có một con đại yêu trốn thoát ra ngoài, yêu quái đó mắt đỏ như máu, trên mặt đầy yêu văn dữ tợn, vừa phất tay đã có thể lấy mạng cả chục người, thực đáng sợ!"
"Thật hay giả! Vậy Tập Yêu Ti cùng Sùng Võ Danh đang làm gì, sao vẫn chưa bắt lấy con yêu quái này đem về Đại Hoang."
Tin tức này nhất thời làm dân chúng thành Thiên Đô hoảng sợ không thôi.
Nhưng một tháng trôi qua vẫn chưa hề nghe thấy có chuyện yêu quái quấy phá, vì thế mọi người cũng dần dần thả lỏng tâm lý, bắt đầu hoài nghi là có người muốn quấy rầy nhân tâm nên cố ý loan tin đồn giả.
Kết quả vừa hết tháng, thành Thiên Đô lại có chuyện lớn xảy ra.
"Sáng nay, lúc tức phụ ta vừa mới rời giường liền phát hiện có một tiểu yêu toàn thân trắng muốt đang trèo tường chạy ra ngoài, hắn trộm đi nửa túi hạch đào của nhà ta, tóc được bện thành một bím tóc dài xinh đẹp, điểm lên nhiều quả cầu lông xù xù, đẹp đến mê hoặc lòng người, làm tức phụ của ta mê mẩn đến mức ôm túi hạch đào trốn ở chân tường cả ngày chờ hắn tới!"
"Thật hay giả vậy, có yêu quái đáng yêu như vậy sao?"
"Thật đó, ta cũng thấy qua hắn rồi, tiểu yêu xinh đẹp đó trèo lên cây đào nhà ta hái trộm hai quả, ta thấy vậy liền hô lên một tiếng, hắn nghe thấy liền quăng lại quả đào chạy mất, các ngươi không tưởng tượng được hắn đẹp như thế đâu, giống như con thỏ tuyết vậy!"
Nhất thời tin tức thành Thiên Đô xuất hiện yêu quái cực kỳ đáng yêu được lan truyền rộng rãi khắp nơi, so với tin tức đại yêu xuất thế lúc trước càng thêm rầm rộ.
Nhưng lâu như vậy vẫn chưa có ai thấy qua tiểu yêu kia, mọi người không khỏi nghi ngờ. Mãi cho đến khi có một họa sư vẽ ra được bức họa tiểu yêu kia mới khiến mọi người tin tưởng. Tuy rất mơ hồ nhưng cũng đủ để diễn tả được dung mạo khuynh thành cùng thân hình linh hoạt uyển chuyển của tiểu yêu kia, thành Thiên Đô trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ náo nhiệt.
"Thỏ tuyết tinh! Hắn chắc chắn là một con thỏ tuyết tinh đáng yêu!"
"Ông trời a, sao lại không cho ta cơ hội gặp được hắn!"
"QUá đáng yêu, không được, chúng ta cùng quy ước đi, về sau hắn có tới nhà ai lấy đồ ăn, chúng ta đều không được đánh hắn!"
Vốn tưởng rằng mọi người chỉ là thích mấy điều mới mẻ, qua mấy ngày sẽ quên đi chuyện này, không nghĩ tới tình yêu của người dân thành Thiên Đô với thỏ tuyết tinh bí ấn này lại mãnh liệt như vậy, trực tiếp bầu ra [Thiên Đô thành đệ nhất manh yêu]ư, thỏ tuyết tinh kia hiển nhiên nằm ở vị trí đầu bảng. Tiểu yêu này còn có một đống tín đồ, không những thế còn được tôn làm thỏ tuyết giáo chủ, quả thực là được yêu thích cuồng nhiệt.
Bên trong Tập Yêu Ti, Trác Dực Thần đang cẩn thận nghiên cứu bảng danh sách này, mọi người cũng tò mà tụm lại xem, Trác Dực Thần không nhịn được nói: "Quá hoang đường, yêu quái chính là yêu quái, bây giờ còn được cung phụng lên thành thần, thật xằng bậy."
Bạch Cửu dùng sức mà vuốt lấy bức họa kia, tấm tắc nói: "Không phải nói, tuy chỉ mơ hồ thấy bóng dáng, nhưng nhìn qua cũng có mấy phần tư sắc."
Văn Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng không đến mức như này đi."
Bùi Tư Tịnh liếc mắt nhìn, bình phẩm một câu: "Ta cảm thấy còn không đẹp bằng nhóc đáng yêu kia của Tập Yêu Ti chúng ta."
Nhớ tới nhóc yêu quái kia, mọi người đều gật gù đồng ý với Bùi Tư Tịnh. Vừa dứt lời liền thấy một bóng dáng màu đen nhanh nhảu chạy tới, trên mặt đầy vẻ không vui, chớp mắt ló nửa người ra ngoài cửa nhìn bọn họ, hướng mọi người bên trong vẫy tay cười: "Mọi người khỏe nha"
Mấy người vừa rồi còn cực kỳ nghiêm túc, trong nháy mắt sắc mặt liền mang theo vẻ tươi cười, ngay cả Trác Dực Thần ánh mắt cũng không khỏi ôn nhu.
Văn Tiêu hướng tiểu yêu kia vẫy vẫy tay: "A Yếm, mau tới đây đi."
"Vâng!"
Tiểu yêu linh hoạt nhảy qua cửa chạy tới trước mặt Văn Tiêu, phụng phịu đưa cho nàng một cái lược gỗ: "Cái này...cái này..." Tiểu bảo bối kêu Chu Yếm đung đưa hai tay, khẽ meo meo liếc nhìn Văn Tiêu.
Văn Tiêu biết hắn muốn làm gì, chỉ là đột nhiên muốn chọc ghẹo một chút: "Có chuyện gì sao, có cần tỷ tỷ giúp không."
"Văn Tiêu tỷ tỷ, tỷ có thể thắt tóc giúp ta được không"
A Yếm ngượng ngùng nói: "Anh Lỗi thắt cho ta thật xấu."
Vừa nói xong liền thấy Anh Lỗi thở hổn hển chạy tới, đỡ khung cửa thở dốc: "Ta cũng không biết thắt như thế nào, bình thường đều là ông nội thắt cho ta, ta cũng không biết vì sao a Yếm lại nhìn trúng kiểu tóc này của ta."
Bạch Cửu liếc nhìn nói: "Ngươi cũng quá vô dụng đi, Anh Lỗi."
"Bạch Cửu, ngươi thử đi liền biết nó khó như thế nào!"
Văn Tiêu thấy dáng vẻ này của A Yếm thì thích thú cực kỳ, ra hiệu cho hắn ngồi xuống phía trước mình, giúp hắn chải mái tóc bạc dài óng ả, có chút khó hiểu hỏi: "A Yếm vì sao phải dùng yêu thuật đem tóc biến thành màu đen vậy?"
A Yếm nhẹ giọng đáp: "Tại vì đầu bạc tuy nhìn rất đẹp, nhưng A Yếm cũng không muốn bị mọi người chú ý đến, bọn họ nhìn thấy liền sẽ đuổi theo ta."
Bùi Tư Tịnh cười một tiếng, ngồi xổm xuống định dùng khắn tay giúp Chu Yếm lau đi mấy vế dơ trên mặt, liền bị A Yếm né tránh: "Không được Bùi tỷ tỷ, không thể lau, ta không muốn trở nên sạch sẽ."
Bùi Tư Tịnh ôn nhu hỏi hắn: "Vì sao thế?"
"Bởi vì sẽ bị người khác theo đuổi đó!"
Chu Yếm thật sự không muốn vừa ôm túi hạch đào vừa phải chạy trốn.
Anh Lỗi cười ha ha: "Ngươi tuổi nhỏ mà đã tự luyến như vậy sao, ngươi chỉ là một con tiểu yêu lớn lên trông thật bình thường, ai sẽ theo đuổi ngươi chứ ha ha ha, cũng chỉ có mấy người bọn ta thích ngươi."
A Yếm thiếu chút nữa bị chọc cho khóc "Ta không có xấu....Bọn họ đều nói ta lớn lên xinh đẹp mà."
"Anh Lỗi! Trác Dực Thần ngăn hắn lại: "Đừng có khi dễ hắn."
"Ta chỉ đùa một chút thôi mà..."
Trác Dực Thần ho khan một tiếng, đối diện với đôi mắt ủy khuất của A Yếm, tới cạnh hắn xoa xoa đầu an ủi nói: "Không sao cả, tuy rằng ngươi lớn lên thực bình thương nhưng không hề xấu, có mái tóc màu bạc cũng không có việc gì, sẽ không ai dám chê cười ngươi." Mấy lời này, ai da, còn không bằng đừng an ủi đi, tiểu Chu Yếm lại sắp khóc nữa rồi.
Văn Tiêu cười: "Mau đem quả bóng lông của A Yếm tới đây đi, ta giúp hắn cài lên."
Bạch Cửu: "Để ta, để ta."
Chuyện Tập Yêu Ti đột nhiên xuất hiện một con tiểu yêu lôi thôi xấu xí nhanh chóng lan truyền khắp thành Thiên Đô, nghe nói là bọn họ nhặt được ở bên ngoài, không biết bộ dạng của yêu quái tóc đen này trông như thế nào. Bá tánh nơi đây liền âm thầm phê bình: "Đường đường là Tập Yêu Ti, nuôi yêu quái đã đành, lại còn nuôi một con xấu xí như vậy, đúng là làm mất mặt Thiên Đô thành chúng ta."
"Đúng vậy, so với đệ nhất manh yêu của chúng ta kém xa vạn dặm." Bọn họ vẫn chưa buông tha việc tìm kiếm thỏ tuyết đáng yêu kia, nhưng kỳ quái là bọn hõ đã tìm khắp ngóc ngách trong thành cũng không tìm thấy hắn.
Một ngày nọ, bỗng có một phú thương mang đến một con bạch hồ yêu, nói nó lớn lên so với thỏ tuyết tinh kia chỉ có hơn chứ không kém. Đúng thật cũng rất đáng yêu, nhưng so với thỉ tuyết tinh kia quả thực khác nhau một trời một vực, mọi người cũng miễn cưỡng mà thích nó.
Không nghĩ tới phú thương kia lại cho rằng có thể dựa vào bạch hồ yêu này làm lung lạc nhân tâm, vậy thì giới phú thương hắn chẳng phải có thể đem Tập Yêu Ti đè đầu cưỡi cổ rồi sao!
"Chuyện thỏ tuyết tinh kia hơn phân nửa là giả, bạch hồ này của ta mới là thật."
"Thẩm mỹ của ta so với đám người Tập Yêu Ti kia rõ ràng cao hơn nhiều!"
Hắn còn mò đến tận Tập Yêu Ti "Kêu con yêu quái xấu xí kia của các ngươi ra so với bạch hồ của ta đi, nếu các ngươi thua liền phải công nhận địa vị ở thành Thiên Đô cho bạch hồ của ta! Còn con yêu quái kia cùng Tập Yêu Ti các ngươi thấy Trần gia ta phải đi đường vòng!"
Mọi người vây xem xung quang bội hít hà một hơi: "Đây là đang đánh vào mặt mũi Tập Yêu Ti nha."
Trác Dực Thần nhận được tin liền hướng sảnh ngoài Tập Yêu Ti chạy đến, đúng lúc nhìn thấy A Yếm đang ôm quả đào trên tay gặm thật vui sướng, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh một trái một phải đang giúp hắn thắt tóc, thấy Trác Dực Thần tới, Chu Yếm thật cao hứng lấy quả đào trong lòng ngực đưa cho Trác Dực Thần, cười ngọt ngào: "Tiểu Trác đại nhân, cho ngươi quả đào nè!"
Trác Dực Thần nhận lấy quả đào, xoa tóc A Yếm: "Ngoan, ngươi tạm thời đừng ăn nữa. Văn Tiêu, Bùi tỷ tỷ, các ngươi mau mang A Yếm rời đi bằng cửa sau đi, ta e là sắp không kịp rồi."
Văn Tiêu nhíu mày: "Tiểu Trác, xảy ra chuyện gì sao?"
Trác Dực Thần liền đem câu chuyện kể lại từ đầu tới cuối cho bọn họ nghe, tức giận nắm lấy Vân Quang kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là người Sùng Võ Doanh phái tới, biết A Yếm lớn lên không xinh đẹp nên mới nhất quyết lấy con bạch hồ ở đệ nhị bảng kia tới sỉ nhục hắn, chúng ta không thể để hắn thực hiện được, hai người mau mau mang A Yếm rời đi đi, đừng để bọn họ tìm thấy."
Bùi Tư Tịnh cùng Văn Tiêu nghe vậy, nhớ tới tên nhóc ngày thường chỉ mới bị Anh Lỗi chọc ghẹo một chút đã ấm ức khóc cả ngày, không khỏi lo lắng sốt ruột: "Nếu hắn thua ở trước mặt toàn bộ người dân thành Thiên Đô..." Văn Tiêu hít hà một hơi, không đươc, A Yếm sẽ thương tâm muốn chết.
"Bùi tỷ tỷ, mau mang theo A Yếm đi thôi."
Hai người một trái một phải xốc hai bên A Yếm muốn chạy, động tác quá lớn dọa Chu Yếm sợ đến rớt cả miếng đào trong miệng, đau lòng nhìn miếng đào rơi dưới đất, Chu Yếm hỏi Trác Dực Thần: "Có chuyện gì vậy, ta nghe không hiểu gì cả, ai muốn cùng ta so cái gì cơ?"
Trác Dực Thần không nỡ đã kích hắn: "Ngoan, ở trong lòng chúng ta ngươi là đẹp nhất."
Cảm giác thật mới mẻ nha, hắn sống mấy vạn năm lần đầu nghe thấy có người muốn so dung mạo với mình. Danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đại Hoang là để trưng sao. Con người thay đổi nhanh thật, bọn họ thời gian trước không phải đều liều mạng đuổi theo mình chạy, lúc đó Chu Yếm cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi không thôi.
Chu Yếm luống cuống muốn trấn an ba người bọn họ
"Các ngươi không nghĩ đến khả năng, ta có thể tháng sao."
Nhìn gương mặt xám xịt nhem nhuốc của đứa nhỏ, Trác Dực Thần hơi sửng sốt sờ trán A Yếm "Nhìn xem, hình như sốt đến mơ hồ rồi, còn nói mê sảng nữa!"
"Tiểu Cửu đâu, mau tới đây hỗ trợ!"
Thấy hành động của mọi người, Chu Yếm mới nghiêm túc lên, dựa vào mấy vạn năm king nghiệm chạy trốn khỏi roi trúc của Anh Chiêu, linh hoạt trốn khỏi tay Trác Dực Thần, bím tóc tinh xảo lắc qua lắc lại sau lưng.
"Nếu mọi người đồng ý để ta ra ngoài thi đấu, ta sẽ đáp ứng mọi người một nguyện vọng."
Tiểu Chu Yếm ngẩng khuôn mặt nhỏ chống nạnh, tự tin nói: "Không có khả năng có người sẽ thắng được ta."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy hắn kiên định như thế cũng không đành lòng đả thương lòng tự tróc của nhóc, cuối cùng Trác Dực Thần cắn răng nói: "Thôi được rồi, dù có thua cũng còn Vân Quang kiếm của ta, bọn họ sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ. Để cho A Yếm đi vậy."
Anh Lỗi cùng Bạch Cửu còn đang ở bên ngoài ngăn trở, nào biết tên họ Trần kia lại quá mức như vậy, kêu cả thành Thiên Đô tới xem náo nhiệt.
"A a a a ta sắp ngăn không được nữa rồi, tiểu Trác đại nhân đã mang A Yếm chạy chưa!"
"Ta cũng không biết nữa!"
Bị mấy người liều mạng xô đẩy, Anh Lỗi cũng bị Cửu bị xô ngã nhoài ra đất. A Yếm một trái một phải đỡ được bọn họ.
"Cẩn thật chút nha. Đứng phía sau ta đi."
Lúc này Chu Yếm vẫn còn mang gương mặt đen nhẻm xấu xí kia, trông thật bình thường, Trần Lão gia liền đắc ý cười dữ tợn nói: "Mọi người mau xem đi, bộ dạng này của hắn sao có thể so sánh với bạch hồ của ta chứ!"
Mọi người xung quanh liền đem Chu Yếm ra đánh giá từ đầu tới chân.
"Xác thật, xem ra lần này Tập Yêu Ti phải thua đi."
"Tiểu yêu, ngươi hãy mau nhận thua."
"Xấu xí như thế, nhưng dũng khí của hắn rất đáng khen."
Chờ Trác Dực Thần cùng mấy người Văn Tiêu tới đã thấy A Yếm dùng yêu lực làm té ngã mọi người xung quang Tập Yêu Ti. Tên nhóc kia ôm cánh tay khí thế mười phần nói: "Trong mắt con người các ngươi, thế nào là đẹp, thế nào là xấu?"
Trần lão gia trợn mắt nói: "Như ngươi liền coi là xấu xí, tất nhiên bạch hồ của ta là đẹp nhất, đây là manh yêu đệ nhị bảng, trừ phi ngươi chính là cái kia thỏ tuyết tinh, bằng không liền chịu thua đi."
A Yếm cầm bức họa xem cực kỳ không vui: "Vẽ ta xấu như vậy..."
"Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi mọi người ở Tập Yêu Ti. A Yếm vừa nói xong liền nhận được sự sùng bái của Bạch Cửu.
Trần lão gia nói: "Được, không bằng cược lớn một chút, ai thua liền phải khỏa thân chạy quanh thành Thiên Đô ba vòng."
"Được thôi!"
"Ngươi còn mạnh miệng như vậy, mau đem mặt ngươi rửa sạch rồi hẵng nói tiếp."
"Không cần thiết"
Chu Yếm thủ quyết, liền thấy một mảnh bạch quang bao phủ lấy hắn, chầm chậm không thấy rõ bộ dáng.
Mọi người không khỏi suy đoán: "Hắn không lẽ muốn chạy sao?"
"Có thể lắm, chắc hắn biết bản thân thua chắc rồi."
Bọn họ ánh mắt vẫn đặt trên người bạch hồ kia, tuy lúc hóa hình bộ dáng cũng chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu cũng so với tiểu yêu kia đẹp hơn. Một phụ nhân lúc đầu còn đang xem bức họa thỏ tuyết trên tay, đột nhiên phát hiện khuôn mặt của tiểu yêu kia...
"Thỏ tuyết...là thỏ tuyết kia! Là thỏ tuyết tinh chúng ta tìm đã lâu!"
Mọi người thét chói
"Tồn tại, hắn thực sự tồn tại."
Bạch quang vừa tan đi, liền thấy Chu Yếm hiện ra nguyên hình, gương mặt tinh xảo mỹ lệ hướng mọi người nói: "Ta chính là thỏ tuyết...Không, ta mới không phải con thỏ."
Trong tiếng kêu điên cuồng của bá tính xung quanh, Chu Yếm cố ý làm ra biểu tình hung ác, hai tay đặt ở bên tai làm miêu trao, tự cho là cực kỳ hung ác nhưng ở trong mắt những người khác lại là bộ dạng đáng yêu muốn chết người,
"Ta là đại yêu Chu Yếm cực kỳ hung ác đó. Oa! Sợ ta sao?"
Hành động này của Chu Yếm trực tiếp làm chấn động toàn bộ tín đồ của tuyết thỏ cùng hai tên đồng đội bên cạnh. Bạch Cửu máu mũi cũng không kiềm chế được: "Ông trời của ta ơi, tiểu Chu Yếm nguyên lai đáng yêu như vậy sao, ai dám kêu hắn xấu nữa xem."
Trần lão gia trực tiếp choáng váng: "Không phải chứ, ngươi thật sự tồn tại sao?". Vậy hắn không phải là đưa tận mặt tới của để người ta vả sao!"
Anh Lỗi la to: "Ngươi a, còn tiếp tục so sao. Mau dập đầu xin lỗi Tập Yêu Ti bọn ta đi! Cũng đừng quên những gì ngươi đã cược nha."
Bùi Tư Tịnh hoảng loạn: "Ta thế nhưng từng giúp hắn thắt tóc."
Trác Dức Thần: "Ta còn từng sờ đầu hắn, còn được hắn tặng quả đào."
Văn Tiêu: "Ta...ta còn từng hôn hắn."
"Cai gì! Văn Tiêu tỷ tỷ, sao tỷ lại làm vậy."
Chu Yếm toàn thắng trở về, còn chưa kịp để ý tới thái độ mấy người đồng đội đã thay đổi.
"Ta đã nói ta sẽ tháng mà...Này, các ngươi làm sao vậy!"
Trác Dực Thần: "Vừa nãy ngươi đã đồng ý với chúng ta, nói sẽ hoàn thành một tâm nguyện của chúng ta phải không."
Chu Yếm gật đầu: "Đúng vậy, nguyện vọng của các ngươi là gì vậy"
Mọi người hai mắt phát sáng lên. Chu Yếm thấy không ổn theo bản năng liền lùi về phía sau một bước.
"Các ngươi đùa ta phải không?"
"Ngươi đoán đi."
"Cứu mạng với, có người muốn chiếm tiện nghi yêu!"
Hôm nay thành Thiên Đô thật náo nhiệt.
Một là Trần Lão gia thua cuộc phải khỏa thân đi vòng quanh thành.
Hai là đệ nhất manh yêu đã xuất hiện, đang bị các tín đồ rượt đuổi khắp nơi.
Chu Yếm khóc không ra nước mắt: "Ccá ngươi hôn cũng hôn rồi, mau đến bảo vệ ta không bị bọn họ nhúng chàm đi."
Tập Yêu Ti bọn họ vừa được Chu Yếm thỏa mãn, cực kỳ hào phóng mà đáp ứng.
"Ngươi cứ yên tâm."
"Thì ra là Tập Yêu Ti các ngươi đem đệ nhất mạnh yêu giấu đi."
"Mau giao Chu Yếm giáo chủ trả lại cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro