Chap 12

Thời gian: Một thời điểm nào đó trong tương lai, mười năm sau.

CP: all27, nhưng do không biết viết tình cảm nên có thể mọi người đều không đạt được.

Có rất nhiều thiết lập riêng, nếu xuất hiện lỗi xin hãy cố gắng bỏ qua.

Vì thích thiết lập nhẫn của Vongola nên vẫn giữ nguyên.

Katekyou Hitman Reborn × Assassination Classroom


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Hibari Kyoya, người đứng đầu tập đoàn tài chính Phong Kỷ, hộ vệ mạnh nhất của thế hệ thứ mười nhà Vongola, trên người có vô số danh hiệu lẫy lừng. Nhưng nếu để Sawada Tsunayoshi đánh giá thì...

Chỉ có một câu: Nguy hiểm và cảm giác an toàn cùng tồn tại.

Trong cuộc sống yên bình của Sawada Tsunayoshi, Hibari Kyoya chính là rắc rối lớn nhất bên cạnh cậu. Nhưng vào những ngày nguy hiểm, Hibari Kyoya lại là người khiến cậu an tâm nhất.

Loại người thuộc dạng này, ngày thường chỉ muốn tránh xa, nhưng đến lúc nguy cấp lại không thể thiếu.

Nếu có thể, Sawada Tsunayoshi cũng không muốn đối xử với Hibari Kyoya như thế này.

Nhưng nói thật, trên thế giới này, ngoài cậu ra, thật sự không có ai khác có thể cùng đối phương chiến đấu suốt năm ngày năm đêm được.

Ồ, bây giờ đã có một người.

Đáng tiếc Koro-sensei không phải con người.

Sự tồn tại của đối phương giúp Sawada Tsunayoshi tạm thời tránh được những lời mời khiêu chiến từ hộ vệ Mây, nhưng với tốc độ Mach 20 của Koro-sensei, việc né tránh Hibari Kyoya thật sự quá dễ dàng.

Sau đó, dựa theo sự hiểu biết nhiều năm của cậu về Hibari Kyoya, khi con mồi trốn mất, mà không thể cắn giết thỏa mãn, mục tiêu tiếp theo của hộ vệ Mây chắc chắn sẽ là cậu...

Nhưng đối với loại vấn đề này, cậu đã có kinh nghiệm ứng phó rất thuần thục!

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hibari Kyoya xách theo tonfa lao đến, Sawada Tsunayoshi lập tức đẩy Koro-sensei một cái, ra hiệu cho hắn chạy mau.

Cảm giác nguy hiểm bẩm sinh của Koro-sensei cho hắn biết, trốn đi là thượng sách. "Vèo" một cái, người đã biến mất.

Sau khi Koro-sensei biến mất chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại mỗi Sawada Tsunayoshi lộ rõ trong tầm mắt của Hibari Kyoya.

Ánh mắt của Hibari Kyoya khiến cho Giáo phụ trưởng thành uy nghiêm của chúng ta PTSD ngay tại chỗ. Nhanh chóng vươn tay giữ lấy tay áo của đối phương, Sawada Tsunayoshi nhanh trí nói: "Tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cậu và Koro-sensei đánh một trận!"

Koro-sensei: "..." Nghĩ rằng Sawada Tsunayoshi đang giúp mình, thực ra chỉ là bị đóng dấu trì hoãn mà thôi.

Nhưng bây giờ thì không được!

Dưới ánh mắt tràn đầy chiến ý và bất mãn của hộ vệ Mây, Sawada Tsunayoshi run rẩy trong lòng, muốn khóc mà không được, nhưng vẫn giữ chặt tay áo của đối phương, cố gắng mềm mỏng cầu xin: "Quan trọng hơn bây giờ là phải di tản bọn trẻ trước..."

Thông thường, chỉ cần tâm trạng của Hibari Kyoya không quá tệ, đối phương vẫn có thể đồng ý với những yêu cầu hợp lý.

Chắc là vậy...

Sawada Tsunayoshi nghĩ, việc Hibari Kyoya xuất hiện ở đây chứng tỏ đối phương đã hiểu rõ tình hình. Mặc dù phần lớn thời gian trông có vẻ chẳng để tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng cả căn cứ này đều do tập đoàn tài chính Phong Kỷ tài trợ xây dựng.

Dù không xuất hiện trong phòng giám sát, nhưng dữ liệu từ màn hình quan sát của Irie Shouichi cũng sẽ được gửi đến thiết bị của Hibari Kyoya.

Việc Hibari Kyoya có xem hay không là chuyện khác.

Nhưng Kusakabe Tetsuya nhất định sẽ xem.

Dù sao, nếu có bất trắc xảy ra, Hibari Kyoya chính là tuyến phòng thủ đầu tiên bảo vệ Sawada Tsunayoshi tại Nhật Bản, đương nhiên sẽ được phái đi.

Nếu không, mọi người nghĩ Vongola sẽ đồng ý để thủ lĩnh của mình, người tạm thời không thể sử dụng lửa, đến Nhật Bản Bản để quan sát quan mục tiêu?

"Đưa bọn trẻ về căn cứ."

Đây là một quyết định khá táo bạo.

Nếu ở Ý, Sawada Tsunayoshi tuyệt đối không dễ dàng đưa ra quyết định này, vì căn cứ là nơi quan trọng, không thể tùy tiện để người ngoài bước vào.

Nhưng đây là Nhật Bản.

So với nhà Vongola, lời nói của Hibari Kyoya mang trọng lượng hơn tất cả mọi quy định.

Từ hành động của Hibari Kyoya, đối phương thậm chí còn đoán trước được ý nghĩ của cậu, đến mức đã chuẩn bị sẵn xe buýt và cả nhóm ảo thuật gia hệ Sương để hỗ trợ.

Có họ, việc khiến học sinh biến mất khỏi lớp 3-E không phải là vấn đề lớn.

Về phía gia đình, giáo viên của lớp sẽ gọi điện thông báo.

Hibari Kyoya đồng ý cho mình đưa một nhóm người ngoài vào căn cứ, khiến Sawada Tsunayoshi thở phào nhẹ nhõm.

Hả?

Khoan đã.

Cậu mới là cấp trên kia mà?!




Bộ tay áo trống rỗng đột nhiên trượt khỏi lòng bàn tay, đến lúc này Sawada Tsunayoshi mới nhận ra tại sao mình lại cảm thấy một sự khác thường kỳ lạ ngay khi nhìn thấy Hibari Kyoya.

Người bảo vệ của Vongola hệ Mây đã lâu lắm rồi mới trở lại phong cách ăn mặc thời học sinh.

Từ khi người này thành lập tập đoàn tài chính Phong Kỷ, mối quan hệ giữa Hibari Kyoya và mafia ngày càng chặt chẽ, nhưng vẫn luôn duy trì trạng thái nửa gần nửa xa với Vongola.

Do đó, kể từ khi trưởng thành, phong cách ăn mặc của Hibari Kyoya luôn là những bộ vest đen nghiêm chỉnh, rất đúng chất mafia.

Suốt mười năm qua, những lần Tsunayoshi gặp mặt Hibari phần lớn đều là vì công việc, cả hai đều giữ thái độ nghiêm túc.

Mà phần lớn những lần gặp mặt đó, một người ở Ý, một người ở Nhật Bản, giữa họ cách xa nhau cả ngàn dặm, chỉ có thể nhìn nhau qua hình ảnh chiếu lại mỏng manh.

Rất hiếm khi, Tsunayoshi và Hibari có một buổi gặp mặt riêng tư.

Những lúc đó, Hibari Kyoya khác hẳn bình thường, khí thế sắc bén thu lại rất nhiều, mặc một bộ kimono rộng rãi thoải mái, cả người trở nên ôn hòa hơn hẳn, mang theo hương trà nhàn nhạt, tựa hồ dễ tiếp cận hơn.

Mười năm sau, dù sao cũng khác mười năm trước.

Hibari Kyoya đã kiềm chế bản thân hơn rất nhiều, dù lòng kiêu ngạo vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng không còn thể hiện ra ngoài như trước. Nếu nói rằng trước đây, Hibari Kyoya là một thanh kiếm sắc bén luôn rời khỏi vỏ, thì bây giờ anh ta đã tìm thấy vỏ kiếm của mình và học cách phong ấn đi lưỡi dao chết chóc.

Sự thay đổi của Hibari trước tiên thể hiện qua vẻ ngoài. Ví dụ như anh ta đã lâu lắm rồi không còn khoác hờ áo ngoài trên vai nữa.

Tà áo tung bay trong gió, đường cong sắc nét khi xoay người, những hình ảnh đó Tsunayoshi đã rất lâu rồi chưa từng thấy.

Bây giờ nghĩ lại, cảm giác bất thường có lẽ cũng xuất phát từ đây.

Chiếc áo vest đen khoác trên lưng che đi phần lớn nhận thức của người ngoài, đồng thời cũng giấu đi chiếc áo sơ mi màu tím bên trong không vừa vặn. Tay áo của áo sơ mi dài hơn một chút, quần tây cũng có vẻ hơi rộng.

Kusakabe Tetsuya sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này.

Quần áo của Hibari Kyoya luôn luôn chỉnh tề và vừa vặn, mặc dù tính cách của chủ nhân bộ đồ hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài nghiêm túc ấy.

Ánh mắt Tsunayoshi khẽ rung động, không kiềm chế được mà vươn tay về phía trước, nắm lấy cổ tay của đối phương.

Cánh tay của Hibari vẫn mạnh mẽ và vững chắc, có thể dễ dàng hất tay cậu ra, nhưng anh lại không làm vậy.

Bị ngăn lại như thế, bước chân của Hibari cũng dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên tóc nâu. Trong đôi mắt màu mật ong ấy toàn là dao động và tự trách.

Hibari Kyoya vốn không có ý định giấu giếm điều gì, nhưng bộ quần áo đột nhiên trở nên rộng rãi, cơ thể có vẻ nhỏ đi một chút, những điều này rõ ràng đang nói lên rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ta.

Cảm giác tội lỗi và tự trách tràn ngập trong lòng Tsunayoshi. Lần hiếm hoi này, cậu bày ra thái độ mạnh mẽ trước mặt Hibari, trực tiếp nắm lấy tay anh.

Cậu đặt tay mình vào lòng bàn tay của đối phương, nhẹ nhàng mở rộng bàn tay anh, so sánh kích thước giữa hai người.

Là một thủ lĩnh, cậu dĩ nhiên hiểu rõ về tất cả các thành viên trong gia đình mình, dù cho có là Hibari Kyoya, người một năm chỉ gặp mặt vài lần.

Lòng bàn tay hơi mảnh khảnh, nhưng cũng giống như cậu, từng đốt ngón tay đều rõ ràng, mạnh mẽ, rõ ràng nó vẫn lớn hơn bàn tay cậu, nhưng so với trí nhớ của Tsunayoshi, kích thước này rõ ràng khác với bình thường.

Trong ký ức của cậu, đôi tay đó luôn vững vàng nắm chặt chiếc tonfa, so với bây giờ, chúng đáng lẽ phải lớn hơn, mạnh mẽ hơn...

Chẳng lẽ vì cậu không kiểm soát được ngọn lửa của mình, nên đã vô tình ảnh hưởng đến Hibari Kyoya, khiến anh trở nên nhỏ đi sao?




Một tiếng "phịch" nhẹ vang lên.

Cây tonfa đập vào trán của cậu thiếu niên tóc nâu, âm thanh trong trẻo vang lên, nghe rất đau.

Tuy nhiên, lực đánh này nhẹ hơn rất nhiều so với những lần tấn công của Hibari Kyoya trong quá khứ.

"Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến cậu."

Giọng nói trở lại như khi còn trẻ, không còn trầm đục như lúc trưởng thành, mà mang theo sự dễ nghe của thời niên thiếu, pha trộn giữa lạnh lùng và sự dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.

Cảm giác khiến người ta không thể không muốn xoa tai.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, như thể không ai quan tâm xung quanh.

Koro-sensei, sau khi bị Tsunayoshi đẩy một cái và cảm nhận được sát khí kích thích, đã theo bản năng mà lùi lại, hiện giờ đang ngồi xổm trên mái nhà của một tòa nhà trường học cũ, từ trên cao nhìn xuống hai người, tay sờ cằm như đang suy nghĩ.

Máy bay trực thăng và xe buýt đều có biểu tượng của Phong Kỷ Tài Phiệt, đầu máy bay đặc trưng có lẽ là của Kusakabe Tetsuya.

Người có thể khiến phó tổng giám đốc đi cùng, người đàn ông tóc đen này chắc chắn chính là Hibari Kyoya nổi tiếng.

Nhưng theo những gì hắn biết, Hibari Kyoya đáng lẽ phải khoảng 25 tuổi, vậy mà người trước mặt này mặc dù lúc đầu có khí thế mạnh mẽ, khiến người ta suýt quên mất ngoại hình, nhưng nếu nhìn kỹ, trông chỉ khoảng dưới 20 tuổi.

"À...,"

Một giọng nói lúng túng vang lên từ phía sau.

Irina cười khan và bước lên cắt ngang, cô cảm thấy có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của học sinh phía sau.

Sau khi cô tuyên bố sự hiện diện của mình, hai cậu thiếu niên, như thể đang chia sẻ một bí mật nhỏ, bình thản tách ra, không chút xấu hổ vì bị làm phiền.

Cái sự tự nhiên đó khiến Irina không khỏi cảm thấy đau răng.

Cô lườm một cái, nói: "Tôi đã nói với các học sinh rồi."

Những đứa trẻ không hề phản đối, nhìn vào ánh mắt hứng thú của chúng, như thể đang chuẩn bị đi du lịch.

Trẻ quá...

Tsunayoshi thở dài, rồi mỉm cười.

Giờ đã là nửa đêm.

Bầu không khí kỳ lạ bao trùm lên ngôi trường cũ giữa núi sâu, dù có người đi lại, ánh sáng từ các ngọn đèn trường cũng không thể chiếu sáng hết được, ngược lại, xe buýt lại giống như những ngọn đèn pha lớn, làm gương mặt học sinh trở nên tái nhợt.

Lớp 3-E ở trường trung học Kunugigaoka dù là lớp bị bỏ rơi, không có giáo viên hay học sinh nào chú ý đến căn phòng học cũ giữa núi sâu, nhưng trong mắt những người khác thì lại không phải thế.

Điều này phần lớn là nhờ vào Koro-sensei, người được gọi là "kẻ hủy diệt mặt trăng".

Nhưng dù lớp học cũ này đã ồn ào như vậy, vẫn không có ai đến... Karasuma Tadaomi cúi đầu suy tư một lúc, chính quyền không có ai đến, có lẽ vì ảnh hưởng từ Vongola, ít nhất những người cấp cao chắc chắn biết về Tsuna-sensei, thậm chí, người quan trọng mà mọi người tưởng có thể chính là người Vongola hoặc một quân cờ của Phong Kỷ Tài Phiệt.

Nhưng phía trường học...

Theo phán đoán của hắn, hiệu trưởng của trường Kunugigaoka không phải người dễ đối phó, hành động mang học sinh đi như vậy có thể đã động đến lợi ích của ông ta.

Nghĩ đến đây, Karasuma Tadaomi nhìn về phía hai người đang đứng trong góc sáng ngược.

Khác với thường ngày, Sawada Tsunayoshi là người mà nhìn vào ai cũng cảm thấy anh ta nên ở giữa đám đông, luôn được bao quanh bởi bạn bè, không ngừng náo nhiệt.

Nhưng bây giờ anh ta đứng bên cạnh Hibari, lại rất phù hợp với sự yên tĩnh xung quanh.

Rõ ràng hai người có nhiều bí mật, không chỉ có hắn nhận ra, Irina cũng nhận ra, Koro-sensei cũng nhận ra, thậm chí nhiều học sinh nhạy bén cũng nhận ra.

Những đứa học sinh ồn ào xung quanh Koro-sensei, yêu cầu ông giải thích chuyện gì đã xảy ra, và Koro-sensei vội vàng nói những lời có vẻ thật mà lại không thật. Một số học sinh đứng gần đó cũng nhìn về phía hai người trong góc.

"Quyết định này không đúng."

Hibari Kyoya không chỉ không muốn tụ tập mà còn muốn kéo Sawada Tsunayoshi đi cùng.

Mặc dù Tsunayoshi lúc này đầy lo lắng và quan tâm đến vấn đề sức khỏe của đối phương.

Những câu hỏi và sự quan tâm liên tiếp của cậu đã khiến Hibari Kyoya, người vốn không quan tâm đến chuyện này, cũng phải bắt đầu thay đổi chủ đề, nói về những chuyện mà anh thường không để tâm.

Sawada Tsunayoshi dừng lại một chút, nhận ra rằng việc muốn có câu trả lời về vấn đề sức khỏe từ Hibari Kyoya là điều không thực tế, chỉ có thể trả lời: "Không có gì đúng hay sai cả."

"Chúng ta đều biết có những kẻ tàn ác đến mức nào." Tsunayoshi ánh mắt đầy nghiêm túc, "Tôi cứ nghĩ chỉ là một số cá nhân lén lút lên kế hoạch gì đó, nhưng không ngờ họ lại dám công khai dưới ánh sáng mặt trời, tiếp tục giơ tay với những con cừu vô tội."

Sawada Tsunayoshi nhìn vào Hibari Kyoya, đối phương khoanh tay dựa vào tường, cũng đang nhìn thẳng vào cậu.

"Cậu gọi người đó là con cừu vô tội?"

Giọng điệu đầy sự chế giễu.

Tsunayoshi nghẹn lời, cậu tất nhiên hiểu Hibari Kyoya đang không nói về những học sinh vô tội, mà đang nói về một tên ảo thuật gia ác độc đã trở thành con rồng xấu.

Nhưng... vấn đề này phải nói thế nào đây...

Dù trả lời có phải hay không, cảm giác vẫn không thể tránh khỏi kết quả khủng khiếp.

Vì vậy, là người trải qua nhiều chiến trường với dày dặn kinh nghiệm nói: "Học sinh ở lại đây không an toàn, mối quan hệ với Koro-sensei đã khiến họ không thể thoát khỏi vòng tròn này."

"Thay vì để họ lộ diện trước mọi ánh mắt, tốt hơn hết là để tôi bảo vệ họ."

Cậu cười với Hibari Kyoya, trong ánh mắt có chút tín nhiệm và ngưỡng mộ: "Dù sao thì, Hibari-senpai không phải luôn luôn bảo vệ chúng ta, những kẻ yếu đuối sao?"

Vào những lúc cậu yếu đuối và vô vọng nhất, Hibari Kyoya chính là vị thần bảo vệ cho tất cả những kẻ yếu đuối như cậu.

Lời đáp lại của Hibari Kyoya lại là cây tonfa đập vào Tsunayoshi, làm nụ cười quá mức phạm quy kia chuyển thành một biểu cảm đau đớn thảm hại, rồi Hibari Kyoya hài lòng nói: "Những con động vậy cỏ yếu đuối đáng bị cắn chết."

"Tôi chỉ đang duy trì quy tắc của mình, và những kẻ dám vi phạm, đương nhiên phải trả giá."





TBC

Về cốt truyện chính, tôi không biết làm thế nào để bám sát cốt truyện chính ban đầu của vụ ám sát, không phải vì lý do gì khác mà chủ yếu là vì tôi quên mất cốt truyện nên đã ứng biến.

Ngoài ra, liên quan đến việc đưa học sinh về căn cứ, xin hãy bỏ qua luật im lặng. Hibari của Nhật Bản là lớn nhất. Anh ấy nói là được.  

27: ?  

27: Tôi là ông chủ phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro