Triệu Viễn Chu trở thành anh em song sinh của Bách Lý Đông Quân (5)
Lần đầu đặt chân đến Thiên Khải thành, Triệu Viễn Chu đã mười lăm tuổi. Thời gian qua hắn đã đi thăm thú rất nhiều địa phương khác nhau. Bắc Khuyết, Nam Quyết còn có nhiều thành trì khác của Bắc Ly nữa, cuối cùng cũng tới kinh đô của Bắc Ly.
Chu Yếm trước đây vẫn luôn thích kết giao bằng hữu, thích chơi đùa, vì thế nên mới hay trốn xuống nhân gian chơi. Nhưng Ly Luân lại không muốn, hắn chỉ có một người bằng hữu là Chu Yếm, cũng hy vọng Chu Yếm chỉ có một mình hắn là bằng hữu.
Hắn không biết rằng tuy Chu Yếm có rất nhiều bằng hữu, nhưng với Chu Yếm, Ly Luân là người đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế được.
Hắn chỉ biết hắn thích A Yếm, biết A Yếm là bằng hữu của mình, hắn không muốn chia sẻ A Yếm với người khác.
Chính bởi vì cái suy nghĩ ấu trí này mới khiến hai người họ hiểu lầm nhau tận tám năm. Mãi đến lúc chết đi, thần thức tương ngộ Chu Yếm mới biết chuyện này.
Nhưng hiện giờ, Triệu Viễn Chu tuy đi ngao du thiên hạ, hành tẩu khắp giang hồ nhưng lại không có tâm tư đi kết giao bằng hữu, có lúc hắn bị khung cảnh phồn hoa của nhân gian hấp dẫn lấy, nhưng cuối cùng vẫn là một người cô độc ngắm cảnh, chỉ có một mảnh hòe diệp làm bạn bên người.
Mấy năm nay, hắn hình như có chút hiểu được cảm giác khi xưa của Ly Luân. Hiểu được cái loại tâm ý...Chỉ muốn làm bạn cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Nên dù đã gặp qua nhiều người, cũng chưa có người nào được xem là bằng hữu của hắn, nhiều lắm chỉ là người quen mà thôi.
Chỉ trừ bỏ một người....
Là đệ nhất cao thủ Nam Quyết, Vũ Sinh Ma.
Còn đồ đệ của hắn...miễn cưỡng xem là nửa cái bằng hữu đi. Nhưng Triệu Viễn Chu đối đãi với tên tiểu tử này càng giống một người đệ đệ hơn, cùng Đông Quân giống nhau vậy.
Lúc ấy Vũ Sinh Ma đang cùng người khác so đấu, tiểu đồ đệ của hắn cũng đang núp ở một góc lặng lẽ quan sát.
Hai người đang chăm chú tỷ thí, không chú ý đến thiếu niên phía sau sắp bị dư chấn của cuộc chiến làm cho bị thương, Triệu Viễn Chu đi ngang trông thấy liền căng dù kéo người ra sau bảo hộ.
Hắn nói cho bọn họ biết mình chính là Triệu Viễn Chu, cũng biết danh tiếng của mình ở trên giang hồ không được tốt lắm, đây cũng là một trong những lý do hắn không muốn kết giao bằng hữu.
Hắn lúc ấy cũng cho rằng Vũ Sinh Ma sẽ giống những người khác bài xích hắn, vốn định xoay người rời đi. Không ngờ Vũ Sinh Ma lại xông tới muốn cùng hắn đánh một trận.
Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ, không muốn cùng người kia đánh nhau.
Đột nhiên Vũ Sinh Ma nhìn thấy mảnh hòe diệp trong tay áo hắn, liền nói bản thân đã từng thấy qua một mảnh giống như vậy. Mà muốn đổi lấy tin tức này, Triệu Viễn Chu phải cùng hắn đánh một trận.
Triệu Viễn Chu không chút do dự đồng ý ngay.
Vì thế Triệu Viễn Chu cùng Vũ Sinh Ma quần chiến với nhau trên mặt hồ một lát, Triệu Viễn Chu đã nâng cán dù kề ngay yết hầu người đối diện, chỉ một chút nữa thôi là có thể lấy mạng của Vũ Sinh Ma.
"Ta chịu thua." Vũ Sinh Ma bất lực nói. Vậy là trên thế giới này lại có một người hắn muốn đánh bại rồi.
Không đánh không quen, Triệu Viễn Chu cùng Vũ Sinh Ma cùng nhau kết giao bằng hữu. Vũ Sinh Ma nói cho Triệu Viễn Chu biết hắn đã từng thấy qua mảnh hòe diệp kia ở trong tay đệ nhất thiên hạ Lý Trường Sinh. Mà người kia...hiện đang ở thành Thiên Khải."
Vì thế nên Triệu Viễn Chu mới quyết định đến Thiên Khải.
Triệu Viễn Chu cũng nhận thấy kinh mạch toàn thân Vũ Sinh Ma đã bị lệ khí ăn mòn gần hết, chắc chắn chỉ chống cự được vài năm nữa. Mà Diệp Đỉnh Chi quanh người lệ khí so với bạn bè cùng trang lứa cũng quá trầm trọng hơn rất nhiều.
Người sở dĩ nhập ma là bởi lệ khí trong người quá nặng, lại không thể khống chế được, giống như hắn lúc trước, bị lệ khí khống chế mà đi tàn sát người vô tội.
Vì thế trước khi rời đi, Triệu Viễn Chu liền giúp hai thầy trò bọn họ dời đi lệ khí trong người.
Sau này thư từ qua lại nhiều, Vũ Sinh Ma mới nói cho Triệu Viễn Chu biết, lần đầu gặp hắn Vũ Sinh Ma kinh ngạc không phải bởi vì hắn là Triệu Viễn Chu, mà bởi vì tuổi của hắn.
Triễu Viễn Chu ở giang hồ thanh danh vang dội khiến người nghe thấy mà khiếp đảm, nhưng người biết được bộ dáng chân thực của hắn lại không nhiều lắm. Nên khi Vũ Sinh Ma biết đại ma đầu Triệu Viễn Chu trong truyền thuyết vậy mà lại là một thiếu niên chỉ trạc tuổi đồ đệ của hắn, hắn mới kinh ngạc đến thế.
......
Mỗi tòa thành đều có những điểm đặc sắc và ý nghĩa riêng của nó, nhưng Thiên Khải thành chắc chắn là nơi náo nhiệt nhất.
Triệu Viễn Chu vừa tới đã không kịp nghỉ ngơi, cứ thế đi thẳng tới nơi gọi là "Tắc hạ học đường" theo lời Vũ Sinh Ma.
Chỉ là có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng học đường sẽ là nơi an tĩnh, thế nhưng hôm nay lại có một đám người đứng rộn ràng nhốn nháo ngoài cổng, cơ hồ chiếm hết cả một góc phố.
Hắn thu dù về cầm trên tay, đi lên phía trước dò hỏi, "Huynh đài cho ta hỏi thăm, ta hôm nay vừa đền Thiên Khải, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại đông người thế này?"
Người qua đường trợn tròn hai mắt nhìn hắn: "Ngươi không biết? Hôm nay là cao khảo mỗi năm một lần của Tắc hạ học đường đó. Mọi cư sĩ trên giang hồ đều tụ tập về nơi đây chỉ để gia nhập học đường, trở thành đệ tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ Lý tiên sinh."
Triệu Viễn Chu gật đầu cảm tạ, hắn có nghe nói qua nhưng cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Không ngờ bản thân lại may mắn đến vậy, mới đến ngày đầu tiên liền gặp được Lý Trường Sinh.
"Vậy hôm nay có thể nhìn thấy Lý tiên sinh sao?"
Người qua đường kia càng kinh ngạc hơn nhìn hắn, hừ hừ hai tiếng: "Tiểu công tử ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, Lý tiên sinh là được tôn là trích tiên ở nhân gian, sao có thể dễ dàng gặp được? Hơn nữa không phải đệ tử nào cũng có thể nhìn thấy Lý tiên sinh, người từng gặp qua ông ở đây chắc chỉ có mỗi Bắc Ly Bát công tử mà thôi.
Triệu Viễn Chu mím môi không nói chuyện nữa. Lý tiên sinh này, vậy mà lại phô trương đến như này à.
Vốn định trà trộn vào đội ngũ tuyển sinh để tìm người, nhưng xem ra cách này lại không ỏn lắm.
Vừa tiến vào thành Thiên Khải hắn đã dùng phép biến tóc mình thành màu đen. Tuy trên đời này không phải chỉ có mình hắn còn trẻ đã một đầu tóc bạc, nhưng cũng rất hiếm thấy.
Hắn biết rõ quan hệ giữa Trấn Tây Hầu phủ và hoàng tộc Tiêu Thị là như thế nào, mà Bách Lý đại công tử trời sinh tóc bạc trắng lại không phải chuyện bí mật gì.
Nếu bọn họ chỉ tìm hắn thì không sao, nhưng hắn không thể không bận tâm đến mọi người ở Trấn Tây Hầu phủ. Vì thế nên để phòng ngừa bất trắc, hắn liền ngụy trang một chút.
Mãi đến tối khuya thì cao khảo ở học đường mới kết thúc, đám đông cũng tan dần đi, phố phường liền trở nên an tĩnh lại.
Triệu Viễn Chu giấu đi khí tức của mình, quang minh chính đại bước vào học đường.
Bên trong học đường cũng thật yên tĩnh, một bóng người cũng không có, chỉ có vài trản đèn đang lẻ loi phát sáng.
Hắn dừng lại giữa học đường nhìn bốn phía, phút chốc liền xuất hiện một bóng người, hắn liền niệm nhất tự quyết.
"Diệt."
Nháy mắt đèn trong học đường đều vụt tắt, bóng đêm bao phủ lấy nơi đây, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để nhìn rõ trước mặt.
Triệu Viễn Chu lẳng lặng đứng ở nơi này, chờ Lý Trường Sinh tới gặp hắn. Không đến vài giây, Lý Trường sinh một thân bạch y đầu tóc bạc phơ xuất hiện trên nóc nhà, cau mày nhìn người trong học đường, tầm mắt dừng lại ở cây dù trên tay người kia.
Là Chấp tán quỷ của Ám hà?
Không đúng, hắn là....
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là Triệu Viễn Chu?"
Triệu Viễn Chu không ngẩng đầu, vẫn trầm mặt nhìn về phía trước: "Đúng vậy."
Lý Trường Sinh thấy vậy liền từ nóc nhà nhảy xuống cùng Triệu Viễn Chu mặt đối mặt, ông không giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt, đại ma đầu này...có phải quá trẻ tuổi rồi không.
Triệu Viễn Chu đã rời đi Bách Lý gia nhiều năm, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều, khí chất khác hẳn lúc xưa, đã vậy còn thay đổi màu tóc, vì thế không ai có thể nhận ra hắn là đại công tử của Trấn Tây Hầu.
"Lý tiên sinh." Triệu Viễn Chu trước mở miệng nói với Lý Trường Sinh, "Lần này ta tới không hề có ác ý, chỉ muốn tìm lại đồ vật thuộc về ta."
Lý Trường Sinh nhìn hắn cảnh giác, như có như không lạnh mặt nhìn hắn cười: "Vậy sao? Đồ vật của ngươi sao lại ở trong tay ta chứ?"
"Không biết." Triệu Viễn Chu đáp, "Nhưng ta biết rõ nó đang nằm ở chỗ ngươi."
"Vậy ngươi nói xem đó là vật gì?"
Triệu Viễn Chu chậm rãi giơ tay, một mảnh hoè diệp toả ra kim quang chậm rãi bay ra từ ống tay áo, làm loạn mà lăn lộn trong lòng bàn tay hắn.
Lý Trường Sinh liếc mắt liền nhận ra đây là thứ gì, hắn xác thực có một mảnh hoè diệp giống vậy. Mấy năm trước, hắn đột nhiên cảm nhận được có một nguồn năng lượng lớn đang dao động ở Thiên Kim Đài, vừa chạy đến liền phát hiện chính mảnh hờ diệp này là thứ phát ra nguồn năng lượng dồi dào kia.
Sau đó hắn đem mảnh hoè diệp kia về nghiên cứu một phen nhưng cũng không tìm thấy gì cả, chỉ biết có một nguồn năng lượng cường đại đang ẩn sâu trong nó
Nghĩ đến việc nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến giang hồ rung chuyển, rốt cuộc ai cũng đều khát vọng đạt được sức mạnh cường đại. Vì thế Lý Trường Sinh quyết định giữ mảnh hoè diệp này lại bên người. Lâu dần mảnh hoè diệp này cũng không có động tĩnh gì, hắn cũng xém quên mất sự tồn tại của nó
Không ngờ rằng sẽ có người lại vì mảnh hòe diệp này mà đặc biệt tìm tới, trên tay còn có một mảnh y hệt vậy. Thậm chí mảnh hoè diệp trong tay Triệu Viễn Chu so với mảnh của hắn càng thêm cường đại, nhìn ánh kim quang toả ra từ nó liền biết.
"Đây rốt cuộc là vật gì?"
Triệu Viễn Chu không trả lời, lặp lại câu nói cũ: "Chỉ cần ngươii đưa hoè diệp cho ta, ta sẽ rời đi ngay lập tức."
Một câu này lập tức chọc cho Lý Trường Sinh nóng máu, hắn cười nói: "Ngươi nói của ngươi thì mảnh hòe diệp này liền là của ngươi à? Vậy nếu ta nói mảnh còn lại trong tay ngươi cũng là của ta có được không?"
....Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Ở ngã rẽ xa xa là một đám thiếu niên đang chụm lại thành một đống trộm nhìn hai người kia.
"Này Kiếm tam, ngươi đừng có đẩy ta."
"Là ngươi đẩy ta mới đúng, Lôi Nhị, ta sắp bị đẩy rớt ra ngoài rồi này, ngươi mau tránh ra một chút đi."
"Chúng ta trộm nhìn lén như vậy...có được không?"
"Ai da Lạc Hiên, có sư phụ ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Với lại ngươi không tò mò đại ma đầu trong truyền thuyết một người phế đi một nửa Bắc Khuyết, Triệu Viễn Chu trông như thế nào sao?"
Lôi Mộng Sát luyến thắng níu, không chớp mắt nhìn hai người trước mặt.
"Sư huynh....các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Tiêu Nhược Phong từ xa đi tới nhỏ giọng hỏi.
Lôi Mộng Sát giật mình vội bịt miệng Tiêu Nhược Phong lại: "Lão Thất, nhỏ tiếng một chút."
Tiêu Nhược Phong hất tay Lôi Mộng Sát ra, u oán nói: "Chuyện này chúng ta tốt nhất đừng gây thêm phiền toái cho sư phụ."
"Này, sao lại thêm phiền được chứ? Cùng lắm lúc đó chúng ta bỏ chạy là được, ai da lão Thất, ngươi đừng nói chuyện nữa, yên lặng nhìn đi."
Tiêu Nhược Phong nhíu mày nhìn về phía thân ảnh đối diện với Lý Trường Sinh, cuối cùng cũng quyết tâm gia nhập đội ngũ nhìn lén.
Triệu Viễn Chu nhướng mày: "Không cho?"
"Đúng vậy." Lý Trường Sinh khiêu khích đáp lời.
"Vậy ta cũng không nhiều lời nữa."
Yêu văn hiện ra, yêu lực đỏ tươi nháy mắt đã đáng về phía Lý Trường Sinh. Lý Trường Sinh đảo mắt một cái, cũng lập tức phóng thích nội lực.
Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm nhau tạo gây nên một cơn dư chấn khủng khiếp.
"Không ổn rồi!" Lôi Mộng Sát lập tức che chở mấy sư đệ sau lưng, nhanh chóng lùi về sau nhưng cũng bị ảnh hưởng đến.
Cuối cùng là nhờ Lý Trường Sinh thu lực lại mới tránh làm bọn họ bị thương.
"Mấy tên tiểu tử thúi các ngươi, không muốn sống nữa phải không. Mau lăn khỏi nơi này ngay."
Nhìn mấy đồ đề của mình chạy ra khỏi phạm vi nguy hiểm, hắn mới lần nữa nhìn về Triệu Viễn Chu, không dám coi thường đối phương. Triệu Viễn Chu thực kinh ngạc, thiếu niên đối diện chỉ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng có thể cùng hắn đánh đến bất phân thắng bại.
Chẳng lẽ người này cũng luyện đại xuân công sao?
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hắn liền dừng lại ở vết sẹo trên cổ Triệu Viễn Chu. Lý Trường Sinh xưa nay chưa bao giờ để lộ cảm xúc của mình nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.
Sao có thể...
Triệu Viễn Chu bắt lấy khoảnh khắc này liền cầm dù lao tới.
Kỳ thực hắn cũng rất ngạc nhiên
Không nghĩ tới thế giới này vậy mà lại có phàm nhân có thể cùng hắn đánh ngang tay, tuy rằng hiện giờ hắn chỉ còn hai phần năm sức mạnh của lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro