Tập Yêu Ti bọn ta không phải chỗ chăm trẻ...Ai, tiểu Chu Yếm thì được.

Tập Yêu Ti gần nhất nhận được một nhiệm vụ, bọn họ nhận được sự giao phó của Sơn Thần Anh Chiêu, giúp đỡ ngài ấy chắm sóc một con tiểu yêu. Sơn Thần trước khi đi có dặn dò nói: "Gần đây phong ấn tại núi Côn Luân ngày càng yếu, ta cần phải trở về củng cố lại lớp phong ấn này bằng không toán bộ yêu quái ở Đại Hoang sẽ tràn vào nhân gian mất, đến lúc đó lại xảy ra đại loạn."

"Tiểu yêu ta dưỡng khá là dính người, sợ sẽ ảnh hưởng tới quá trình thi pháp của ta, nên muốn nhờ mọi người ở Tập Yêu Ti chăm sóc hắn hai ngày, xong việc ta sẽ tới đón hắn về."

"Chốc nữa Anh Lỗi sẽ mang hắn tới chỗ mọi người!"

Sau khi tiễn Anh Chiêu đi, mọi người liền tụ tập lại với nhau.

Bạch Cửu hưng phấn đến gần Trác Dực Thần hỏi: "Vừa nãy ta nghe Sơn Thần nói đó là một con tiểu yêu rất đáng yêu, nghe nói là đệ nhất manh vật ở Đại Hoang, thật đúng là phúc phần của chúng ta!"

Bùi Tư Tịnh chọc ghẹo nói: "Làm sao đây, nhóc không sợ yêu quái nữa sao?"

"Sợ cái gì, ta thích nhất là mấy thứ đáng yêu!"

"Cái tên Anh Lỗi này, đi lâu như vậy còn chưa quay lại!"

Bạch Cửu ở một bên hầm hầm xoa tay nói, nghĩ đến tiểu yêu đáng yêu sắp tới, là mèo yêu, hay là thỏ yêu, he he he, đều được, chỉ cần thực đáng yêu là được.

Văn Tiêu có chút tò mò: "Đáng tiếc Sơn Thần không nói cho cúng ta biết tên của tiểu yêu, bằng không ta còn có thể tra điển tịch tìm xem."

Trác Dực Thần nhớ mang máng: "Nghe Anh Lỗi nói, tên hắn hình như có một chữ Yếm?"

"Yếm?"

Văn Tiêu vội lật qua đống thư tịch trên kệ tìm kiếm.

"Đại Hoang còn có yêu quái đáng yêu nào trong tên có chữ Yếm sao?"

Anh Lỗi được Sơn Thần giao cho bảo vật phụ trợ, theo lý thuyết đã phải tới nơi từ sáng sớm, nhưng hiên tại đã qua giữa trưa vẫn không thấy hắn trở lại, Trác Dực Thần không nhịn được lo lắng hỏi: "Sao hắn còn chưa quay trở lại?"

Bỗng nhiên ở phía Bắc thành Thiên Đô bỗng nhiên phát ra pháo hiệu của Sùng Võ Doanh, vừa nhìn thấy đồng tử Bùi Tư Tịnh liền co rụt lại: "Là bọn người của Sùng Võ Doanh, bọn họ hiện tại đang cùng ai đó giao đấu!"

Sùng Võ Doanh, phía bắc...

"Không xong rồi!"

"Không chừng là Anh Lỗi đang gặp phải phiền toái."

Trác Dực Thần cùng Bùi Tư Tịnh vội vàng cầm theo Vân Quang Kiếm cùng cung tiễn hướng về nơi đó chạy, Anh Lỗi lúc này đang cõng theo một cái rổ nhỏ cùng đám người Sùng Võ Doanh giao đấu.

"Các ngươi bị điên đi! Đây là tiểu yêu nhà ta! Các ngươi đòi đoạt cái gì!"

"Ta chính là muốn con tiểu yêu ngươi đang cõng trên lưng, người đâu, mau lên hết cho ta!"

Mắt thấy mấy người Sùng Võ Doanh đang vây chặt lấy mình, tiểu Sơn Thần vội đem sọt nhỏ ôm vào trong ngực: "Đây chính là bảo bối của ông nội ta, địa vị ở nhà so với ta còn cao hơn, tuyệt đối không thể để các ngươi cướp đi!"

Cũng không biết tại sao đám người Sùng Võ Doanh lại kiên quyết muốn cướp lấy tiểu yêu này, may mắn Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh đã kịp thời đến cứu trợ, vài chiêu đã giải thoát cho Anh Lỗi cùng tiểu yêu.

"Tiểu Trác đại nhân! Bùi tỷ tỷ, trước cứu lấy bảo bối của ông nội ta!"

Anh Lỗi cầm cái sọt nhỏ ném cho Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh thì nắm lấy cổ áo Anh Lỗi lôi người về Tập Yêu Ti.

Dọc đường đi, Anh Lỗi tỏ vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện: "Nhất đinh là bọn họ mơ ước sắc đẹp của tiểu yêu nhà ta, ta vừa mới định mua cho nó vài quả đào đã bị bọn họ theo dõi được."

"Qủa đào?" Trác Dực Thần có chút hoài nghi: "Nó rốt cuộc là yêu quái gì?"

Anh Lỗi giơ hai tay bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết, ông nội chỉ dặn ta mua quả đào cho nó, ngày thường đều là ông một mình chăm sóc tiểu yêu này, đến cả ta cũng chưa từng gặp, ta còn tò mò hơn các ngươi nữa!"

Bùi Tư Tịnh nói: "Trước về Tập Yêu Ti rồi hẵng nói"

Tại Tập Yêu Ti, Bạch Cửu đang tất bật chuẩn bị đồ vật cho tiểu yêu sắp tới "Yêu bảo bảo ơi, yêu bảo bảo... a, ta phải tìm thêm vài món đồ chơi cho yêu bảo bảo nữa."

Bạch Cửu giơ tay ra đếm, sợ chuẩn bị thiếu đồ liền nhìn Văn Tiêu xin giúp đỡ: "Văn Tiêu tỷ tỷ, tỷ mau tới giúp ta nhìn xem có cần bổ sung gì thêm không?"

Văn Tiêu giơ tay tỏ vẻ tùy ý ngươi "Ta vừa mới xem qua điển tịch, không có yêu quái nào có tên mở đầu là chữ Yếm, ta hiện tại sắp xem đến mấy cái tên có chữ thứ hai là Yếm. Ta cảm thấy cái tên này thật quen tai."

Bạch Cửu vỗ tay một cái: "Đúng rồi, yêu bảo bảo còn phải uống sữa nữa đi!"

Ngay lúc Bạch Cửu đang định đi pha sữa thì nhóm người Trác Dực Thần đã quay trở lại, trong ngực còn ôm một cái sọt nhỏ, Bạch Cửu lập tức dừng lại bước chân lấy tay che mặt, ngượng ngùng như từ mẫu nói với tiểu yêu trong sọt: "Ai u, tiểu bảo bảo đáng yêu của chúng ta, mau tới đây để ta xem."

Anh Lỗi ghét bỏ nói: "Bạch Cửu, ngươi làm lố quá đi mất."

"Được rồi, đừng có úp úp mở mở nữa, mau cho ta xem."

Mọi người tò mò quây quanh cái sọt nhỏ, Anh Lỗi có chút tự hào mở cái nắp lên, Bạch Cửu hai mắt long lanh đứng ở một bên chờ, Trác Dực Thần cùng Bùi Tư Tịnh trong mắt cũng mang theo chút mong chờ. Cũng ngay lúc này, Văn Tiêu đã tìm thấy tên của yêu quái mang chữ Yếm này, kinh hồn khiếp đảm mà cầm bức họa trong tay chạy qua.

"Đừng..."

Đáng tiếc đã chậm.

Một con khỉ trắng nhỏ xíu run rẩy bò ra từ trong sọt, hình như đã bị trận giao tranh vừa nãy dọa sợ, không nhịn được còn ho khụ khụ...Bộ dạng xấu xí dữ tợn.

Bạch Cửu bị dọa sợ làm rớt điểm tâm trong tay: "Ôi mẹ ơi! Này là loại quái vật gì!"

Trác Dực Thần lập tức lui về sau mấy bước: "Anh Lỗi, đây là tiểu bảo bảo đáng yêu của nhà ngươi sao? Gạt người hả!"

"Có phải hay không bị Sùng Võ Doanh đánh tráo rồi!"

Mọi người trên mặt biểu tình đều cực kỳ xuất sắc, Văn Tiêu yên lặng che mặt, giơ lên bức họa trong tay: "Không sai đâu, đây là Chu Yêm, là đại yêu cực kỳ hung ác trong truyền thuyết."

Con khỉ nhỏ vừa mới thanh tỉnh được một chút, liền đứng lên muốn xin quả đào trong tay Anh Lỗi.

Trác Dực Thần: "Quả nhiên là một con đại yêu đói khát."

"......."

Bạch Cửu: "Các ngươi còn giành lấy nó làm gì, sao không dứt khoát đưa luôn cho Sùng Võ Doanh đi!"

"Thẩm mỹ của ông nội ngươi thật không bình thường."

Thấy con khi nhỏ còn đang ôm quả đào gặm, Bùi Tư Tịnh yếu ớt nói: "Nó có phải hay không còn sẽ dính người..."

Vừa mới nói xong liền thấy con khỉ nhỏ kia đã nuốt xuống miếng thịt đào cuối cùng, thỏa mãn sờ bụng, sau đó liền giang hai tay chạy về phía mọi người, muốn ôm.

"A a a a a chạy mau, ai đó cứu mạng với! Tránh xa ta ra!"

"Anh Lỗi, ta không nuôi nữa, ngươi mau mang nó lại cho ông nội ngươi đi!"

"Lui về, mau lui về sau đi!"

Mấy người hoảng loạn chạy khắp nơi, tiểu Chu Yếm thấy không có ai muốn ôm nó liền buồn bã vô cùng, ngồi xổm xuống đất ôm lấy đầu gối, yên lặng chảy nước mắt, rõ ràng ông nội Anh Chiêu đã nói chỉ cần mình nghe lời bọn họ sẽ thích mình.

"Oa" Tiểu Chu Yếm đáng thương đành phải tự dỗ dành bản thân, bé muốn về nhà.

Ly Luân vốn dĩ còn đau đầu suy nghĩ làm cách nào mới có thể trộm tiểu Chu Yếm từ Tập Yêu Ti về, hắn cũng bị Anh Chiêu gửi ở nơi khác nuôi, vất vả mới trốn ra được đi tìm Chu Yếm, đang muốn gõ cửa lớn Tập Yêu Ti liền thấy từ bên trong cánh cửa có một đám người chạy ra, Ly Luân nháy mắt buộc miệng nói: "Mau mang Chu Yếm giao cho ta!"

Vốn tưởng bản thân sẽ bị đánh, kết quả bọn họ lại nhìn hắn như thấy ân nhân cứu mạng, đặc biệt là tên nhóc kia, nước mắt nước mũi đầy mặt nắm lấy tay hắn: "Đa tạ ngươi, ta ngay lập tức liền mang hắn giao cho ngươi."

Ly Luân khó hiểu: Đơn giản vậy sao?

Chờ bon họ trở lại đã không thấy con khỉ nhỏ kia, nó nhất định đã rất thương tâm, bọn họ liền bảo Ly Luân ngày mai hẵng đến. Tìm nơi nào cũng không thấy nó, Văn Tiêu nhất thời mềm lòng: "Chúng ta không nên đối xử với hắn như vậy, hắn cũng không làm gì sai."

Trác Dực Thần cúi đầu: "Lớn lên xấu cũng không phải hắn sai."

Bạch Cữu: "Hắn vẫn còn là một con tiểu nãi yêu."

Bùi Tư Tịnh đề nghị: "Vậy chờ tìm thấy nó, chúng ta phải thành thật mà xin lỗi nó, không mang nó cho người khác nuôi nữa."

Không tìm thấy Chu Yếm, tâm tình mọi người đều không tốt lắm, liền trở về phòng.

Không ngờ đền buổi tối, mọi người đều bị âm thanh lách cách nơi phòng bếp đánh thức. Có một bóng người màu trắng đang nhảy cẩng lên cạnh tủ đồ, muốn với lấy mấy quả đào nhưng không tới. Mãi vẫn không được, tiên tử tóc bạc liền thất vọng mà mở ra tủ đồ bên cạnh cẩn thận tìm kiếm gì đó, đung đưa bím tóc dài sau lưng.

Có trộm.

"Mau giơ tay lên!"

Văn Tiêu thấy người kia đang ôm nửa túi hạch đạo trong lòng, hoảng sợ làm rơi hết quả hạch đào xuống đất, quay đầu nhìn bọn họ, mắt to ngập nước, sợ tới mức run lẩy bẩy, trên khuôn mặt tinh xảo kia đã đầm đìa nước mắt, đầy vẻ sợ hãi.

"Thực xin lỗi...A Yếm đói bụng quá, A Yếm...A Yếm không phải là cố ý trộm đồ đâu."

Tiểu yêu tinh xảo đáng yêu đang ôm túi hạch đào trước mặt, chảy nước sợ sệt nhìn mọi người.

"Xin mọi người đừng đánh ta...A Yếm sẽ không bào giờ bám lấy mọi người nữa."

"Xin các ngươi cho ta ăn một miếng thôi, có được không."

Tiểu Chu Yếm ôm tui hạch đạo dè dặt hỏi, thấy bọn họ ngây ra không trả lời, tưởng họ không đồng ý càng chảy nước mắt dữ dội, dùng mu bàn tay trắng nõn lau nước mắt, từ trong túi lấy ra hai quả hạch đào.

"Ta chỉ xin hai quả thôi, có được không?"

Tiểu tiên tử sờ bụng nhỏ.

"Ta thật sự rất đói bụng."

Tiểu Chu Yếm nhận thấy hơi thở quen thuộc của Anh Chiêu trên người Anh Lỗi, vì thế bẽn lẽn đưa túi hạch đào tới trước mặt Anh Lỗi, chớp mắt to mềm mại nói:

"Có được không, ca ca"

Keng!

Dao phay trong tay Anh Lỗi rơi xuống đất, khiến tiểu tiên tử sợ đến mức làm rơi hết hạch đào trong tay, che lại lỗ tai ngồi xổm xuống đất.

"Đừng đánh mà ô ô ô, A Yếm không ăn nữa."

"Ta không có đói bụng, không đói bụng mà."

Tiểu yêu nhỏ cuộn tròn mình dưới đất thảm thương nói khiến mọi người hận không thể đem Anh Lỗi băm ra.

Bạch Cửu là người đầu tiên phản ứng lại: "Tên Anh Lỗi nhà ngươi muốn chết hả! Vì mấy quả hạch đào nhỏ xíu kia mà làm đến mức này sao! Đáng yêu tiểu bảo bảo không xứng đáng ăn mấy quả hạch đào của ngươi hả, ngươi lại hù dọa hắn thử xem ta xử ngươi thế nào, mau đi xin lỗi hắn ngay!"

Sau đó giống như từ mẫu ngồi xổm xuống, đem tiểu Chu Yếm còn cao hơn hắn nâng dậy, ôn nhu dỗ dành: "Yêu bảo bảo ngoan nào, đừng khóc nữa! Người xấu đã bị ca ca giải quyết rồi!"

Tiểu Chu Yếm đứng dậy dùng mu bàn tay lau nước mắt, nở nụ cười ngọt ngào với Bạch Cửu: "Ca ca, ngươi thật tốt."

Bạch Cửu ôm lấy ngực khuỵu uống, không xong, Anh Lỗi ngươi mau đỡ lấy ta...Không, ta không cần ngươi đỡ cái tên bắt nạt trẻ con đáng ghét!

Bạch Cửu hiển nhiên là không chịu nổi trước sự đáng yêu của tiểu Chu Yếm, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh cũng vội chạy lại an ủi tiểu Chu Yếm, giúp hắn lau nước mắt, lại lấy đồ chơi dỗ dành, nhưng hắn lại sống chết không cho hai người chạm vào.

Tiểu Chu Yếm vẫn là bộ dạng nhút nhát sợ sệt kia: "Cảm ơn các tỷ tỷ, mọi người cứ yên tâm, ta biết các người đều không thích yêu, ta nhất định sẽ không lại bám lấy các ngươi nữa!"

Yêu bảo bảo thơm tho mềm mại không cho bọn họ chạm vào, sao có thể như vậy được!

"Không phải đâu tiểu bảo bảo, các tỷ tỷ rất thích các ngươi, muốn ngươi bám lấy chúng ta có được không, giống như hôm nay vậy, ôm tỷ tỷ một cái có được không!"

Bùi Tư Tịnh cảm thấy Văn Tiêu tốt xấu cũng là Bạch Trạch thần nữ, như thế này không phải quá mức kích động sao, vì thế nàng chỉ lặng lẽ sờ tóc tiểu Chu Yếm.

"Ngươi bám lấy Bùi tỷ tỷ cũng được"

"Dạ!" Tiểu Chu Yếm thuận thế dùng tóc cọ tay Bùi Tư Tịnh.

"Cảm ơn tỷ tỷ!"

Ta không chịu nổi nữa, sao có thể đáng yêu như vậy được, đúng là đệ nhất manh vật của Đại Hoang.

Trác Dực Thần ở bên cạnh ho khan vài tiếng, gương mặt có chút hồng đang ra vẻ nghiêm túc giáo huấn Anh Lỗi: "Ngươi tốt xấu cũng đã là yêu quái trăm tuổi, làm việc phải có chừng mực, thiếu chút nữa làm cho tiểu yêu mà ông nội ngươi thích nhất bị thương, lần sau hãy hành xử ổn trọng thêm một chút."

Anh Lỗi ủy khuất nói: "Nhưng hắn gọi ta là ca ca đó! Như này ai mà chịu nổi?"

Trác Dực Thần lại nói: "Xem hôm nay cái này yêu bảo bảo...Chu Yếm cũng có phần sai, liền không trách ngươi."

Sau đó duỗi tay về phía sau: "Mau đi xin lỗi Chu Yếm đi."

Quay lại liền thấy tiểu Chu Yếm lén lút chạy tới, nghiêng đầu hướng Trác Dực Thần cười, sau đó hướng Trác Dực Thần tỏ vẻ hung ác kêu: "Oa". Còn giơ hai tay làm thành hình vuốt mèo quơ qua quơ lại.

Bạch Cửu vừa mới thanh tỉnh lại thấy cảnh này: "Không được rồi, ta lại không ổn rồi."

Liền thấy Trác Dực Thần đỏ mặt tới bóc khói. "Ngươi ngươi ngươi...có đói bụng không!"

Tiểu Chu Yếm liếm liếm môi sờ bụng, ủy khuất nói: 'Đói..."

Trác Dực Thần lập tức huongs về phía Anh Lỗi: "Anh Lỗi, ngươi nghe thấy chưa, hắn kêu đói bụng đóm ngươi còn không mau đi nấu cơm cho hắn!"

Anh Lỗi khiếp sợ: "Tiểu Trác đại nhân từ lúc nào lại có vẻ mặt này!"

Bạch Cửu lớn tiếng nói: "Ngươi còn lề mề gì nữa, mau đi đi."

"Yêu bảo bảo cho ta ôm một cái!"

Đồ vật Bạch Cửu chuẩn bị ban đầu cuối cùng cũng dùng tới, mọi người vẻ mặt hiền từ nhìn tiểu Chu Yếm ăn cơm, sau khi ăn no nê Văn Tiêu còn rất tri kỳ mà đưa cho hắn một bình sữa, tiểu Chu Yếm do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy ra: "Tỷ tỷ, ta đã qua tuổi phải uống sữa rồi."

"Được rồi, vậy chúng ta ăn cái khác"

Tiểu Chu Yếm vừa thấy quả đào được đưa đến, đôi mắt sáng lên muốn cầm lấy, lại đột nhiên dừng lại.

Mọi người đau lòng nói: Có chuyện gì sao, sao lại không ăn rồi.

"A Yếm có thể ăn sao?"

"Đương nhiên! Chốc nữa Tiểu Trác ca ca sẽ hái hết đào trên cây xuống cho ngươi!"

"Vâng!"

Ăn uống no say lúc sau tiểu Chu Yếm liền thấy buồn ngủ, dụi dụi mắt ngáp một cái: "A Yếm muốn đi ngủ."

Mọi người lập tức chuẩn bị cho hắn một căn phòng, thay đồ đắp chăn đàng hoàng xong tiểu Chu Yếm vẫn không vui nói: "Lúc còn ở nhà mỗi tối đều là A Ly ngủ với A Yếm, hoặc là ông nội Anh Chiêu sẽ kể chuyện xưa cho A Yếm nghe, nhưng mà nơi này lại không có ai..."

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Bạch Cửu nóng lòng muốn đề cử chính mình: "Vậy ngươi muốn ngủ với ai?". Sau đó liền ngăn lại Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang muốn tiến lên, "Hai vị tỷ tỷ thỉnh tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân"

Trác Dực Thần ho khan hai tiếng "Ở nơi này ta là người lợi hại nhất". Ý hăn là yêu bảo...Chu Yếm ngươi tự hiểu đi.

Đáng tiếc là tiểu Chu Yếm lại không hiểu, hắn chọn Anh Lỗi,

"Trên người hắn có mùi của Anh Chiêu!"

Anh Lỗi vui mừng tột độ: "Ta sao! Là ta thật sao!"

Những người khác có không muốn cũng chỉ có thể bực mình dặm chân tại chỗ nhìn Anh Lỗi một bộ tiêu nhân đắc ý leo lên giường tiểu Chu Yếm.

Ngụ ý, yêu bảo... Chu ghét ngươi hiểu đi

Cái tên chết tiệt này, có quan hệ với ông nội là giỏi lắm sao.

Trác Dực Thần có chút mất mát, cũng mau Chu Yếm sẽ ở lại nơi này khá lâu, ngày nào đó sẽ đến lượt hắn.

Tiểu Chu Yếm ở trong mộng chậc lưới: "Ta hình như ngủi thấy mùi của A Ly..."

—---------------------------------------------------------------

Trước khi ngủ Trác Dực Thần đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Vừa nãy có phải chúng ta mới đáp ứng sẽ giao Chu Yếm cho ai đó nuôi dưỡng phải không?"

Bạch Cữu gãi đầu không nhớ lắm: "Còn có việc này nữa sao?"

"Vậy chắc là ta nhớ lầm đi."

Muốn Chu Yếm, cứ nằm mơ đi. Bọn họ còn chưa chuẩn bị mang Chu Yếm trả lại cho Anh Chiêu.

"Ngày mai đến phiên ai ngủ với Chu Yếm?"

Bởi vì một câu hứa hẹn, đáng thương Ly Luân ngồi xổm ở góc tường Tập Yêu Ti hai đêm liền cũng không thấy bọn họ mang A Yếm đến cho mình, ngược lại còn bị người mà Anh Chiêu nhờ nuôi dưỡng phát hiện ra tóm về.

"A a a a ta không đi! Bọn họ còn chưa mang A Yếm trả lại cho ta!"

Chờ đến lúc Anh Chiêu giải quyết xong chuyện trở về.

"Được rồi, các vị có thể mang tiểu A Yếm trả lại cho ta không,"

Mấy người Tập Yêu Ti tỏ vẻ không hiểu trả lời: "Trả lại cái gì, yêu bảo bảo này không phải là tài sản của Tập Yêu Ti bọn họ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro