Chap 20
Thời gian: Một thời điểm nào đó trong tương lai, mười năm sau.
CP: all27, nhưng do không biết viết tình cảm nên có thể mọi người đều không đạt được.
Có rất nhiều thiết lập riêng, nếu xuất hiện lỗi xin hãy cố gắng bỏ qua.
Vì thích thiết lập nhẫn của Vongola nên vẫn giữ nguyên.
Katekyou Hitman Reborn × Assassination Classroom
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khu vực nhà ăn, trên bếp chính đang nấu một thứ gì đó, nồi sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Một thiếu niên cầm muỗng khuấy nồi, tay còn lại cầm đĩa nhỏ để nếm thử hương vị.
Xung quanh cậu rất đông người. Nam nhân cao lớn tóc đen nửa ôm thiếu niên ấy, trong khi một thiếu niên tóc bạc có vẻ không hài lòng với tình huống này nhưng lại không thể làm gì khác, đành chiếm lấy vị trí bên kia của thiếu niên tóc nâu để hỗ trợ sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
"Dính dính, nhão nhão."
Đó là đánh giá chung của các học sinh lớp 3-E đang đứng quan sát.
"Hả? Các ngươi nói gì vậy?" Sawada Tsunayoshi quay đầu lại, khuôn mặt vẫn đơn thuần và ngây ngô như thường. Cậu khuấy nồi cà ri một chút, nhìn kỹ hơn và nhận thấy khoai tây đã nấu nhừ, nước cà ri đặc sệt, trông có vẻ rất ngon.
"Là dính dính, nhão nhão. Nhưng yên tâm đi, hôm nay cà ri là món tủ của ta a! Đảm bảo ngon tuyệt!"
Dường như cậu hoàn toàn không nhận ra rằng trong căn bếp rộng rãi này, thật sự không cần ba người chen chúc nhau chỉ để chuẩn bị nguyên liệu.
Sự đơn thuần và ngốc nghếch của cậu khiến một số học sinh lớp 3-E có biểu cảm méo mó như thể đang bị táo bón, đành phải quay mặt đi để tránh cười.
Người nam nhân cao lớn tóc đen vẫn cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt của anh ta thì chẳng hề vô tội chút nào. Rõ ràng anh ta hiểu mọi chuyện nhưng lại cố tình giả vờ không biết.
Thiếu niên tóc bạc cũng chẳng thèm giấu sự khó chịu trong ánh mắt, như đang cảnh cáo mọi người, không cần cái gì đều nói.
Có vẻ như trong nhóm này, chỉ có mỗi Sawada Tsunayoshi là không hiểu tình hình...
À không, vẫn còn một người nữa.
"Oa! Nghe thôi là đã thấy ngon rồi! Đây có phải là công thức Kyoko hướng dẫn không?" Sasagawa Ryohei hào hứng ghé sát vào nồi cà ri, hít hà hương thơm tỏa ra.
"Đúng vậy." Sawada Tsunayoshi vui vẻ vì có người chịu nói chuyện phiếm với mình, liền múc một ít đưa cho Sasagawa Ryohei nếm thử, trông mong phản ứng của đối phương.
Mắt Sasagawa Ryohei sáng rực lên, giơ ngón tay cái về phía Tsunayoshi.
"Hương vị giống hệt món ở nhà anh!"
Đây có thể xem là lời khen cao nhất rồi.
Hai người nhanh chóng hào hứng bàn luận về các công thức nấu ăn khác mà Kyoko đã chia sẻ, dường như tạo nên một rào cản vô hình giữa họ và những người xung quanh. Bức tường vô hình này có một cái tên chung - "Tấm chắn thẳng nam".
Reborn nhìn Gokudera Hayato đang thẹn quá hóa giận, đẩy Sasagawa Ryohei ra xa, còn Yamamoto Takeshi bộ dạng rõ ràng cười ngày càng không vừa mắt, lạnh lùng cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục bưng cà phê ung dung ngồi ở bàn ăn trước.
Không biết bằng cách nào mà dù chỉ là một hình chiếu ảo, Reborn vẫn có thể ngang nhiên chiếm lấy vị trí gần trung tâm bàn ăn nhất.
"Xuất hiện rồi, chuyện tình yêu và thù hận giữa Mafia."
"Nhận diện đúng rồi, chẳng khác gì trong phim truyền hình cả!"
Mặc cho Sawada Tsunayoshi ở trên xe buýt luôn miệng nhấn mạnh chuyện yêu hận tình thù trong giới Mafia, cùng với việc những người trong đại gia tộc có quan điểm khác nhau, chẳng khác nào cách người Italy thể hiện bản sắc riêng của mình thông qua pizza.
Nhưng dù cậu giải thích thế nào, chẳng ai tin cả.
Mà hiện tại, lại càng không có ai tin.
Cách Sawada Tsunayoshi cư xử với bạn bè, cùng với cách cậu tương tác với thầy giáo của mình, rõ ràng như đang hét lên: "Nơi này có drama, mau đến xem!"
Khi những học sinh trong lớp nhận được một phần cơm cà ri nóng hổi thơm nức, thì hai người tóc bạc và tóc đen kia đã âm thầm đánh nhau mấy hiệp. Bất kể mọi người có muốn giấu thế nào đi nữa, hành vi của họ đã quá rõ ràng. Không biết Sawada Tsunayoshi quá chậm hiểu mà không nhận ra, hay là đã quá quen thuộc đến mức chẳng còn quan tâm nữa.
Khi thấy thầy mình tiếp tục dùng cà phê thay cho món chính, thiếu niên tóc nâu tức giận, bất mãn lên tiếng: "Reborn, có phải dạo này cậu căn bản không ăn uống đàng hoàng không?"
"Có ăn."
"Cậu nói dối! Bên Italy, chuyên gia dinh dưỡng có báo cáo cậu không đến nhà ăn đúng giờ."
"Sao nào, học trò bây giờ lớn gan quá nhỉ, bắt đầu quản cả thầy giáo rồi sao?"
Sawada Tsunayoshi thở dài: "Tôi chỉ lo lắng thôi... Thôi bỏ đi, tôi sẽ báo cho Basil và mọi người, uống mãi cà phê không tốt đâu, cậu sắp hóa thành yêu quái cà phê rồi."
Reborn không phản đối khi học trò tự tiện sắp xếp cho mình. Chờ Sawada Tsunayoshi lấy điện thoại ra liên lạc với Italy xong, mọi người mới lại chú ý đến phần cơm cà ri trước mặt. Kết quả là, không ai động đũa cả.
"Tại sao mọi người không ăn?"
Trước câu hỏi này, cả lớp 3-E đồng thanh đáp: "No rồi."
Và kèm theo đó là ánh mắt đầy ẩn ý.
Buổi sáng ăn cơm cà ri có hơi lạ, nhưng vì từ rạng sáng, các học sinh đã trải qua nhiều bài huấn luyện cường độ cao, nên trí nhớ và thể lực đều tiêu hao đáng kể. Một bữa cơm ngon chính là cách tốt nhất để lấp đầy dạ dày trống rỗng.
Sau khi ăn no, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, nhưng không ai đề nghị trở về nghỉ ngơi cả.
Họ mở to mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào Sawada Tsunayoshi như thể đang chờ một lời giải thích hợp lý.
Sasagawa Ryohei chuẩn bị thêm ít bánh quy cho mọi người, biết rằng họ sẽ bàn bạc khá lâu. Anh ghé tai Sawada Tsunayoshi nói vài câu rồi vẫy tay chào tạm biệt hai đồng nghiệp, trước khi rời đi còn vỗ vai Gokudera Hayato.
"Đầu bạch tuộc, nhìn bộ dạng hiện tại của cậu thật khiến tôi hoài niệm quá."
Và ngay sau đó, anh ta bị Gokudera Hayato rượt đánh chạy thục mạng.
Nhìn cảnh tượng này, Sawada Tsunayoshi không nhịn được mà bật cười. Sau đó, cậu nghiêm túc nhìn các học sinh đang chờ đợi mình.
"Ừm... Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"
Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Mọi người quan tâm nhất đến Koro-sensei và Horibe Itona đúng không? Horibe hiện đang dưỡng thương, chắc không bao lâu nữa sẽ có thể gặp lại mọi người."
Nghe vậy, nhiều học sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có không ít người vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng.
"Còn về Koro-sensei..." Đối mặt với vô số ánh mắt đầy mong đợi, Sawada Tsunayoshi thật khó để nói ra những lời khiến mọi người thất vọng. "Vongola đang cố gắng hết sức để khôi phục Koro-sensei."
"Cố gắng... Là có ý gì...?" Shiota Nagisa run rẩy trong lòng, ngón tay vô thức run lên, "Khôi phục nguyên trạng, liệu có thể làm được sao?"
Sawada Tsunayoshi thở dài. Thực ra, cậu cũng không muốn đem sự thật tàn khốc này bày ra trước mặt họ, giống như trước giờ cậu cũng không muốn chính mình phải gánh chịu những tổn thương không đáng có ở độ tuổi này.
Trước điều đó, Reborn hừ lạnh khinh miệt.
"Chúng ta đang nỗ lực. Với trình độ khoa học kỹ thuật của Vongola và thế giới ngầm, khả năng khôi phục là có. Horibe đã hồi phục, điều đó cũng chứng minh một phần rồi."
"Nếu không thể thì sao?" Shiota Nagisa vẫn kiên trì hỏi.
"Nếu không thể, các ngươi sẽ là phương án cuối cùng." Người trả lời không phải là Sawada Tsunayoshi, mà là Reborn.
Hắn dường như không thể chịu nổi dáng vẻ do dự, thiếu quyết đoán của học trò mình. Dưới ánh nhìn căm tức của học sinh, hắn nắm quyền chủ động và cất giọng: "Đừng quên, ngay từ đầu nhiệm vụ mà các ngươi nhận là gì."
Cả lớp giật mình, trong đầu hiện lên từng ký ức ngày trước. Dường như chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua thôi khoảnh khắc Karasuma-sensei dẫn theo sinh vật màu vàng kỳ quái xuất hiện trong ngôi trường cũ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
"Là để giết Koro-sensei."
Dù là để cứu thế giới hay vì tiền thưởng, ngay từ đầu đến cuối, mục tiêu của họ đều là giết chết Koro-sensei để ngăn chặn sự hủy diệt của Trái Đất.
Nhưng tại sao một nhiệm vụ quan trọng như vậy lại rơi vào tay đám học sinh như họ? Họ không hiểu nổi. Nhưng họ biết, Koro-sensei bước vào lớp 3-E là có lý do.
"Nếu Koro-sensei có thể hồi phục, vậy có phải chúng ta không cần giết thầy ấy không?" Có ai đó lên tiếng, giọng đầy hy vọng.
"Thế thì chúng ta cũng không có tiền thưởng."
"Rốt cuộc cậu muốn giết thầy ấy hay muốn để thầy ấy sống?"
"Tất nhiên là..." Cậu nam sinh định buột miệng trả lời, nhưng rồi bỗng nghẹn lại. Sau một hồi im lặng, cậu cuối cùng cũng thừa nhận sự thật: "Tôi muốn thầy ấy sống."
Quãng thời gian dài ở bên nhau khiến họ không thể nào coi Koro-sensei như một món tiền thưởng di động hay một quái vật ngoài hành tinh nữa.
"Nhưng Koro-sensei... thật sự có thể khôi phục sao?"
Ánh mắt cả lớp đồng loạt hướng về phía Sawada Tsunayoshi.
Lần này, Reborn không lên tiếng. Hắn như đang cố ý thử thách học trò mình, rồi thích thú quan sát phản ứng của cậu.
Sawada Tsunayoshi quá hiểu tính cách xấu xa này của Reborn. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Ta không muốn khiến các ngươi quá hy vọng, nhưng cũng không thể giấu sự thật."
"Nói thẳng ra, việc hồi phục hoàn toàn là rất khó. Cơ thể Koro-sensei đã bị cải tạo triệt để, nhưng đó vẫn chưa phải vấn đề lớn nhất. Quan trọng nhất là nguồn năng lượng hủy diệt bên trong cơ thể thầy ấy."
Tới giờ, ngay cả Sawada Tsunayoshi cũng chưa tìm ra cách để xử lý triệt để nguồn năng lượng đó.
Nó giống như một quả bom, và họ không có chuyên gia tháo gỡ bom hoàn hảo nào. Ngay cả khi có thể tách nó khỏi Koro-sensei, họ cũng không biết phải xử lý nó thế nào.
Phong ấn?
Không được. Chỉ cần nó còn tồn tại, thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một mối đe dọa khác. Khi đó, Vongola sẽ trở thành mục tiêu bị cả thế giới truy sát, thay vì Koro-sensei.
"Vậy có cách nào chúng ta có thể làm không?" Isogai Yuma trao đổi ánh mắt với các bạn rồi đại diện lên tiếng.
"Bảo chúng tôi chỉ ngồi yên chờ đợi, tôi không làm được." Sugino Tomohito siết chặt nắm tay.
"Koro-sensei là thầy giáo của chúng ta. Hơn nữa-" Cậu nhớ lại những lần thầy ấy đã cố gắng hết sức để dạy dỗ họ. "Đã đến lúc chúng ta phải ra tay."
Gokudera Hayato lạnh lùng nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được bật ra một tiếng chửi thề: "Đây chính là lý do ta phải dạy lũ nhóc các ngươi."
"Nếu Koro-sensei không thể hồi phục, vậy thì, sát thủ giết thầy ấy vẫn sẽ là các ngươi."
Gokudera chỉ thẳng vào đám học sinh, thay Tsuna nói ra sự thật mà cậu không nỡ thốt lên.
Ngươi xem việc xác định địa điểm, lập kế hoạch ám sát như là một buổi dạy học sao?
Mọi người nhịn không được mà chửi thầm trong lòng.
"Nếu con bạch tuộc vàng kia không thể khôi phục, vậy thì nhiệm vụ ám sát hắn vẫn thuộc về các ngươi." Gokudera Hayato chỉ vào đám học sinh, thay Juudaime nói ra sự thật mà cậu ấy không nỡ thốt lên.
Juudaime đại diện cho hy vọng và niềm mong đợi, vậy nên kẻ đóng vai ác nhân sẽ do hắn đảm nhận.
"Các ngươi là những người được chỉ định để giết gia hỏa đó. Nếu không thể cứu, các ngươi phải chuẩn bị tốt cho hắn một nghi thức tiễn biệt long trọng."
Lời nói của Gokudera Hayato sắc bén như dao.
Sắc mặt bọn học sinh trắng bệch. Đến lúc này, họ mới thực sự nhận ra giết một người mà họ quan tâm là điều tàn nhẫn đến nhường nào.
Đây chính là truyền thống của thế giới sát thủ.
Không ai chết già trong nghề này. Họ chỉ có thể chết trong nhiệm vụ hoặc bị chính học trò của mình thay thế.
Trước sự im lặng nặng nề ấy, Reborn - kẻ đã sống sót và giành được một cuộc đời mới - không khỏi cảm thán vận may của mình.
"Nếu..." Shiota Nagisa chậm rãi đứng dậy giữa bầu không khí u ám. Cậu nhỏ bé, gầy gò, thậm chí không cao hơn các nữ sinh bao nhiêu. Trên gương mặt vẫn còn sự bất an, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự kiên định đáng tin cậy.
"Nếu chúng ta có thể liều mạng để giết Koro-sensei... vậy có phải chúng ta cũng có thể liều mạng để cứu thầy ấy không?"
Có lẽ Shiota Nagisa cũng không nghĩ kỹ, chỉ là nói theo bản năng.
Chứng cứ là ngay khi nhận ra mình vừa nói gì, mặt cậu lập tức đỏ bừng, cuống quýt xua tay.
Gokudera còn định phản bác, nhưng bị Sawada Tsunayoshi ngăn lại. Nhìn thấy Sawada Tsunayoshi lắc đầu trấn an, Gokudera Hayato đành ngậm miệng.
"Được." Sawada Tsunayoshi cười với đám học sinh non nớt ấy.
Cậu cong khóe môi, ánh mắt ánh lên sự vui mừng rõ rệt.
Nhìn họ, Sawada Tsunayoshi chợt nhớ lại chính mình năm đó cũng từng quyết tâm cứu lấy người thầy của mình bằng mọi giá.
Cậu vui mừng vì Koro-sensei đã gặp được một nhóm học sinh như vậy, điều này cũng có nghĩa là sẽ có vô số người giống như Reborn, một ngày nào đó cũng sẽ gặp được những người sẵn sàng cứu họ.
"Sắp tới, Italy sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, có tính chất như một hội nghị giao lưu học thuật. Rất nhiều nhà nghiên cứu sẽ tham gia."
"Đồng thời, sẽ có các quan chức chính phủ và thương gia tham dự, mục đích là để thu hút đầu tư."
Sawada Tsunayoshi nhìn các học sinh, chớp mắt nói: "Chúng ta nghi ngờ rằng người đã tạo ra thực nghiệm Koro-sensei có thể sẽ tham gia."
"Không phải sao?!" Bọn học sinh kích động đứng lên.
"Nếu chúng ta có thể tiếp cận hắm, lấy được những tài liệu nghiên cứu liên quan, có thể sẽ tăng cơ hội thành công trong việc khôi phục Koro-sensei."
"Chúng ta phải làm thế nào?"
Ánh mắt kiên quyết của các học sinh khiến mọi người cảm thấy xúc động.
Yamamoto Takeshi không thể nhịn được cười, anh vẫn luôn giữ biểu cảm ôn hòa, không hề chen vào cuộc trò chuyện, cứ để Sawada Tsunayoshi giải quyết, trong khi nhìn Reborn khiến các học sinh phải chịu chút phiền phức, và Gokudera Hayato thì luôn tỏ ra là kẻ ác.
Anh có vẻ rộng rãi, nhưng tính cách lại lạnh lùng. Nhưng khi anh cười, lại khiến người khác cảm thấy dễ gần.
"Vào lúc đó, tôi và Gokudera sẽ dạy các ngươi các kỹ năng và kiến thức. Bằng không, nhìn bộ dạng các ngươi bây giờ, vừa không giống sinh viên đại học ngành khoa học kỹ thuật, lại cũng không giống kẻ có thể lẻn vào lấy trộm tài liệu rồi an toàn rút lui."
Sau khi bảo các học sinh nghỉ ngơi, Sawada Tsunayoshi giãn người và chuẩn bị tiếp tục ăn.
Yamamoto Takeshi đột nhiên ngăn lại, đem phần cơm cà ri lạnh lẽo của mình ra và thay cho Sawada Tsunayoshi một phần mới, còn nóng hổi.
Chậm một bước, Gokudera Hayato chỉ có thể tức giận nhìn mình lúc này, với chiều cao và đôi chân dài.
"Rõ ràng Rokudo Mukuro đã dọn hết mọi tài liệu, mà Tsuna vẫn không thể từ chối họ." Yamamoto Takeshi chống cằm nói.
"A." Reborn cười lạnh, "Vì thủ lĩnh của chúng ta quá ngây thơ, luôn thích đáp lại những hy vọng mà không cần thiết."
"Không có cách nào khác." Sawada Tsunayoshi vừa ăn vừa trả lời, miệng đầy thức ăn, trông như một con chuột hamster đang ăn no, trên má dính một lớp cà ri, khiến Gokudera Hayato lo lắng đưa giấy đến giúp lau mặt.
Cậu thực sự rất đói, nói nhiều như vậy cuối cùng cũng có thể chuyển sự chú ý của các học sinh sang một hướng khác.
Thực tế, dù là công bằng, nhưng khi trưởng thành, người ta luôn phải có sự tính toán. Cũng như bản thân cậu, chưa bao giờ nói rõ ràng về thân phận của mình.
Sawada Tsunayoshi mỉm cười, nhắm mắt lại và nói: "Thì ra, biểu cảm khi học sinh muốn liều chết cứu giáo viên lại như thế này, Reborn, lúc trước tôi cũng vậy phải không?"
Reborn nhướng mày, đứng dậy, đi đến sau lưng Sawada Tsunayoshi, rồi đưa tay xoa đầu anh.
"Đúng vậy, thực sự là ngu ngốc."
Ngay sau đó, hình ảnh của Reborn biến mất, để lại mọi người nhìn nhau.
TBC
Hắn chạy rồi! Hắn chạy rồi!
Thẹn thùng a! Thẹn thùng a!
Chúc mừng 27! Trong vài năm sư sinh đấu tranh hòa nhau một ván!
R: A, ai nói tôi trốn?
R: Ta chỉ là dọn dẹp một chút, tính toán cho các học sinh một bài học thôi.
Khóc rống, hoàn thành đổi mới cách đây 12 giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro