Tập Yêu Ti nhặt được hai nhóc tiểu yêu.

"Yêu quái, cái đồ yêu quái thối tha này, cút ngay!"

Tên nhóc cầm đầu tay cầm một nắm tuyết, quay đầu ra lệnh cho mấy tên nhóc còn lại mau vo tuyết ném về phía thân ảnh nho nhỏ đang co ro trong góc tường.

Nhóc con mặc một bộ đồ thuần trắng giản dị, cả người cơ hồ hòa vào màn tuyết xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì rất khó để phân biệt.

Bé con mặc dù bị ném đến cả người tê tái nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng không nhúc nhích, yên lặng ôm lấy đầu gối ngồi xổm tại chỗ.

Anh Lỗi vác dao phay ra cửa liền thấy cảnh tượng ỷ đông hiếp yếu này, nổi giận đùng đùng chạy về phía bọn nhóc kia huơ huơ vài nhát dao.

"Này, này, đám nhóc các ngươi đang gây chuyện gì đó."

Đám nhóc kia thấy vậy liền bỏ chạy tán loạn, vừa chạy vừa gào khóc.

"Tiểu bằng hữu, nhóc không sao chứ?"

Anh Lỗi tiến lên xem nhóc con, duỗi tay về phía nhóc.

Nghe vậy, nhóc con hơi hơi ngẩng đầu lên, tuyết trắng theo động tác của nhóc chậm rãi từ trên trán rơi xuống, lộ ra khuôn mặt non nớt xinh đẹp. Đặc biệt là cặp mắt kia, lấp lánh như sao trời vậy, lại mang chút sắc đỏ quyến rũ.

"Cảm ơn ca ca", nhóc ngoan ngoãn lắc lắc đầu, làm Anh Lỗi bị manh đến muốn rớt tim ra ngoài.

....

Bên trong Tập Yêu Ti.

"Thì ra nhóc tên là Chu Yếm, nghe thật êm tai!"

Ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ nhẹ nhàng đặt trên đuôi tóc xám bạc của tiểu Chu Yếm, ôn nhu vuốt ve. Tiêu Chu Yếm mặt nhỏ đỏ bừng hết cả lên, cái đuôi trắng dài phía sau do bất an mà cuộn tròn lại, không ngừng đong đưa.

Nhóc chơp chớp mắt, thẹn thùng nói: "Cảm ơn Văn Tiêu tỷ tỷ, tên của Văn Tiêu tỷ tỷ cũng thật dễ nghe."

Trác Dực Thần ôm Vân Quang kiếm đứng một bên, hơi nhíu mi lại, khuôn mặt lạnh lùng đối với tiểu Chu Yếm hơi cảnh giác, "Ngươi là người nơi nào? Người nhà ngươi đâu? Vì sao lại đến Tập Yêu Ti."

"Người nhà?" Tiểu Chu Yếm nghe vậy liền mím môi lại, hai mắt to long lanh lập tức ngập nước.

"A Yếm tới nhân gian để tìm A Ly, A Yếm không thấy A Ly ở đâu cả, ca ca có biết A Ly ở nơi nào không?"

Trác Dực Thần đột nhiên có cảm giác bản thân đang khi dễ tiểu hài tử, không biết phải làm sao, ánh mắt hoảng loạn nhìn mọi người xin trợ giúp: "Ngươi, ngươi đừng khóc."

May mắn Bùi Tư Tịnh kịp thời rút khăn tay, ngồi xổm xuống dịu dàng giúp Chu Yếm lau nước mắt.

"Đừng sợ, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được A Ly."

"Cảm ơn tỷ tỷ."

Tiểu bạch vượn ủy khuất mà cuốn đuôi quanh cổ tay Bùi Tư Tịnh, mong chờ nói: "Tỷ tỷ, đệ muốn ăn hạch đào, có được không?"

Anh Lỗi chịu không nổi mà che ngực lại.

Ăn, ăn bao nhiêu cũng được.

Bánh hạch đào, hạch đào ngào đường, sữa hạch đào...

Bạch Cửu nhăn cả mặt nhỏ lại, cố lắm mới không để bản thân té xỉu trên bàn cơm.

Hạch đào trong nhà đều bị Anh Lỗi lấy ra nấu ăn cả rồi, Bạch Cửu có cảm giác nếu còn tiếp tục ăn thì bản thân sẽ biến thành quả hạch đào mất.

"Cái kia, Chu Yếm à." Bạch Cửu sờ sờ cầu lông trên tóc Chu Yếm, "Nhóc có muốn ăn gì khác không?"

Bạch Cửu liếm môi: "Đại loại như thịt kho tàu, gà quay, vịt nướng gì đó?"

Bạch Cửu chờ mong nhìn tiểu Chu Yếm, nhưng mà tiểu Chu Yếm đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc hạch đào lại lắc lắc đầu.

"Không có a, A Yếm thích nhất là hạch đào."

Bạch Cửu tuyệt vọng ôm lấy đầu, khóc không ra nước mắt.

Đại khái là sức hút của hạch đào quá lớn, tiểu Chu Yếm đã hoàn toàn quên mất mục đích xuống núi của mình là đi tìm A Ly mất rồi.

Sáng sớm, đột nhiên cổng vào Tập Yêu Ti rung chuyển kịch liệt, tay nắm đồng lạch cạch đập mạnh vào cửa phát ra từng đợt âm thanh dồn dập, hỗn độn.

Cuối cùng, hai bên cửa không chịu nổi sức nặng đó mà đổ rầm xuống nền đất, khói bụi bay mù mịt.

Trước cửa, một thiếu niên mặc hắc y hai mắt trợn tròn, trong mắt là lửa giận hừng hực. Hắn gắt gao nắm chặt tay, hùng hục bước vào trong.

"AI vậy, mới sáng sớm tinh mơ lại ồn ào như vậy?" Anh Lỗi ngáp môt cái, xoa mắt đi ra.

Nơi vốn phải là đại môn bây giờ là một mảnh trống không, Ly Luân đứng ngoài chống nạnh giương mắt nhìn Anh Lỗi.

"Mau trả A Yếm lại..."

"A a a, ngươi làm cái gì vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Ly Luân bị người trước mắt cứng rắn ấn vào trong ngực xoa nắn, bị nhào nặn đến ửng hồng.

Ly Luân giãy giụa muốn giơ tay thi pháp lại bị Anh Lỗi nắm lấy tay nhỏ, sau đó hai chân cũng bị nhấc bổng lên, Anh Lỗi bế hắn xoay một vòng trên không.

Anh Lỗi hưng phấn mà cong cong mí mắt, khóe mắt không giấu được niềm vui, khóe miệng giương cao lên. "Tốt thật đó, ta lại nhặt được một tên nhóc con nữa rồi."

"Anh Lỗi, có phải ngươi lại bắt con nít nhà ai nữa rồi không, mau mang hắn đi tìm người nhà đi."

Văn Tiêu chậm rãi cúi người xuống, nhìn thấy hai má đầy thịt của Ly Luân, bật cười mà duỗi bàn tay trắng nõn của mình xoa xoa hai má mềm như đậu hũ của Ly Luân.

Lòng bàn tay thiếu nữ còn mang chút hơi ấm, Ly Luân bị động tác ôn nhu của nàng làm cho ngẩn ngơ ra, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, dùng sức hất tay Văn Tiêu ra, tức giận trừng mắt.

Nhãi con tức giận làm loạn trong mắt Văn Tiêu cũng đều thành biểu hiện đáng yêu, Vcăn Tiêu chống cằm, cười dịu dàng nói: "Nếu có thể nuôi ở Tập Yêu Ti thì tốt quá."

Vừa nghe mấy lời của Văn Tiêu, Bạch Cửu như lâm đại dịch vậy, vội chạy đến bên người Ly Luân.

"Ta cảm thấy nhóc con đệ nhất định sẽ thích ăn gà ăn mày, thịt dê nướng, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu..."

Bạch Cửu chớp chớp mắt, thiếu chút nữa viết lên mặt mục đích của mình: "Đúng không đúng không, ngươi nhất định thích ăn mấy món này, ta lập tức kêu Anh Lỗi đi làm."

Bùi Tư Tịnh hơi gật đầu: "Một khi đã như vậy, liền chờ tiểu Trác đại nhân trở lại tìm người nhà của hắn rồi hẵng tính."

Nhãi con tức giận nhíu mày nói: "Ta đã nói các ngươi mau đem A Yếm trả lại cho ta, nêu không ta sẽ...

"A Ly!"

"A Yếm?"

Tiểu Chu Yếm buông tay Trác Dực Thần ra, chạy như bay về phía Ly Luân ôm lấy hắn.

"A Ly, ngươi tới rồi!"

Tiểu Chu Yếm nhón chân đem mặt nhỏ chôn sâu vào hõm vai đối phương khiến khuôn mặt nhỏ của Ly Luân đỏ bừng lên, hai tay ôm lấy bả vai Chu Yếm.

"A Yếm, sao ngươi lại chạy tới đây vậy? Có bị thương không? Có ai khi dễ ngươi không?"

"Không có a, ta còn được ăn thật nhiều hạch đào nữa.", tiểu Chu Yếm mềm giọng nói.

Chu Yếm từ trong tay Trác Dực Thần lấy ra chong chóng nhỏ, hít một hơi thật sâu đến banh cả quai hàm, miệng nhỉ chu chu hướng chong chóng nhẹ nhàng thổi ra.

"A Ly nhìn này, chong chóng nhỏ xinh đẹp này tặng cho ngươi đó!"

Chu Yếm đôi mắt cong cong, cao hứng mà đem chong chóng đưa cho Ly Luân.

"Đồ vật ở nhân gian thì có gì mà tốt chứ", Ly Luân khẽ hừ nhẹ một tiếng, một bộ không tình nguyện lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy chong chóng.

Hai người hỗ động khiến Tập Yêu Ti mọi người cười ngả nghiêng một trận. Anh Lỗi gấp không chờ được mà chà xát tay, đột nhiên đem Chu Yếm cùng Ly Luân bế lên.

"Qúa tốt rồi, cả hai nhóc đều có thể nuôi."

Ly Luân giãy giụa muốn thoát khỏi tay Anh Lỗi, không ngờ lại bị một đôi bàn tay mảnh khánh của nữ từ ôm lấy.

"Trước hôn tỷ tỷ một cái đã."

Ly Luân liền choáng váng, không hiểu chuyện gì cả, Văn Tiêu liền nhân lúc hắn ngơ ngác bẹp một cái hôn lên má phải phúng phính của hắn.

"Ngươi!"

Ly luân tức giận liền muốn thi pháp với người trước mặt, không ngờ má trái lại nhiều thêm một dấu môi đỏ thẫm.

Văn tiêu cười tủm tỉm.

"Được rồi, phải đối xứng như này mới đẹp"

"Tỷ tỷ", tiểu Chu Yếm ngoan ngoãn giơ hai tay, "Đệ cũng muốn được hôn hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro