Yêu quái nhỏ trắng mềm này là đại yêu Chu Yếm (Phần 2)

Ở Đại Hoang, loại yêu quái nào cũng có, có đại yêu sống mấy vạn năm, cũng có tiểu yêu chỉ vừa mới tu luyện thành người.

Tuyết đọng lại mấy hôm trước vẫn chưa tan hết, trên cánh đồng tuyết mênh mông nổi bật là hình ảnh một đám người đang từ từ di chuyển.

"Không phải nói chứ, vì cái gì chúng ta phải tự tìm mệt thế này chứ, ahhhhhhh" Bạch Cửu không khỏi oán giận nói.

"Không nghĩ tới cảnh tượng tại Đại Hoang lại trông như thế này, ngạc nhiên thật." Văn Tiêu ở một bên vừa đi vừa nói.

"Ta thấy khả năng cao nguyên nhân của trận đại tuyết này chính là tại chỗ này" Bùi Tư Tịnh đột nhiên lên tiếng nói.

"Chẳng lẽ nào lại như vậy thật?" Bạch Cửu nghi vấn nói.

"Trước đi tìm hiểu kỹ rồi hẵng nói, ở nhân giới đã xác định rằng không có yêu vật gì quấy phá, không chừng vấn đề thật sự là nằm ở Đại Hoang." Trác Dực Thần bình tĩnh nói.

Tập yêu ti mọi người vì điều tra nguyên nhân của trận đại tuyết mới đến Đại Hoang, rốt cuộc thì trận tuyết này đột nhiên tới cũng đột nhiên đi, dân chúng không rõ ràng chân tướng nên trong lòng bất an sợ hãi yêu vật tới quấy phá liền đến tập yêu ti cầu khẩn.

"Nói mới nhớ, tên Ly Luân kia không phải ở Đại Hoang sao, sao chúng ta lại không tới hỏi hắn xem" Bạch Cửu đột nhiên mở miệng hỏi, nhưng không ai trả lời cậu. Một lúc sau Trác Dực Thần mới lên tiếng "Đã hỏi qua, nhưng lời tên đó nói căn bản không tin được".

Đột nhiên nhắc tới Ly Luân khiến mọi người nhất thời đều trầm mặc, không khỏi nhớ đến người kia, cái tên đại yêu ngốc nghếch kia, dù bị thế nhân phỉ nhổ vẫn quyết định hi sinh chính mình để cứu lấy hai giới nhân yêu....

Bạch cửu chợt cảm thấy bản thân đã lỡ lời, cậu cũng vì sốt ruột muốn điều tra nguyên nhân trận đại tuyết này nên mới nghĩ tới việc hỏi vài yêu quái nơi đây tình huống, trừ bỏ đại yêu ra, họ cũng chỉ thân quen với Anh Lỗi là yêu quái, nhưng Anh Lỗi lại ở tập yêu ti với bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn tên ác yêu đã từng khắp nơi làm hại bọn họ- đại yêu Ly Luân.

"......" Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng không biết nói gì , vẫn là Văn Tiêu trước hết đánh vỡ bầu không khí yên lặng này.

"Con đã đi tìm Ly Luân?"

"Đúng vậy, trước khi đến Đại Hoang ta nghĩ vẫn nên tìm hiểu một chút tình huống nơi đây, Ly Luân nói Đại Hoang cũng xảy ra tuyết lớn, ta hỏi hắn có chuyện gì bất thường không, hắn nói không có..." Trác Dực Thần giải thích cho Văn Tiêu

"Chuyện này nghe cũng  rất bình thường, vì cái gì con lại không tin hắn" Văn Tiêu khó hiểu, hỏi ngược lại.

"Xác thật là không có vấn đề, nhưng lúc sau ta có nói nhân giới cũng có tuyết lớn rơi mãi, chúng ta cũng muốn đi Đại Hoang điều tra, Ly Luân lúc ấy không nói gì nhưng qua lúc sau, hắn lại nói chúng ta không cần phải đi. Hắn nói ở Đại Hoang khi có đại yêu sinh ra hoặc chết đi đều sẽ gây ra một ít ảnh hưởng, giống như trận đại tuyết này, Ta cảm thấy hắn không muốn chúng ta tới Đại Hoang, chắc chắn hắn có chuyện gạt chúng ta."

"Không lẽ tên đó lại muốn làm chuyện xấu gì sao" Bạch Cửu nghe được liền bất an nói.

Mọi người không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, không biết đã qua bao lâu, Bạch Cửu đột nhiên hét to một tiếng dọa những người khác nhảy dựng lên.

"Làm sao vậy tiểu Cửu?" Văn Tiêu hỏi.

"Hoa......hoa mắt sao, hay là xuất hiện ảo giác, vì cái gì em thấy phía trước có một đống tuyết đang chuyển động vậy!"

"Tuyết chuyển động!" Ba người kinh ngạc nói!

"Sao có thể, tuyết như thế nào sẽ di chuyển, em bị hoa mắt sao tiểu Cửu" Bùi Tư Tịnh nói.

"Em...... em đã nhìn vài lần, đúng là đang di chuyển mà, ở ngay bên kia" Bạch Cửu giải thích nói, sợ bọn họ không tin liền chỉ vào nắm tuyết tròn dưới cây đại thụ phía trước.

"Xa như vậy, chắc chắn là ngươi hoa mắt rồi" Trác Dực Thần cười nói, những người khác nghe vậy cũng bật cười theo, chỉ có Bạch Cửu vẫn đang ngơ người ra.

"Sao lại như vậy, nắm tuyết đó vẫn còn ở ngay phía trước kìa"

"Được rồi,được rồi , chúng ta cùng qua đó nhìn đi" Văn Tiêu hướng Bạch Cửu cười nói rồi đi về phía Bạch Cửu vừa chỉ, những người khác cũng bật cười vội vàng theo sau, giống như là đang dỗ trẻ con vậy. Bạch Cửu dù giận dỗi cũng nhanh chân chạy theo sau.

Đi đến nơi Bạch Cửu nói, ngoài cây cổ thụ to lớn cùng tuyết trắng xoá, cả nhóm cũng không phát hiện thấy gì.

"Ai! Người nào đang ở đó,mau xuất hiện đi!" Trác cánh thần đột nhiên rống lên khiến Bạch Cửu hoảng sợ,Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh cũng cảnh giác lên, nhưng trước mắt chỉ là tuyết trắng xoá,một bóng người cũng không có. Đang lúc mọi người hơi buông lỏng cảnh giác, Trác Dực Thần phát hiện không xa ở phía trước thật sự là tuyết đang chuyển động, trong nháy mắt hắn liền cầm Vân Quang kiếm trong tay chém ra một nhát, tuyết văng tung toé, lộ ra bóng dáng người đang núp trong tuyết. Người đó khẽ rên rỉ "Ai u" một tiếng, là âm thanh mà bọn họ đều quen thuộc.

Mọi người nhìn chăm chú về phía trước, đồi tuyết nhỏ phía trước bị một đôi bàn tay thon dài trắng nõn đẩy ra, lộ ra một bé "Cầu tuyết" nhỏ. Từ khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, cả nhóm sửng sốt nói không nên lời. "Cầu tuyết" kia đung đưa người để lay rớt tuyết trên người, sau đó trừng đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nhóm người trước mặt, trông rất tức giận.

"Các ngươi là ai, vì cái gì lại công kích ta chứ!" Yêu quái này một thân đồ trắng như tuyết, trên tóc cài rất nhiều bóng lông trắng mềm, mái tóc bạc dài được tết thành bím đung đưa sau lưng, hai tay chống eo tức giận hỏi.

Đối mặt với "Cầu tuyết" nhỏ đang nổi giận đùng đùng trước mặt, không một ai trả lời, họ chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào gương mặt kia...Giống quá, gương mặt kia như cùng một khuôn đúc ra với Triệu Viễn Chu vậy.

Người kia thấy bọn họ không để ý tới mình, lại còn chăm chăm nhìn vào mặt mình cũng ngây ngốc ra, suy nghĩ muốn chạy đi, nhưng lại cảm thấy là bọn họ tấn công mình trước, bây giờ rời đi không phải là bản thân mình chịu thiệt sao, vì thế lại nói tiếp "Này, ta đang nói chuyện với các ngươi đó!" Giọng điệu có chút kiêu ngạo, bất quá lần này đã có người đáp lại cậu.

"Giống nhau như đúc, là ngươi thật sao" Văn Tiêu hai mắt ửng đỏ hướng về người trước mặt đi tới

"Câù tuyết" nhỏ lúc này càng ngây người ra "Lời này phải là ta hỏi các ngươi mới đúng, ngươi...ngươi muốn làm gì?" Mắt thấy Văn Tiêu muốn đi tới gần mình, tiểu yêu này liền lật đật xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ đám người này thật sự quá kỳ quái. Không nghĩ tới vừa chạy được vài bước đã va phải Trác Dực Thần, cả người lảo đảo ngã ra sau, Trác Dực Thần lập tức vươn tay giữ chặt người lại.

"Ngại quá, vừa rồi là bọn ta thất lễ" Trác Dực Thần ôn nhu nói.

"Phải phải, là các người kỳ quái, mau bỏ ta ra, ta phải đi" "Cầu tuyết" kia một chút cũng không muốn để ý bọn họ.

"Chờ đã, không được đi, ngươi phải nói tên cho bọn ta đã" Bạch Cửu đột nhiên chạy tới ngăn ở trước mặt hỏi.

"Ha, tên nhóc con này, dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết, vừa  rồi ta hỏi các ngươi nửa ngày cũng không ai trả lời ta".

Hai bên giằng co nửa ngày, "Cầu tuyết" nhỏ thấy bọn họ sẽ không động thủ với mình, vì thế dứt khoát ngồi bệt xuống đất, không thèm nói lời nào cũng không lộn xộn, cùng một bé người tuyết giống nhau như đúc, Văn Tiêu trông thấy liền bật cười, nhỏ giọng nói.

"Chu Yếm"

"Cầu tuyết" giương đôi mắt to lấp lánh nhìn chằm chằm Văn Tiêu không nói lời nào, Văn Tiêu cảm thấy bản thân chắc chắn đoán không sai.

"Ngươi kêu Chu Yếm phải không, đừng giả ngốc" Văn Tiêu cười nói.

"Còn các ngươi là ai?" Chu Yếm hỏi

"Bọn ta là tập yêu ti" Văn Tiêu trả lời.

Chu Yếm nghe vậy hoảng hốt trừng to mắt, giật bắn người lên "Các ngươi tới bắt ta sao!" Nói xong nhân lúc mọi người không chú ý, liền kết ấn trên tay chạy mất, nhanh đến mức mọi người ở đây ai cũng chưa kịp phản ứng.

"Chạy nhanh thật" Bạch Cửu không khỏi cảm thán.

"Sao lại thế này" Bùi Tư Tịnh khó hiểu nói.

"Nghe nói ở Đại Hoang nổi lên đại tuyết là do có đại yêu sinh ra hoặc rời đi." Trác Dực Thần nói, sau đó nghĩ tới chuyện gì đó...

"Vừa rồi nhìn thấy hắn, ta còn tưởng là đại yêu sống lại, nhưng xem phản ứng kia, dường như hắn thật sự không quen biết chúng ta, bộ dáng cũng không giống lúc ban đầu, hắn một thân tuyết trắng lại có cùng khuôn mặt với Triệu Viễn Chu... Xem ra trận đại tuyết này là bởi vì hắn mới xảy ra đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro