Chương 51: Số phận là một con mèo thất thường


Đã một ngày trôi qua kể từ khi Ieyasu biến mất vì khẩu bazooka 10 năm.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Tsuna khi cậu nhớ lại nỗi sợ hãi sắc bén lúc không thấy ai xuất hiện.

Điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất—người đó đã chết trong tương lai mười năm sau.

Tsuna suýt nữa phát điên và cậu biết ngọn lửa của mình hẳn đang phát ra nỗi hoảng loạn một cách rõ ràng khi cậu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ngày hôm đó.

Cậu không tin rằng anh trai mình, Ieyasu, đã ra đi. Chết trong tương lai. Dù cho cốt truyện có đảo lộn đến thế nào, thì Arasaki Ieyasu vẫn là nhân vật chính. Là người cuối cùng trong gia đình mà Tsuna có thể tưởng tượng sẽ chết.

Nhưng sự thật đang nhìn thẳng vào mặt cậu.

Khi đầu gối cậu khuỵu xuống, ai đó đã đỡ lấy. Âm thanh như bị bông nhét đầy tai, tiếng ồn và hỗn loạn bị bóp nghẹt. Thế giới trở nên nhợt nhạt khi cậu thấy dạ dày mình đảo lộn, vị chua cay trào lên cổ họng.

Rồi năm phút trôi qua. Mười phút. Gần một tiếng đồng hồ.

Không có dấu hiệu nào của Ieyasu.

Và chính lúc đó, Tsuna bình tĩnh lại. Điều này chỉ có thể mang một ý nghĩa.

Tương Lai Không Tồn Tại
Nó đã đến.

Tất cả bọn họ tụ tập trong phòng khách. Varia, Arcobaleno, các hộ vệ của Ieyasu và của Tsuna.

Phòng khách nhà họ rất rộng, được thiết kế để chứa được nhiều người vì có tới ba bầu trời cùng sống chung. Nhưng kể cả vậy, giờ nơi này đã gần như không còn chỗ mà bước đi.

Tất cả đang chờ Byakuran và Yuni đến. Họ đã nhận được cuộc gọi từ Byakuran hôm qua, ba tiếng sau khi Ieyasu biến mất.

Đó là một cuộc gọi ngắn, và họ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của albino bên kia đầu dây khi anh nói rằng mình biết chuyện gì đang xảy ra.

Yuni, trời phù hộ cho cô bé, đã giành lấy điện thoại và giải thích rằng Byakuran vừa trải qua một cơn đau đầu dữ dội khiến anh suýt ngất đi.

Hậu quả từ những gì đang diễn ra.

Lẽ ra họ có thể dùng sương mù dịch chuyển ngay lập tức, nhưng những Mist đủ khả năng di chuyển quốc tế hiện tại đều không thể có mặt hoặc chưa thể làm vậy.

Mammon vẫn đang hồi phục sau khi lời nguyền bị phá vỡ và không thể kiểm soát được ngọn lửa của mình.

Trong khi đó, cả Kawahira và Bermuda đã biến mất từ sớm để xử lý hậu quả và quản lý hệ thống Tri-ni-sette.

Thứ duy nhất có thể triệu hồi họ là nếu Tsuna thổi còi, bởi kể cả thần giao cách cảm giữa cậu với hai Mist kia cũng bị cắt đứt và nhiễu loạn khi họ đang xử lý việc bảo trì hệ thống Tri-ni-sette.

Và nói trắng ra thì, tất cả mọi người đều bỏ phiếu phản đối việc cậu thổi còi với khuôn mặt tái mét.

Vậy nên họ đành phải chờ Byakuran và Yuni đến bằng đường bay.

Tsuna ngồi giữa Fon và Reborn. Kyoya, đúng chuẩn một đám mây, không thích bị vây quanh và đã ra ngoài tuần tra. Vậy nên hiện tại, chỉ có Fon và Xanxus là các hộ vệ hiện diện bên cạnh cậu.

Xanxus là người nhiếp chính hiện tại của Vongola cho đến khi Ieyasu trưởng thành và được xem là đủ khả năng. Hắn—dù có ghét cái danh đó đến mức nào và giả vờ như không biết—vẫn là hộ vệ của Ieyasu về mặt pháp lý trong thế giới mafia.

Vậy nên, rắc rối này là chuyện của Xanxus không kém gì chuyện của Tsuna, vì đó là đứa nhóc hắn đang trông nom mà.

Tsuna ngay lập tức biết khi những bầu trời gắn bó với cậu xuất hiện ở Namimori, ngọn lửa của họ kết nối với ngọn lửa của cậu.

Vài người trong phòng còn đủ tinh ý để cảm nhận được hai phần ba ngọn lửa của Tri-ni-sette đang bừng sáng.

Yuni bước vào nhà ngay sau đó, Gamma theo sát phía sau. Anh đang đỡ một Byakuran loạng choạng, mắt thâm quầng và mặt trắng bệch.

Tim Tsuna thắt lại khi nhìn thấy tình trạng của bầu trời của mình. Cậu lập tức đứng dậy, chạy tới đỡ lấy Byakuran.

"Nhớ tôi đến vậy à, Tsu-chan?" Gesso thừa kế trêu đùa, nhưng giọng anh khô khốc và chậm chạp.

"Có," cậu nhẹ nhàng đáp, "Giờ thì lên ghế sofa đi, Byakuran." Tay cậu khẽ vuốt mớ tóc trắng xõa rối.

Với sự giúp đỡ từ Gamma, họ đặt được bầu trời ốm yếu nằm xuống sofa. Byakuran nhíu mày, day trán và lầm bầm chửi rủa.

Rất khác với hình ảnh thường ngày của một bầu trời, điều đó chứng tỏ anh đang chịu đựng rất nhiều đau đớn.

"Bắt đầu đi thôi, được chứ. Tôi muốn được nghỉ ngơi cùng Tsu-chan và Uni-chan sau cái vụ phiền phức này. Rồi các người có thể tự lo vụ bầu trời Vongola mất tích của mình."

Và thế là Byakuran bắt đầu giải thích.

Hóa ra, ở vài thế giới cực kỳ hiếm hoi, sức mạnh của Byakuran ở chiều không gian đó vẫn chưa bị phong ấn và hắn vẫn đang trong hành trình thống trị thế giới.

Lẽ ra thì điều đó không ảnh hưởng gì đến thế giới của họ. Cho đến khi Vongola ở thế giới đó làm loạn và thay vì triệu hồi phiên bản quá khứ của chính họ—lại triệu hồi phiên bản của họ ở thế giới này.

Đó chính là bí ẩn về nơi mà Ieyasu đã bị đưa đến.

Giờ thì câu hỏi là làm sao để đưa cậu ta trở về.

Đang nằm trên sofa, Byakuran giơ tay chỉ về phía Lambo đang được Bianchi bế trên tay.

"Lối ra duy nhất, là lối vào. Ai đó cần bị khẩu bazooka bắn trúng và để Byakuran ở thế giới đó đưa họ quay lại. Đó là cách duy nhất mà tôi biết hiện giờ."

Tsuna nhớ lại gã điên loạn từ nguyên tác manga. Một kẻ hoàn toàn điên rồ, nắm cả thế giới trong lòng bàn tay.

Họ tiêu đời thật rồi.

Đội Varia và các Hộ vệ của Ieyasu đang họp mặt — đúng hơn là một trận chiến cãi vã vòng quanh thì đúng hơn.

Họ đang tranh cãi xem ai sẽ là người được gửi sang chiều không gian khác để hỗ trợ Ieyasu trong việc đánh bại tên Byakuran ở đó.

Varia thì không tin tưởng các Hộ vệ của Ieyasu đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ, trong khi các Hộ vệ của em trai cậu thì tất nhiên không chịu nhường bước và khăng khăng rằng tất cả bọn họ đều phải được gửi đi.

Tsuna biết chắc rằng chẳng ai thèm cân nhắc việc để cậu đi, nên cậu chỉ im lặng.

Ánh mắt cậu lặng lẽ hướng về phía người thầy của Ieyasu. Khuôn mặt Reborn vẫn điềm tĩnh như thường lệ, chẳng chút hoảng loạn, chỉ hơi cau lại đầy khó chịu như thể đang bực mình vì học trò của mình lại dính vào một rắc rối quái đản nữa.

Sự tin tưởng của Reborn dành cho Ieyasu khiến lồng ngực Tsuna ấm lên.

Em trai cậu đã trưởng thành rồi. Không còn là nhân vật chính vàng óng được sắp đặt mọi thứ nữa. Giờ đây, nó là Arasaki Ieyasu, người thừa kế Vongola của thời đại Bạc.

Cuối cùng, kế hoạch của Suzuki được chọn. Bởi nếu có ai đủ tư cách quyết định số phận của Ieyasu, thì người đó chỉ có thể là cô ấy.

Người đầu tiên được gửi đi là một thành viên của Varia để do thám tình hình — lý tưởng nhất là Lussuria hoặc Squalo. Sau đó sẽ đến Yamamoto và Gokudera. Rồi tới Basil.

Những người khác sẽ được cử theo tùy thuộc vào tình hình bên đó.

Nếu mọi chuyện trở nên tệ hại, Reborn sẽ là người được gửi đi.

Tại phòng ngủ của Tsuna, Byakuran nằm xoãi người trên giường, mặt úp vào chiếc gối bông mềm mại. Tiếng ngáy nhẹ vang lên khi Yuni dịu dàng xoa trán anh.

Tsuna ngồi cạnh họ, nắm lấy bàn tay của bầu trời gắn kết với mình. Ba ngọn lửa Bầu Trời giao hòa trong không khí, lan tỏa sự an ủi tới người đang bệnh.

Thật kỳ lạ khi tình huống bị đảo ngược, lần này Byakuran lại là người cần được chăm sóc. Thường thì người đó là Tsuna. Thỉnh thoảng, là Yuni — khi cô bé bị những viễn cảnh tương lai và các khả năng đã bị lãng quên dằn vặt.

Giờ đây, người bạn Bầu Trời lập dị nhất của họ lại yếu ớt như vậy, khiến họ đau lòng.

Nếu có thể, Tsuna ước gì mình có thể gánh lấy nỗi đau này. Để Byakuran không phải chịu đựng nữa.

"Khi nào anh ấy sẽ hồi phục?"

"Giai đoạn tệ nhất đã qua rồi. Bya-kun sẽ ổn thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa," Yuni mỉm cười buồn bã. Tsuna thấy mình yếu đuối lúc này, nhưng cậu cần vững vàng để hỗ trợ họ.

Cậu kéo Yuni lại tựa lên vai mình, cùng nhau trông chừng Byakuran. Người thừa kế Gesso luôn là người có trách nhiệm nhất trong số họ, là người anh cả luôn dõi theo hai đứa em bầu trời của mình.

Chưa kể, các Hộ vệ của Byakuran vẫn chưa xuất hiện ở thời điểm hiện tại, anh ấy cũng chưa thể triệu tập họ. Mà thậm chí, họ có còn là Hộ vệ của anh ấy nữa không cũng là điều không chắc. Bởi ngoài Shoichi, Byakuran chưa từng Hòa Hợp thật sự với ai ngoài ba Bầu Trời.

Ngay cả Yuni cũng chưa có bộ Hộ vệ hoàn chỉnh. Nhưng cô bé vẫn còn trẻ. Hiện tại, chỉ có Gamma là ứng viên rõ ràng nhất cho vị trí đó.

Tìm Hộ vệ thì dễ. Nhưng tìm được những người thật sự Hòa Hợp thì lại cực kỳ hiếm trong giới mafia. Ngay cả các Bầu Trời, dù có đủ bộ, cũng chỉ thật sự gắn bó với hai, ba người.

Xanxus là ngoại lệ, hắn Hòa Hợp được với tất cả các nguyên tố của mình. Nhưng hắn không có Mây.

Ieyasu cũng Hòa Hợp được với tất cả các nguyên tố, ngoại trừ Sét — người đến từ CEDEF, mà có vẻ sẽ không ở lại lâu. Hơn nữa, Ieyasu vẫn chưa có Sương Mù.

Nói đến Sương Mù, Tsuna chợt tự hỏi không biết Mukuro giờ đang thế nào.

"Yuni-chan, Tsu-chan?"

Tsuna cúi xuống nhìn Byakuran khi nghe tiếng rì rầm khàn khàn. Người Bầu Trời lớn tuổi hơn vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, một mắt tím mờ hé mở ngơ ngác.

"Bọn em ở đây, Byakuran. Anh an toàn rồi. Anh sẽ ổn thôi. Nghỉ ngơi thêm đi, bọn em sẽ không rời khỏi anh đâu," Tsuna dịu dàng thì thầm, để Byakuran siết chặt tay mình, ngón tay đan chặt lấy nhau.

Byakuran cũng nắm lấy tay Yuni bằng tay còn lại, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, tay giữ lấy cả hai người họ.

Tsuna mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán anh trước khi khe khẽ ngân nga một khúc hát ru. Yuni bên cạnh cậu cũng dần bị ru vào giấc ngủ.

Một ngày quá căng thẳng với tất cả, lại còn lệch múi giờ. Họ cần được nghỉ ngơi.

Bàn tay vững vàng của mẹ kế mang đến cho Tsuna một cảm giác an tâm lạ thường. Cậu đứng trong phòng khách và quan sát khi nhóm người chuẩn bị gửi Squalo tới tương lai thay thế.

Ai cũng nhận ra rõ ràng Xanxus cực kỳ khó chịu qua ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội quanh hắn.

Thủ lĩnh của Varia đã muốn tự mình đi thay vì để Squalo đi, nhưng bị số đông bác bỏ. Vì ai đó vẫn phải giữ vai trò đứng đầu Vongola.

Và Tsuna biết Xanxus cũng đang lo cho Cơn Mưa của mình, dù gã Bầu Trời kiêu hãnh đó có chết cũng không chịu thừa nhận.

"Cậu đã mang đủ mọi thứ chưa, Squalo? Gói hàng? Bộ đàm?" Lussuria lo lắng đi quanh người Mưa đang cau có.

Hiện tại, trong phòng chỉ còn Tsuna, Suzuki, Xanxus, Lussuria, Reborn và Squalo.

Bọn họ không muốn quá đông người trong phòng khách, phòng khi có sự cố xảy ra, làm rối loạn kế hoạch.

Reborn sẽ là người bắn khẩu Bazooka 10 năm và đảm bảo không ai bị vạ lây. Dù vận xui có tệ cỡ nào thì cũng không thể khiến cú bắn của sát thủ vĩ đại nhất chệch đi được.

"VOI!! Làm lẹ đi!!" Gương mặt Squalo cau lại, hắn trông như sắp phát điên, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và lôi Ieyasu về càng nhanh càng tốt.

Gã kiếm sĩ khoanh tay, gót giày nện liên tục xuống sàn. Một chiếc túi duffel đen trung bình treo hờ trên tay.

Reborn bĩu môi, nhấc khẩu bazooka lên. "Giờ thì không được hối hận đâu Varia. Lôi Baka-Ieyasu về, và xử lý thằng Byakuran thế giới đó đi." Ngón tay hắn đặt lên cò.

Rồi địa ngục bùng nổ.

Cửa kính vỡ toang, những mảnh thủy tinh bay lả tả vào phòng. Bên ngoài là một con rùa khổng lồ vừa phá tung cánh tây của dinh thự mà trồi ra.

"ENZO!?"

Tsuna nghe thấy tiếng hét mơ hồ và biết ngay đây chính là con rùa nổi tiếng của Dino — Cavallone Decimo.

Cả bọn bị ép lùi lại do sức công phá và cậu vô tình đụng trúng ai đó trong lúc lùi về sau.

Tsuna nhắm tịt mắt lại, hai tay siết chặt lấy vạt áo của người đứng cạnh. Tai cậu ù đặc, chẳng còn phân biệt được đâu là trái, đâu là phải.

Nhưng khi Tsuna đã ổn định và biết mình không bị ngã, cậu mở mắt ra — để thấy vẻ mặt Squalo đang trắng bệch, kinh hoàng tột độ.

"Dm không—!!!"

Đội trưởng Mưa của Varia rống lên, và ngay khoảnh khắc sau, Tsuna bị bao phủ bởi khói hồng cùng một cú va chạm nhẹ nuốt trọn lấy cơ thể cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro