Xem ảnh thể Triệu Viễn Chu trở thành anh em song sinh của Bách Lý Đông Quân (5)


[Mưa nhỏ rơi tí tách từng giọt rồi dần dần chuyển lớn, Chu Yếm lúc này tóc đã chuyển sang màu đen tuyền, cầm dù từng bước đến trước một cánh cổng lớn.

Đột nhiên, một lưỡi kiếm từ phía sau hắn đâm tới, dường như đã sớm có dự liệu, hắn nghiêng người dễ dàng né được, cầm dù đánh trả lại người kia. Từ đầu đến cuối đều là một bộ nước chảy mây trôi, thong dong ưu nhã, giống như chỉ đang trêu đùa với tiểu hài tử.

Cho đến khi người kia chĩa mũi kiếm hướng thẳng ngực hắn đâm tới, mà hắn cứ thế tay không nắm lấy mũi kiếm khiến người kia sửng sốt không thôi. Hai người cứ thế kiềm trụ lẫn nhau, không ai nhường ai.

Chu Yếm khẽ cười: "Tiểu Trác đại nhân, muốn giết ta, chỉ mình Vân Quang kiếm của ngươi thì không đủ đâu."

Hắn vừa dứt lời, giây tiếp theo hắn liền dùng sức đâm thẳng mũi kiếm vào thân thể.

Máu tươi tràn ra khỏi khoé môi, nhưng Triệu Viễn Chu dường như không bận tâm đến nó, bình tĩnh nhìn người trước mặt đang nhìn mình với vẻ khó hiểu: "Hiện tại, ngươi không giết được ta."]

Hình ảnh trên màn ảnh liền gợi lên những ký ức không mấy tốt đẹp của Bách Lý gia năm xưa, bọn họ chưa từng để lộ ra bên ngoài chuyện Kình Chu đã từng ngày ngày tìm chết như thế này.

"Ca..." Bách Lý Đông Quân theo bản năng tiến về trước một bước, hắn nhớ lại đêm hôm đó, ca say rượu gọi nhầm hắn thành người tên tiểu Trác, đối với hắn nói "Ta dạy ngươi cách dùng Vân Quang Kiếm, đổi lại, ngươi hãy dùng Vân Quang kiếm...giết ta."

Cho nên thiếu niên kia chính là "Tiểu Trác" trong miệng ca sao?

Mà Vân Quang Kiếm pháp... Bách Lý Đông Quân chỉ nhìn một lần liền biết "Tiểu Trác" trên thuỷ kính kia hiện tại vẫn chưa dùng được bộ kiếm pháp này, dù sao hắn cũng đã luyện nó bao năm qua rồi.

Bách Lý Đông Quân còn có thể mau chóng thích nghi với cảnh tượng này, nhưng mẫu thân bên cạnh đã khóc đến sưng cả mắt. Tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình bị người khác làm cho bị thương nặng đến vậy, sao nàng không đau lòng cho được.

Bách Lý Thành Phong nắm lấy tia nàng an ủi, cũng là đang tự an ủi chính bản thân mình.

Nhưng cũng có vài người có thái độ bất đồng.

Tô Xương Hà cười cợt nói: "Thì ra là một tên tiểu người điên."

Cầm kiếm tự đâm vào chính ngực mình, còn có thể sắc mặt điềm nhiên mà nói những lời hung ác ngông cuồng như vậy.

Thật là điên mà.

Hắn thích.

Không phải nói, rất soái.

[Bên trong địa lao, Triệu Viễn Chu hai tay bị xiềng xích còng lại, đối mặt với người đang mở cửa lao vào vô cùng bình thản.

"Ai da, ta chờ ngươi đến sắp ngủ đông được luôn rồi đây." Triệu Viễn Chu nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đất.

Trác Dực Thần nhíu mày: "Sao ngươi biết ta sẽ tới?"

"Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua được chuyện này." Triệu Viễn Chu mở mắt ra.

"Cái mạng của ngươi, sao ta có thể bỏ qua được."

"Cho nên ngươi nhất định sẽ đến, ngươi muốn biết cách dùng chân chính của Vân Quang kiếm, ta có thể dạy ngươi."

Trác Dực Thần vẫn chưa buông cảnh giác hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"

Hắn biết rõ trên đời này không có cái gì là miễn phí.

"Ta dạy ngươi cách dùn Vân Quang kiếm, ngươi giết ta."

Trác Dực Thần vô cùng kinh ngạc: "Ngươi rất muốn chết sao?"

Triệu Viễn Chu than nhẹ, mang theo chút bất đắc dĩ nói: "Muốn. Hơn nữa ta bắt buộc phải chết trên tay của ngươi."]

Mấy lời của Triệu Viễn Chu như sét đánh vào tâm trí của mọi người ở đây.

Bách Lý Đông Quân nắm chặt tay, theo bản năng hít sâu một hơi.

Hắn là người đầu tiên nhìn thấy ca ca tự sát, cũng là người chứng kiến từng lần tự sát sau này của huynh ấy.

Nhưng khi nghe chính miệng ca mình thừa nhận, hắn vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng.

Vì sao...vì sao ca lại trở nên như vậy.

Diệp Đỉnh Chi cùng Tư Không Trường Phong cực kỳ chấn động, người ca ca mà bọn họ luôn kính trọng và tin cậy, lại chính miệng nói ra mấy lời bi quan tuyệt vọng như vậy.

Không thể tưởng tượng được....

"Ca mạnh như vậy, sao lại..." Tư Không Trường Phong lẩm bẩm.

Người thoạt nhìn cường đại đáng tin cậy như vậy, thì ra cũng có một mặt yếu ớt rách nát thế này.

"Nếu ta đoán không sai, tiểu Kình Chu hẳn đã có một khoảng thời gian không được bình thường đi." Nam Cung Xuân Thuỷ nhìn về phía Bách Lý Lạc Trần, tuy đã sớm đoán trước được, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thực nặng nề.

Bách Lý Lạc Trần thở dài một tiếng, nói: "Năm Kình Chu mười tuổi, xác thực từng có một đoạn thời gian nó ngày ngày tìm cách tự sát, chúng ta chỉ có thể để người giám sát bên cạnh nó, một tấc cũng không rời. Không biết vì sao, sau này Kình Chu bỗng nhiên tốt lên."

"Là bởi vì hoè diệp..." Bách Lý Đông Quân mở miệng nói, hình ảnh ngày hôm đó ca nâng mảnh hoè diệp kia trong tay, ngồi trên giường yên lặng rơi nước mắt hắn vẫn còn nhớ như in trước mắt.

"Một mảnh kim quang hoè diệp."

Hoè diệp?

Nam Cung Xuân Thuỷ chậm rãi nói ra suy đoán của mình: "Hắn nói với ta, hắn đã từng có một người bằng hữu, nhưng người đó lại vì hắn mà chết, thần thức rách nát tụ lại trong bốn mảnh hoè diệp, phân tán tứ phía khắp đất trời. Người nọ chắc hẳn là Ly Luân. Mà trên thuỷ kính chính là những gì mà mảnh thần thức còn thiếu của tiểu Kình Chu đã trải qua.

Cho nên là bởi vì bạn thân chết thảm nên mới muốn tự sát sao?

Nhưng vẫn còn vài điểm mâu thuẫn, ắt hẳn sự tình không chỉ dừng lại ở đây.

"Nhưng thời điểm Ly Luân chết đi, người tên Trác Dực Thần này cũng có tham gia, nhìn như là bạn bè, sao bây giờ lại cùng Kình Chu đánh nhau như kẻ thù." Ôn Hồ Tửu nói.

"Bởi vì Ly Luân chết nên trở mặt thành thù?" Liễu Nguyệt suy đoán nói.

Hắn đã từng xem qua một ít thoại bản, sức tưởng tượng tương đối ôhng phú.

"Không đúng, vậy tại sao Triệu Viễn Chu lại một mực phải chết trên tay Trác Dực Thần? Lôi Mộng Sát thắc mắc nói.

"Bởi vì áy náy...?"

Đối với phỏng đoán này, có người tán đồng, cũng có người nghi hoặc. Dù sao chuyện phía sau vẫn không biết sẽ có gì xảy ra.

[Triệu Viễn Chu miên quyết nhìn người đối diện, kiên quyết nói: "Ta muốn ngươi lập khế ước lời thề với ta, tuyệt đối không đổi ý."

Trác Dực Thần chậm rãi giơ tay thề: "Trác Dực Thần ta, thề với đất trời, chỉ cần Chu Yếm chỉ dạy ta cách dùng chân chính của Vân Quang kiếm, ta nhất định sẽ khiến hắn chết dưới kiếm của mình."]

Cảnh tượng này quá mức trầm trọng, trong mắt mọi người, nếu chuyện này là huynh đệ phản bội nhau, vậy không khỏi quá mức bi ai.

Người đồng đội vừa rồi còn cùng nhau chống lại kẻ địch, bây giờ lại đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, thề muốn lấy mạng đối phương.

Nhưng bọn họ không ngờ , sự thật so với bọn họ tưởng tượng lại càng thêm tàn nhẫn cùng bi ai.

[Thành Thiên Đô gần đây xuất hiện nhiều vụ án tân nương mất tích, vì thế triều đình đã tập hợp nhiều người đến từ các địa phương khác nhau cùng tra án ở Tập Yêu Ti.

Bọn họ tĩnh cách bất đồng, lại trùng hợp cùng nhau tụ lại một chỗ, khiến nơi này vốn quanh năm quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hơn.

Có khi là Triệu Viễn Chu chọc ghẹo tiểu Cửu, khiến hắn sợ tới mức thét chói tai lên. Sau đó liền chạy trốn đến phía sau Trác Dực Thần.

Có khi lại cùng tiểu Trác cà khịa lẫn nhau, ồn ào giống hai tên nhóc con chưa lớn.

Còn có cao lãnh Bùi tỷ tỷ cùn nhìn như vô hại nhưng bên trong phúc hắc thần nữ Văn Tiêu.

Mấy thiếu niên tuổi không lớn lắm cùng ở bên nhau thế này, thực là bừng bừng sức sống.]

Cảnh tượng những người thiếu niên cùng nhau kề vai sát cánh, có lúc khôi hài, có khi lại nghiêm túc, khiến các thiếu niên ở kẽ nứt này vô hình trung lại bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Cũng làm những người ở thế hệ trước nhớ lại thời niên thiếu đầy chí khí của mình.

[Trên một con đường rừng nhỏ hẹp, máu loãng trải dài cả đoạn đường, Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống vận chuyển yêu lữc đi thăm dò xung quanh, trong mắt chợt loé lên ánh đỏ tươi.

Mà bên cạnh, Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần cũng cảm nhận được yêu lực mà rung bần bật.

"Thì ra là thuỷ yêu quấy phá." Triệu Viễn Chu nói.

Văn Tiêu ngồi đối diện giương mắt nhìn về phía hắn: "Thuỷ yêu có rất nhiều, ngươi có thế đem phạm vi thu nhỏ lại một ít không?"

Triệu Viễn Chu nhíu mày, không khí nhất thời có chút nghiêm trọng. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.

"Là yêu lớn lên xấu."

Văn Tiêu thiếu điều trợn trắng hai tròng mắt: "Thật là tin tức hữu dụng, cảm ơn đại ân của ngươi, ha ha, cơ hồ có thể trực tiếp phá án rồi.]

Có người không nhịn được mà cười ra tiếng. Mà Lôi Mộng Sát ở giữa cười đến không chút che giấu nào: "Này cũng không phải vô nghĩa quá rồi sao? Lớn lên xấu, này không phải còn trừu tượng hơn cả thuỷ tộc...."

Nói đến một nửa, Lôi Mộng Sát bỗng nhiên đớ người ra, nụ cười dần dần cứng đờ xoay đầu nhìn về phía Tiêu Nhược Phong: "Hắn, hắn, hắn vừa nói cái gì...Thuỷ tộc? Lại là cái quái gì?"

Tiêu Nhược Phong nhíu mi lắc đầu, quay đầu nhìn Nam Cung Xuân Thuỷ, việc này hiển nhiên đã vượt ngoài nhận thức của bọn họ.

Ở thế giới này không hề có yêu quái, chúng là những sinh vật chỉ tồn tại trong thoại bản mà thôi.

Nam Cung Xuân Thuỷ đã từng có cơ hội nhìn qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi lại tên của rất nhiều loài yêu quái. Hắn vẫn còn chưa xem xong, nhưng đại khái thuỷ tộc...hình như là một chủng yêu nào đó.

"Yêu?!"

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao không thôi.

"Từ từ, ở toà biệt phủ của bọn người tiểu Trác đại nhân kia hình như có treo bảng hiệu "Tập yêu ti" phải không?"

Bỗng nhiên có người nhớ tới nói.

Lời này trực tiếp chứng minh lời Nam Cung Xuân Thuỷ nói.

Ở thế giới kia của Triệu Viễn Chu....có tồn tại yêu quái.

Tư Không Trường Phong: "Nói như vậy, vụ án tân nương mất tích này không phải do người làm, mà là yêu sao?"

Bách Lý Đông Quân có chút lo lắng cho Triệu Viễn Chu, dù sao hắn cũng chưa bao giờ gặp qua yêu quái, cũng không biết thực lực của bọn chúng ra sao.

Cơ Nhược Phong nhìn hình ảnh trên thuỷ kính, lập tức lấy ra giấy bút viết vội thông tin về "thuỷ yêu", trong mắt là vẻ phấn khích không thôi.

Nhưng trừ bỏ Nam Cung Xuân Thuỷ, không có ai hoài nghi rằng....Triệu Viễn Chu cũng là yêu.

Mà Nam Cung Xuân Thuỷ còn có suy đoán rằng Triệu Viễn Chu chính là đại yêu kêu Chu Yếm kia.

[Trác Dực Thần: "Yêu chỉ phân mạnh yếu, sao tới lượt ngươi lại phân xấu đẹp?"

Hắn nhìn về Triệu Viênd Chu: "Là yêu đều xấu, ngươi cũng vậy."

Triệu Viễn Chu:...

Hắn chậm rãi quay đầu, không đồng tình nói: "Ngươi nói bậy."]

Mấy lời này của Trác Dực Thần, Ôn Lạc Ngọc là người đầu tiên không đồng ý.

Tiểu Kình Chu nhà nàng mới không xấu, hắn xinh đẹp như vậy, ai nhìn cũng thích. Này cũng không phải là bởi nàng mang bộ lọc "nhi tử nhà ta đáng yêu nhất", danh xưng đệ nhất manh vật Đại Hoang năm xưa của Chu Yếm cũng không phải để trưng đâu.

"Tiểu Trác đại nhân này miệng thật độc đi, nói yêu xấu thì thôi đi, sao còn kéo theo tiểu Kình Chu." Ôn Hồ Tửu có chút không hài lòng nói.

Hai người họ cãi nhau như vậy, trong mắt mấy người tiền bối bọn họ chỉ như tiểu hài tư chơi đùa với nhau mà thôi.
—————————————
Mấy chương này chị tác giả viết ngắn thiệt😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro