Yêu quái nhỏ trắng mềm này là đại yêu Chu Yếm? (Phần 4)

Sau đó là cảnh tượng cả đám người thay phiên nhau kể lại chuyện xưa cho tiểu Chu Yếm, từ thần nữ đến Đại Hoang, thân phận của mấy người Tập yêu ti, quan hệ của cậu với Ly Luân, còn có hiểu lầm từ lúc bọn họ gặp cậu ở Đại Hoang... Hao hơn nửa ngày công phu mới giải thích rõ ràng được.

Thấy Chu Yếm đã hiểu, Anh Chiêu liền hóa giải pháp thuật trên người Chu Yếm, kết quả vừa được giải thoát tiểu Chu Yếm lại giận dỗi lên.

"Ngươi nha, cái lão già thúi này, ngươi cái gì cũng biết lại không nói cho ta, hại ta bị bọn họ chê cười!"

"Rồi rồi, là ta không đúng, náo loạn lâu vậy chắc cũng mệt rồi, ngươi vào trong viện của ta nghỉ tạm một lát đi, lúc sau ta sẽ tặng ngươi một lễ vật làm quà tạ lỗi." Anh Chiêu ngay từ đầu đã có ý định trêu chọc tiểu Chu Yếm, tự thấy mình đuối lý liền kiên nhẫn dỗ dành tiểu Chu Y

Anh Chiêu ngay từ đầu chưa từng ghét bỏ qua tiểu Chu Yếm, ngược lại bởi hắn lớn lên trắng nõn xinh đẹp nhịn không được càng nuông chiều hắn hơn, trước kia còn theo bên người mình, Chu Yếm cũng thường xuyên nghịch ngợm như con khỉ vậy, nhưng hắn bản chất không xấu, Anh chiêu cũng chỉ cười mắng hai câu liền cho qua.

Thế nhân chỉ nghe nói Chu Yếm xuất thế ắt xảy ra đại loạn, yêu quái ở Đại Hoang cũng e sợ tránh hắn còn không kịp, bản thân hắn cũng không muốn điều này xảy ra, nhưng hắn còn có biện pháp nào sao, chỉ có thể một mình yên lặng mà nhịn qua, thời gian dài trôi qau tuy vẫn hay gây sự nghịch ngợm như cũ nhưng hắn đã không còn đơn thuần như thuở ban đầu.

Chu Yếm cũng không phải người giận dai không nói đạo lý, nếu người khác đã xin lỗi lại còn tặng mình lễ vật, cậu cũng không để trong lòng, huống chi với lão nhân này, không hiểu sao ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã thấy thân thiết vô cùng, làm cậu tin tưởng dựa dẫm vào "Được rồi, lần sau ông nhớ đừng như vậy nữa, hại ta bị chê cười xấu hổ quá đi mất." Nghĩ đến đây Chu Yếm không nhịn được liền đỏ mặt, nhớ lại chính mình ban nãy, bọn họ sẽ không thấy mình là một tên ngốc đi.

Bọn họ thấy Chu Yếm đã ổn định lại cảm xúc, vừa mở miệng muốn nói chuyện, liền thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu Chu Yếm có chút ửng đỏ, Văn Tiêu nhìn tiểu Chu Yếm cười rồi tự giới thiệu bản thân

"Ta kêu văn tiêu, còn bọn họ là Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu, bọn ta rất vui khi được làm quen với ngươi, tiểu Chu Yếm."

"A? Hừm, ta ta...cũng rất vui được làm quen, nhưng...nhưng giờ ta mệt rồi, ta đi trước đây." Chu Yếm không biết nói gì, cảm thấy thật ngượng ngùng, chỉ biết ậm ờ tìm một lý, sau đó mặc kệ bọn họ ngồi đó liền đứng dậy bỏ chay.

Mấy người thấy Chu Yếm đỏ mặt ấp úng nửa ngày, sau đó đứng dậy đi được hai bước liền trực tiếp chạy đi, Ly Luân đứng cạnh bên thấy Chu Yếm rời đi cũng lập tức chạy theo sau.

"A Yếm, từ từ chờ ta!"

Sau đó liền nghe người kia đáp "Ngươi đi theo ta làm gì, tránh xa ta ra!"

Ly luân ủy khuất nói "Ngươi lần đầu tới nơi này, vẫn chưa biết phương hướng, ta sợ ngươi lạc đường."

"......" Lúc này Chu Yếm cảm thấy mặt mũi cả đời của mình đã bị vứt sạch hết trong ngày hôm nay.

"Thật không nghĩ tới, hôm nay quả nhiên được mở rộng tầm mắt" Trác Dực Thần cảm thán nói.

"Hắn hiện tại tâm tính chỉ như trẻ con ba tuổi, vẫn chưa hiểu được nhiều chuyện, yêu lực cũng chưa thuần thục, nói nhỏ cho các ngươi biết, chơi với Chu Yếm lúc này là vui nhất, chọc hắn giận xong còn rất dễ dỗ đó, ha ha ha" Anh Chiêu cười hiền từ nói, ông đây là người đã có kinh nghiệm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro