Triệu Viễn Chu trở thành anh em song sinh của Bách Lý Đông Quân (10)


Bách Lý Lạc Trần vừa trở về thành Càn Đông liền biết tin hai đứa cháu trai bảo bối của mình bị đuổi ra khỏi phủ, bây giờ không biết đang trốn ở chỗ nào, khắp nơi đều tìm không thấy.

Ông tức giận đá một cước vào mông thằng con trai tốt nhà mình, dám đánh cháu trai của ông, gan to quá nhỉ.

Kết quả là Bách Lý Thành Phong cũng bị lão cha nhà mình đuổi ra ngoài, tìm không được hai đứa nhỏ thì cứ ở ngoài đó luôn đi, đừng có trở về. Mà bởi vì cả ngày chưa được gặp hai nhi tử bảo bối mà Bách Lý Thành Phong đã bị phu nhân nhà mình đánh cho một trận bầm dập.

Đúng là vị trị của Bách Lý Thành Phong ở Trấn Tây Hầu Phủ nằm tuốt ở tận đáy mà.

"Gia gia!"

Âm thanh vui sướng của Bách Lý Đông Quân từ ngoài phủ truyền vào.

Vẻ tối tăm trên mặt Bách Lý Lạc Trần nháy mắt liền tiêu tán đi, trở thành một người ông hiền từ khác hẳn lúc nãy.

Quay đầu thấy tiểu Đông Quân đang lạch bạch chạy tới, phía sau còn có tiểu Kình Chu đang thong thả cuốc bộ. Hai tên nhóc con này, lâu rồi không thấy càng đáng yêu hơn lúc trước.

"Ui chao, Đông Quân, Kình Chu mau tới ngồi bên gia gia nào."

Bách Lý Lạc Trần thanh âm đều nhu hoà không ít, tay xoa xoa mái tóc mềm của cháu trai, trong lòng vui đến sắp nở hoa rồi.

Mà Bách Lý Thành Phong vừa bị rống to quỳ bên cạnh, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh: Chắc chắn ta không phải con ruột của ông ấy.

Trấn Tây Hầu trở về động tĩnh tất lớn, Triệu Viễn Chu giây lát đã nhận ra.

Mà chuyện Tây Sở Kiếm Ca, Bách Lý Lạc Trần cũng không hề dò hỏi qua hai huynh đệ bọn họ, giống như đã sớm biết từ lâu rồi. Dù sao ông cũng là Trấn Tây Hầu đại danh đỉnh đỉnh cơ mà, sao có thể ở địa bàn của mình một chút động tĩnh còn không rõ ràng?
——
Bách Lý Đông Quân quyết tâm muốn luyện kiếm, vì thế nhiệm vụ dạy dỗ tên tiểu tử này liền rơi trên người Bách Lý Thành Phong.

Mà Triệu Viễn Chu hiếm khi mới ở nhà liền bị gia gia mình tóm lấy mang theo bên người, sợ hắn thoắt một cái liền chạy đi mất.

Ở nhà chưa được vài ngày, Triệu Viễn Chu liền biết tin người của Thiên Khải thành đã tới.

Tây Sở Kiếm Ca xuất thế khiến toàn giang hồ rung chuyển, mà theo đó còn có tin tức "Đại công tử Bách Lý gia đã khôi phục thần trí.", không khỏi khiến vị nào đó ở kinh thành càng thêm e dè thế lực của Trấn Tây Hầu phủ.

Triệu Viễn Chu lộ diện đe dọa đám người kia đừng đánh chủ ý lên Bất Nhiễm Trần, tuy không nói cho bọn họ biết thân phận của hắn, nhưng rốt cuộc bản thân hắn lớn lên cùng Bách Lý Đông Quân giống nhau như đúc, mà Bách Lý Đông Quân lúc trước đã tự báo ra tên tuổi của mình, không cần nói cũng Triệu Viễn Chu hắn là ai.

Tới vẫn là người quen, Lôi Mộng Sát cùng Tiêu Nhược Phong.

Triệu Viễn Chu vừa đến xa xa ngoài biệt viện liền nghe lão cha nhà mình đang rống giọng nói: "Trấn Tây Hầu phủ ta nhiều nhân tài như vậy, vì sao lại chỉ muốn một mình Đông Quân?"

Hắn bước chân liền chững lại, nhăn mày suy nghĩ.

Thị vệ bên ngoài thấy hắn, vừa muốn hành lễ kêu đại công tử liền bị hắn giơ tay ngăn lại.

Đứng ngoài cửa nghe một chút, có lẽ sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Nghe xong mọi chuyện, hắn liền bất lực không nói nên lời.

Lý Trường Sinh muốn nhận Đông Quân làm đệ tử?

Là bởi vì chuyện Tây Sở Kiếm Ca sao, hay là vì chuyện gì khác?

Triệu Viễn Chu cất bước đi vào, vừa rồi hắn cố ý che giấu khí tức của mình, vì thế không ai phát hiện ra hắn đã đứng ngoài cửa được một hồi lâu rồi.

Chuyện Đông Quân bái Lý Trường Sinh làm sư phụ, Triệu Viễn Chu vẫn như cũ tôn trọng ý kiến đệ đệ mình, để cho Đông Quân tự mình quyết định.

Thấy hắn tiến vào, Bách Lý Thành Phong nháy mắt từ trên ghế đứng dậy.

"Sao con lại ra đây? Không phải đã bảo con ở lại trúc viện nghỉ ngơi rồi sao?"

Triệu Viễn Chu hướng Bách Lý Thành Phong ngoan ngoãn cười, lại liếc mắt nhìn Lôi Mộng Sát cùng Tiêu Nhược Phong, sau đó cúi người hành lễ với Bách Lý Lạc Trần.

"Gia gia, con tới để chào tạm biệt. Lần này đã trở về một hồi lâu, con vẫn còn nhiều nơi chưa tìm qua, đã tới lúc con phải đi rồi."

Ý cười trên mặt Bách Lý Lạc Trần nháy mắt nhạt dần, không khí cũng trở nên áp lực hơn.

"Kình Chu....con..." Ông ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Triệu Viễn Chu cùng Bách Lý Đông Quân vốn đã không giống nhau, Đông Quân từ nhỏ đã ở Trấn Tây Hầu phủ, vẫn luôn ở bên người ông, lần rời đi lâu nhất vẫn là mấy ngày trước lén trộm đi khế đất đi Tây Nam kia.

Mà Triệu Viễn Chu, chỉ trừ mười năm là người si ngốc, từ khi thanh tỉnh lại đã được sáu năm, nhưng chân chính ở bên cạnh ông chỉ vỏn vẹn một năm liền rời thành Càn Đông đi hành tẩu giang hồ.

Cho nên Bách Lý Lạc Trần trong lòng liền đối với cháu trai lớn của mình càng thêm luyến tiếc.

Tiêu Nhược Phong từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu, ánh mắt có chút kinh hãi. Người này đã từng bị đồn đãi là một người ngốc không biết gì, bây giờ lại trông khí phách như vậy.

Hắn đứng lên: "Vị này chính là đại công tư đi. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Triệu Viễn Chu nhìn về phía Tiêu Nhược Phong cười đáp: "Tại hạ vốn đã là một tên ngốc nhiều năm, tiểu tiên sinh đây nghe thấy chắc hắn cũng không phải chuyện tốt nào đi."

Tiêu Nhược Phong sửng sốt, người này, không dễ chọc.

Sau đó liền điều chỉnh tốt lại cảm xúc của mình: "Lý tiên sinh nhờ ta truyền đến đại công tử một câu."

Triệu Viễn Chu nhướng mày: "Có chuyện gì sao?"

Tiêu Nhược Phong nhìn Triệu Viễn Chu, từng câu thuật lại lời Lý Trường Sinh: "Tiểu Kình Chu, ngươi nếu có thời gian liền đến Thiên Khải Thành đi, đồ vật ngươi muốn tìm ta đã tìm được rồi."

Nghe thấy vậy, Triệu Viễn Chu hai mắt sáng rực lên, kích động hướng đến trước mặt Tiêu Nhược Phong.

Đại công tử trước nay luôn ung dung bình thản, hiếm khi lộ ra vẻ kích động như hiện tại.

Bách Lý Lạc Trần nhíu mi, Kình Chu là bởi vì muốn tìm thứ gì đó nên mới muốn đi ngao du thiên hạ sao? Hơn nữa...Kình Chu vừa mới tỉnh lại đến cả bọn họ cũng không nhận ra, sao lại cùng Lý Trường Sinh quen biết?

Triệu Viễn Chu không hề do dự trả lời: "Được, ta đi cùng ngươi."

Tiêu Nhược Phong không biết mấy lời này rốt cuộc có ý gì, cũng không biết vì sao sư phụ lại nhận thức đại công tử Bách Lý gia. Nhưng hiện tại, hai người đâu chỉ là quen biết, còn thật hiểu rõ đối phương.

Mà Bách Lý Đông Quân lúc này đang bị nhốt ở hậu viện tập rút kiếm.

Nho tiên sử dụng thuật dược nhân phong ấn lại nội lực bên trong cơ thể Bách Lý Đông Quân, chỉ có khi say rượu mới có thể kích phát ra được.

Triệu Viễn Chu nhìn cha mình chạy như tới đỡ lấy đệ đệ, ngữ khí lạnh lùng hơi mang chút cảnh cáo: "Nếu Đông Quân nguyện ý cùng hai ngươi đi, ta sẽ không ý kiến, nhưng nếu nó không nguyện ý, ai cũng không thể ép buộc được."

Triệu Viễn Chu cũng giương mắt nhìn Tiêu Nhược Phong, mắt đen sâu thăm thẳm: "Ta cũng vậy."

Không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Nhược Phong đột nhiên căng thẳng cả người, giống như bị thứ gì đó cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm, không sao nhúc nhích được."

Chờ hắn phản ứng lại Triệu Viễn Chu đã rời đi từ lâu rồi.

Bên trong tiểu viện kia, Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt nho tiển Cổ Trần, vào thẳng vấn đề.

"Hiện tại nếu ngài trốn đi, ta có thể bảo hộ ngài sẽ sống thọ tới trăm tuổi."

Nhưng nho tiên lại không hề ngừng lại động tác đánh đàn trên tay, giương mắt nhìn Triệu Viễn Chu, trong mắt không có nửa phần cảm kích, vẫn một bộ trầm tĩnh như cũ.

"Kình Chu, số mệnh của ta tới đây là kết thúc rồi, lại trốn chạy cũng có nghĩa lý gì nữa đâu?" Thầm than nhẹ một tiếng, "Ta đã trốn lâu lắm rồi, cũng thật mệt mỏi, ta cũng không muốn trốn nửa. Đời này có thể có một người đồ đệ như Đông Quân, đối với ta đã đủ lắm rồi."

Im lặng vài giây, Triệu Viễn Chu rốt cuộc mở miệng: "Cho nên, ngươi muốn chết?"

Nho tiên nhìn hắn không đáp lời, đáp án đã rõ ràng.

Triệu Viễn Chu cong môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Ngài muốn chết, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng ta biết nếu ngàu chết, Đông Quân sẽ thực thương tâm."

Nho tiên nhạy bén cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Triệu Viễn Chu.

Ông đã lánh đời nhiều năm, Triệu Viễn Chu trước mặt ông đó giờ đều chỉ là một đứa nhỏ có hơi chút thành thục mà thôi. Mà hiện tại...ông rốt cuộc cũng không rõ Triệu Viễn Chu rốt cuộc là loại người gì.

Đè nén sự khác thường trong lòng, "Kình Chu, Đông Quân không thể nào vĩnh viễn thiên chân (ngây thơ) như vậy, có một số chuyện trò ấy sớm muộn phải trải qua...."

"Nhưng có ta ở đây, một số việc có thể tránh liền đừng làm, không cần tăng thêm thống khổ cho đệ ấy." Triệu Viễn Chu trước một bước đánh gãy lời nho tiên nói.

Giờ khắc này, nho tiên cũng bị cảm giác áp bách trên người thiếu niên làm cho sửng sốt. Ông nháy mắt đứng lên, nhìn hai tròng mắt dần chuyển sang màu đỏ tươi của Triệu Viễn Chu, yêu văn ẩn hiện trên khuôn mặt thiếu niên khiến ông khiếp sợ không thôi.

"Ngươi....nhập ma"

Triệu Viễn Chu chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ông, chậm rãi tiến lên: "Thiên hạ này, ta nói ai chết, hắn sẽ phải chết. Nhưng ta muốn ai sống, người đó bắt buộc phải sống."

Còn chưa kịp kinh ngạc trước lời nói ngông cuồng này của thiếu niên, giây tiếp theo Triệu Viễn Chu đã xuất hiện trước mặt ông. Nho tiên chỉ vừa mới xoay người lại, một từ "mộng" mang theo yêu lực đỏ tươi như sóng triều mãnh liệt mà vùi lấy ông. Sau đó nho tiên liền ngã xuống chìm vào giấc mộng, mất đi ý thức.

Ảo ảnh duy trì góc sân này không còn, sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra nơi này. Triệu Viễn Chu mang nho tiên giấu ở một góc, dùng yêu lực biến nơi này thành một tiểu viện bỏ hoang tiêu điều.

Lúc Tiêu Nhược Phong vừa tới, chỉ nhìn thấy Bách Lý Kình Chu đang thất thần đứng trước thềm đá.

"Đại công tử." Hắn hơi nhíu mày gọi một tiếng.

Triệu Viễn Chu chậm rãi xoay người, nước mắt trong suốt từng từng từng giọt vương trên má người kia.

Người này so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, giờ phút này lại trông mỏng manh dễ vỡ như vậy, cảm giác áp bách mười phần lúc nãy cũng không còn nữa, trâm cài lông nhung bị hắn cầm trong lòng bàn tay, một đầu tóc bạc xõa tung rối mù trên nền đất, khóc đến lê hoa đái vũ. Trong mắt là bi thương nồng đậm.

Mà nhìn khung cảnh hiu quạnh của tiểu viện, Tiêu Nhược Phong liền đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

"Nho tiên..ngài ấy..."

Triệu Viễn Chu rũ mắt không nói lời nào, ngước mặt về phía trước. Trên thềm đá là thanh kiếm nhiễm đầy máu tươi của nho tiên.

Tiêu Nhược Phong há miệng thở dốc, không biết nói gì cho phải.

Bọn họ cứ như vậy yên lặng đứng trong sân, không khí ngày càng trầm xuống.

Không tận mắt nhìn thấy thi thể của nhi tiên, theo lý mà nói Tiêu NHược Phong không thể trở về báo cáo lại cho phụ hoàng của hắn.

Nhưng Triệu Viễn Chu khóc đến tuyệt vọng như vậy, khiến người khác nhìn mà đau lòng, yên lặng ấm ức rơi nước mắt.
Sau đó hắn cũng mang người đến tra xét cũng không phát hiện ra thân ảnh của nho tiên, chuyện này cuối cùng mới kết thúc ở đây.

Nửa khắc sau, Bách Lý Đông Quân vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt mở to ra, khóe mắt lập tức đỏ bừng.

Hắn không thèm để ý Tiêu Nhược Phong, lảo đảo chạy về phía ca ca mình, nắm lấy cổ tay người kia, cả người run rẩy.

"Ca...ca"

Bách Lý Đông Quân nói không nên lời, như có thứ gì lắp kín lấy cổ họng vật, bất lực kêu ca, muốn từ trong miệng người kia nghe được đáp án mình mong muốn.

Nhưng giây tiếp theo, Bách Lý Đông Quân nhìn thấy ca mình trên mặt toàn là nước mắt liền giật mình không thôi.

Hắn chỉ thấy qua nước mắt của ca mình hai lần.

Một lần là vào sáu năm trước, ca ca ngồi trên giường tay nâng một mảnh hòe diệp rơi lệ, đẹp như trong tranh vậy.

Đây chính là lần thứ hai.

Bách Lý Đông Quân có chút luống cuống, vì thế không chú ý đến ca ca nhà mình đang điên cuồng nháy mắt với hắn ra ám hiệu.

Tiểu Đông Quân nháy mắt liền khóc nức nở, nước mắt chảy dài.

"Sư phụ..."

Triệu Viễn Chu hoảng hồn ôm lấy đệ đệ: "Đông Quân, nho tiên, ngài ấy....lúc chết cũng không hề thống khổ,"

Một bên nói, một bên ở trong lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân viết xuống một chứ "sống".

Bách Lý Đông Quân nhất thời sửng sốt, mặt đầy nước mắt ngơ ngác nhìn ca mình, không hiểu chuyện gì cả.

Triệu Viễn Chu thầm than nhẹ trong lòng. Đệ đệ ngốc này, sao đến cả diễn kịch cũng không biết, còn không có linh động như tiểu Trác đâu.

Trác Dực Thần nằm không cũng dính đạn: ????

Hắn nức nở nói: "Đông Quân, nho tiến nói, kiếm của ngài ấy để lại cho đệ."

Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng phản ứng lại, sư phụ trước nay chưa từng dùng kiếm. Cái mà thiên hạ thường đồn là tiên kiếm của nho tiên, bất quá chỉ là một cái phôi kiếm sư phụ thường hay dùng mà thôi, so với Bất Nhiễm Trần còn kém hơn nhiều. Đây là chuyện hai ngày trước người vừa kể cho hắn, cho nên, sư phụ không có chết!

Rốt cuộc hiểu được ca ca nhà mình muốn nói gì, Đông Quân nháy mắt liền nhập diễn.

"Hu hu hu, sư phụ, người chết thảm quá...Ưm ưm ưm."

Triệu Viễn Chu duỗi tay bịt kín miệng Bách Lý Đông Quân.

Được rồi, đủ rồi.

Cái kỹ thuật diễn này...Hắn thực sự không nhìn nổi nữa. Quá khoa trương rồi!

Sau đó trộm liếc nhìn nho tiên đang hôn mê nằm dưới tàn cây, hoài nghi rằng nếu tiếp tục để Đông Quân gào như vậy, liền gào cho nho tiên tỉnh luôn không.

May mà hắn kịp thời duỗi tay ngăn lại mới không khiến cho Tiêu Nhược Phong chú ý tới.

Sau khi đám người kia rời đi, chỉ còn hai người họ trong tiểu viện, Triệu Viễn Chu mới kể lại mọi chuyện cho Đông Quân, tất nhiên là đã lược bỏ một vài lời đối thoại của hắn cùng nho tiên rồi.

Triệu Viễn Chu cũng dùng nhất tự quyết đánh thức nho tiên.

Dưới sự làm nũng, năn nỉ ỉ ôi của Đông Quân cùng Triệu Viễn Chu đứng một bên âm thầm uy hiếp đe dọa, nho tiên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của nho tiên, Đông Quân vẫn quyết định hướng Thiên Khải thành đi tới, tham gia kỳ thi của tắc hạ học đường.

Dưới cái nhìn của ông, Bách Lý Đông Quân vĩnh viễn không có khả năng dựa vào ca ca hắn, tiểu Đông Quân cũng cần thiết phải trưởng thành rồi.

Nhưng kỳ thật, Triệu Viễn Chu vốn có thể bảo hộ đệ đệ nhà mình, cả đời làm một tiểu công tử không rành thế sự vô lo vô nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro