[ALL27] Nụ hôn bảy ngày

Tác giả : 夜梓沐

Link : https://yezimu330.lofter.com/post/1e5a4418_2ba675dbf

Editor : Kaori

Bản dịch dựa trên QT nên không đảm bảo chính xác 100%. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.

-----

Ngày đầu tiên : Ấn đường

Người bảo vệ Bão, người bảo vệ nóng nãy của gia tộc Vongola, từ trước đến nay luôn cau mày và bày ra vẻ mặt không vui vẻ, làm cho mọi người có cảm giác lạnh lùng, tàn nhẫn. Cho dù là thuộc hạ làm việc dưới quyền của hắn cũng cảm thấy cấp trên nhà mình bình thường luôn không có tình người.

Nhưng trên thực tế, con sói bạc đơn độc lạnh lùng này đã dành hết tất cả sự dịu dàng và nhiệt tình của hắn cho vị thủ lĩnh trẻ tuổi.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính chiếu vào căn phòng, chiếc giường mềm mại ấm áp được ánh nắng vàng chiếu vào. Hai than thể quấn lấy nhau trong chăn.

Sawada Tsunayoshi cảm nhận được ánh nắng chiếu vào mình, cậu nhíu mày, xích lại gần người trước mặt, vùi đầu vào ngực đối phương, vô thức che khuất ánh sáng.

Gokudera Hayato cụp lông mi, một cánh tay ôm eo boss, hôn lên trán Sawada Tsunayoshi."Đệ Thập."

Giọng nói của Hayato Gokudera nhẹ nhàng và dịu dàng, nếu giọng nói này truyền đến những người làm việc dưới trướng người bảo vệ Bão, không ai trong số họ có thể nhận ra rằng đó là giọng nói của sếp của họ.

Sawada Tsunayoshi cực kỳ buồn ngủ và cậu phát ra hai tiếng hừ nhẹ , thể hiện đầy đủ nhu cầu muốn nằm tiếp của cậu.

Dáng vẻ này khiến trái tim của người bão vệ Bão mềm nhũn, đôi mắt xanh ngọc của hắn ghi lại mọi chuyển động của người trong lòng.

Gokudera Hayato biết rằng nếu trì hoãn thời gian lâu hơn nữa, không chừng vị gia sư sát thủ ở ngoài cửa sẽ chỉa súng vô đầu boss và buộc cậu thức dậy. Hắn có chút lưu luyến đứng dậy, trước tiên thay xong đồ cho bản thân, cuối cùng nhẹ nhàng đưa boss của mình rời khỏi chăn.

Sawada Tsunayoshi hai chân theo tự nhiên kẹp eo Gokudera Hayato, treo trên người anh như một món trang sức cỡ bự.

" Người tỉnh rồi sao thưa Đệ Thập."

"Ừm." Sawada Tsunayoshi mơ màn nhắm mắt.

" Phốc... " Gokudera Hayato không nhịn được cười, sau đó nói: "Xin người hãy ngồi xuống, tôi sẽ thay quần áo cho người."

"Được rồi."

Gokudera Hayato để người ngồi trên giường, Sawada Tsunayoshi ngồi yên một chỗ.

Hayato Gokudera thay quần áo cho boss một cách trơn tru. Không biết hắn đã làm chuyện này bao nhiêu lần.

Cho đến khi mọi việc được giải quyết xong, Hayato Gokudera quỳ một gối xuống và nắm lấy tay thủ lĩnh của mình, hôn lên chiếc nhẫn.

Sawada Tsunayoshi cụp mắt xuống, dùng ngón tay cái chạm vào chóp mũi Hayato, nói: "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Hayato."

"Không vất vả chút nào thưa Đệ Thập, Tôi rất vui vì điều đó."

Mặt trời sớm mai, gió nhẹ ấm áp, đây là sự khởi đầu của một ngày mới.

Ngày thứ hai : Gương mặt

Bên tai vang lên một ít âm thanh xào xạc, người phát ra âm thanh đã cố gắng cử động nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người nằm trên giường mở mắt tỉnh dậy.

Sawada Tsunayoshi nghiêng người, mở mắt ra nhìn thấy bóng người đang nhẹ nhàng thay quần áo, liền nói: "Chào mừng trở về."

Người đàn ông đang thay quần áo dừng lại, sau đó mỉm cười xin lỗi, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Tsuna, tớ đánh thức cậu mất rồi."

"Không sao, Takeshi "Sawada Tsunayoshi Tsunayoshi ngồi dậy, dựa lưng vào tấm đệm mềm mại, cậu cụp mắt xuống nhìn người đang thay quần áo.

Yamamoto Takeshi thay quần áo xong, hắn ngồi xuống ở mép giường, tấm nệm hơi lún xuống, anh dùng lòng bàn tay đỡ cơ thể, đặt đôi môi mềm mại lên má Sawada Tsunayoshi, hôn nhẹ.

Môi Yamamoto Takeshi hơi lạnh, đôi mắt Sawada Tsunayoshi hơi nheo lại, rồi cậu giơ tay ôm lấy Người bảo vệ Mưa của mình.

"Chào mừng trở lại." Sawada Tsunayoshi lặp lại.

Động tác của Yamamoto Takeshi dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói "ừm", một lúc sau, hắn đột nhiên chậm rãi hỏi: "Mùi có nồng không?"

Hắn không gọi tên mùi đó, nhưng cậu hiểu rõ.

Trăng ngoài cửa sổ vẫn treo cao trên bầu trời, gió dưới ánh trăng thổi bay những chiếc lá bên ngoài, phát ra âm thanh "lao xao" nhẹ.

Đúng lúc này, Tsunayoshi đột nhiên phát huy sức mạnh, đôi tay đang ôm Yamamoto Takeshi ấn vào lưng hắn, Yamamoto Takeshi bất ngờ ngã vào vòng tay của cậu.

". . . Này , Tsuna. Cậu đột nhiên làm gì vậy?" Yamamoto Takeshi nằm trong vòng tay của Sawada Tsunayoshi, có chút xấu hổ.

Lông mi Sawada Tsunayoshi cong lên, nụ cười trên mặt giống như một làn gió xuân ấm áp ùa vào trong lòng hắn, mọi cảm giác lạnh buốt, nhức nhối đều tan biến ngay lập tức.

"Nặng quá." Sawada Tsunayoshi đột nhiên nói.

Yamamoto Takeshi giật mình, vội vàng đứng dậy định rời đi.

Sawada Tsunayoshi nắm lấy cổ tay của Yamamoto Takeshi

"Đừng lo lắng."

Yamamoto Takeshi hơi cau mày và nói: " . ... Tớ đi tắm rồi quay lại."

Sawada Tsunayoshi vẫn không chịu để hắn đi, nắm lấy cổ tay và yêu cầu hắn quay lại với cậu.

Giọng nói Sawada Tsunayoshi ấm áp, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhẹ nhàng: "Mùi nồng nhất trên cơ thể Takeshi là mùi khiến người ta cảm thấy yên tâm."

Động tác của Yamamoto Takeshi dừng lại, sau đó dùng hết sức lực ôm boss vào lòng, dùng thân thể to lớn của mình để sưởi ấm cho cậu.

"Đừng để bị cảm lạnh." Yamamoto mãnh liệt nói.

"Không." Sawada Tsunayoshi cười khúc khích và tiếp tục: "Bởi vì cậu rất ấm áp."

" Tsuna , em thật sự là..."

Lời nói bất lực của Người bảo vệ Mưa đột nhiên dừng lại. Cứ vậy mà im lặng, bàn tay của thủ lĩnh trẻ tuổi đan xen với tay của hắn. Cơn mưa tĩnh lặng luôn lặng lẽ canh giữ bên cạnh người thủ lĩnh, bảo vệ cậu một cách hoàn mỹ nhất.

Ngày thứ ba : Lỗ tai

Sau lưng Tsunayoushi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt người trước mặt nên cúi đầu chọn cách thừa nhận sai lầm của mình một cách nhẹ nhàng.

"...Em xin lỗi, Kyouya." Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi.

Hibari Kyouya cụp mắt, nhìn quả bóng nhung màu nâu trước mặt, không có trả lời.

Sawada Tsunayoshi chuyển sự chú ý sang Tetsuya Kusakabe đang đứng ở một bên. Ủy ban Kỷ luật trường trung học Namimori giờ đã thay vest nhưng cậu vẫn chưa dám lên tiếng trước khi chủ tịch lên tiếng .

Sawada Tsunayoshi nhìn Kusakabe Tetsuya, người thậm chí còn đang cúi đầu thấp hơn cậu.Người thủ lĩnh trẻ thở dài trong lòng, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

"Nhà ngươi đang nhìn chỗ nào?" Câu đầu tiên Hibari Kyoya nói là một câu trần thuật , nhưng thực ra nội dung là một câu hỏi.

Sawada Tsunayoshi sửng sốt một chút, cậu chợt nhận ra người trước mặt không hài lòng về điều gì, nên ngập ngừng tiến lên một bước, đặt bàn tay lên ngực Hibari Kyouya và nói: "Em xin lỗi, Kyouya... Em nên nhìn anh. Bất kể khi nào."

Hibari Kyoya khịt mũi hừ lạnh, mắt dán chặt vào Sawada Tsunayoshi, như thể anh ta đang nhìn vào con mồi. Anh ta không quay đầu lại, nói: "Tetsuya Kusakabe, xử lý đám người Sawada Tsunayoshi mang đến."

Tetsuya Kusakabe ngay lập tức đứng thẳng người, anh biết Hibari đang ám chỉ điều gì, ngụ ý là: Sawada Tsunayoshi đồng ý đến gặp một mình tôi, nhưng phía sau có một đám người, anh tùy tiện đuổi đi nhưng đừng làm phiền hai người của chúng tôi.

Thế là Tetsuya Kusakabe vội vã rời đi, chỉ còn lại vị thủ lĩnh trẻ tuổi và người bảo vệ mạnh nhất của gia đình ở trong phòng.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ xuyên qua những đám mây, những đám mây không ngừng trôi trên bầu trời, tự do và không bị kiềm chế. Hôm nay trời cũng trong xanh, bầu trời một màu xanh hoàn mỹ, tâm trạng của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sawada Tsunayoshi giơ tay lên trước, ngón tay cái vuốt ve cằm Hibari Kyoya, sau đó nhẹ nhàng xẹt bên tai đối phương.

Hibari Kyouya cúi đầu cười nhẹ, trong mắt có chút dịu dàng nhưng lời nói lại không hề tha thứ: " Ồ, Sawada Tsunayoshi, cậu đang khiêu khích tôi à?"

Sawada Tsunayoshi không hề tỏ ra yếu thế, cậu đã đoán ra tính tình của đối phương sau nhiều năm đồng hành, cậu cười nói: "... Đúng vậy, Kyouya, đây là một loại khiêu khích khác."

Hibari Kyouya cúi đầu môi hơi hé ra, cắn vào chóp tai Sawada Tsunayoshi, cảm nhận được cơ thể đối phương hơi run lên vì ngượng ngùng và nhạy cảm.

Hắn nói bên tai Sawada Tsunayoshi : "Khiêu khích tôi như thế này, tôi sẽ cắn chết em."

"Xin hãy thương xót và đừng cắn chết em. Hibari-senpai."

Ngay lúc này gọi tên bằng xưng hô thuở thiếu thời quả thật là tội ác, Sawada Tsunayoshi biết rõ nhưng cố tình phạm phải.

Hibari Kyouya hơi nhướng mày, cũng không còn tiếp tục nhẫn nại.

Mây có trôi tự do đến mấy cũng không rời khỏi bầu trời. Một khi rời đi, mây trôi sẽ không còn là "mây trôi" nên mây sẽ không dời đi. Nhưng những đám mây luôn khó đoán trước và sử dụng những tư thế khác nhau để cảnh báo bầu trời.

Ngày thứ tư : yết hầu

"Tôi không ngờ rằng anh lại một mình nói chuyện với tôi như thế này, Mukuro." Sawada Tsunayoshi liếc mắt, lông mi hơi dài, đổ bóng xuống gò má bên dưới.

Với nụ cười thường trực trên khuôn mặt, Rokudo Mukuro nói: "kufufufu... Ồ, đây đâu phải chuyện đáng đắc ý gì sao, Sawada Tsunayoshi? Tôi nghĩ tôi vẫn chưa đánh mất khả năng nói đâu."

Sawada Tsunayoshi đặt cây bút trong tay xuống, đứng dậy. Áo choàng trên người vắt trên vai, ngay cả mặt trăng cũng ẩn hiện trên bầu trời vào đêm khuya, quay lưng lại với Mukuro, không chút lo lắng liệu đối phương có tấn công hay không.

"Chỉ là ngoài ý muốn khi lần này bạn không nói chuyện với tôi trong giấc mơ thôi." Sawada Tsunayoshi nhìn ra ngoài cửa sổ và ấn lòng bàn tay vào cửa kính .

Rokudo Mukuro luôn nói chuyện một cách mỉa mai, nhưng ẩn trong sự mỉa mai là sự khó chịu và không thành thật: "Kufufu... Tôi luôn gặp cậu trong giấc mơ cũng rất mệt mỏi. Ít nhiều cũng nên suy nghĩ vì người khác một chút đi, mafia tùy hứng."

Sawada Tsunayoshi không trả lời, cậu chỉ nhìn vào màn đêm vô tận, cố gắng tìm kiếm đồng minh trong màn đêm.

Rokudo Mukuro chậm rãi đến gần Sawada Tsunayoshi, giam thủ lĩnh của mình vào trong ngực, sau đó cúi xuống dùng đầu răng cạ lớp da yết hầu, sau đó liếm nơi Sawada Tsunayoshi bị cắn.". . kufufufu... Cậu không định chống cự à?" Rokudo Mukuro hỏi.

Sawada Tsunayoshi ôm lấy người kia và để cơ thể mình áp vào người kia : "Tôi đã là con mồi của anh từ lâu rồi phải không? Tôi tin tưởng anh nhiều hơn anh nghĩ đó."

Rokudo Mukuro dừng lại một lúc rồi tiếp tục cắn vào da của Sawada Tsunayoshi, sau đó anh ấy hôn yết hầu của Sawada Tsunayoshi.

"Kufufufu... Đừng làm những việc không cần thiết, tôi không cần sự tin tưởng của cậu."

Rokudo Mukuro nói xong liền biến mất khỏi phòng.

Sương mù quả thực rất khó nắm bắt, quá thần bí. Cho dù bầu trời không ngừng nhìn về sương mù, cũng sẽ luôn bị mê hoặc bởi ảo giác của đối phương. Nhưng dù vô lý đến đâu, đó vẫn là hành vi được bầu trời ngầm đồng ý. Đó là lý do tại sao sương mù ngông cuồng và kiêu ngạo như thế, nhưng sẽ kiềm chế mọi thứ vì bầu trời.

Ngày thứ năm : Cổ tay

Vào ngày Enma Kozato đến Vongola, Sawada Tsunayoshi vừa vặn làm xong công việc cuối cùng. Vì vậy, ngay khi Sawada Tsunayoshi nhìn thấy Enma Kozato, cậu giãn lông mày và mỉm cười: "Enma, chào mừng cậu đến thăm. Cậu đúng là ngôi sao may mắn của tớ, vừa đúng lúc tớ làm xong mọi việc."

"À, vậy à, Tsuna." Enma Kozato gãi đầu xấu hổ. Anh gãi má, rồi sau đó bước đi trong Vongola cùng với Sawada Tsunayoshi.

Trên đường đi, những cấp dưới nhìn thấy Sawada Tsunayoshi lần lượt chào thủ lĩnh. Tất cả họ đều nở nụ cười. Ý tôi là, không ai sợ hãi ngoại hình ngày thường của vị thủ lĩnh. Vongola do Đệ Thập lãnh đạo không phải là một gia tộc dùng vũ lực để thống trị nội bộ.

Sawada Tsunayoshi luôn mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với người đối diện, và ánh mắt sẽ luôn luôn như vậy kể cả khi nói chuyện, mọi thứ đều rất tao nhã lịch sự.

Nhưng Enma Kozato đã nhìn thấy nhiều dáng vẻ của Sawada Tsunayoshi.

Dáng vẻ thất hồn lạc phách của Sawada Tsunayoshi, dáng vẻ kiên cường, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của cậu, dáng vẻ làm nũng của cậu. Enma Kozato đều đã nhìn thấy.

Nhưng dù đã nhìn thấy những thứ này, cậu ấy vẫn không thể cảm thấy hài lòng.

Điều cậu muốn là dáng vẻ độc nhất vô nhị của Sawada Tsunayoshi khi đối xử với cậu. Là dáng vẻ ngay cả những người bảo vệ, cấp dưới, người nhà cũng chưa từng thấy.

Ngay cả khi cậu đi bên cạnh Sawada Tsunayoshi như một người bạn thân, cậu vẫn không thể chịu đựng được ý nghĩ thì ra bên cạnh Tsunayoshi có nhiều người có thể nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của cậu.

Lòng ham muốn chiếm hữu khủng khiếp này đang không ngừng lan rộng.

Cho đến khi quần áo của Sawada Tsunayoshi không chỉnh tề, Enma Kozato đã nửa quỳ trên giường và cắn vào cổ tay của Sawada Tsunayoshi.

Giọng Enma Kozato khàn khàn và có vẻ gấp rút: "... Tớ."

Sawada Tsunayoshi không lùi lại ngay cả khi cổ tay bị cắn, cậu chỉ dỗ dành nhẹ nhàng: "Ừ, của cậu."

Có bầu trời thì tự nhiên có mặt đất, trời và đất bổ sung cho nhau, không thiếu thứ gì. Chỉ có những người có tâm hồn đủ phù hợp mới trân trọng nhau và cộng hưởng với nhau. Bầu trời chứa đựng vạn vật và trái đất có đầy đủ vạn vật.

Ngày thứ sáu : Bả vai

Lần đầu tiên vị thủ lĩnh trẻ phải chịu đựng những việc ở trên là do Xanxus này.

Sawada Tsunayoshi lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là chỉ có cảm giác đau, không có khoái cảm. Nhưng người kia hoàn toàn có phản ứng khác hẳn với cậu, người đàn ông đối diện có vẻ rất thoải mái.

Vì vậy, vị thủ lĩnh hiếm khi đến Varia.

Nhưng mỗi lần đến đó, kiểu gì cũng sẽ mang theo sổ sách tính toán luôn một thể với đối phương.

Số lần Xanxus đến trụ sở rất ít, trừ khi cần thiết anh ta phải có mặt, còn lại mọi thứ khác đều do Squalo chỉ đạo.

Nhưng mỗi khi Sawada Tsunayoshi không đến Varia trong một thời gian dài, Xanxus sẽ bất ngờ đến trụ sở của Vongola vào một ngày nào đó, ngồi trong văn phòng của thủ lĩnh với áp suất thấp, không nói gì, cho đến khi đối phương làm xong việc thì kéo cổ áo người nọ đi.

Trên đường đi, nếu ai dám chặn đường ai, Besta sẽ lao vào cắn đối thủ không thương tiếc.

"Nhà ngươi biết là ta sẽ không thương hại ngươi đâu, đồ cặn bã." Mồ hôi trên trán Xanxus nhỏ trên ngực Sawada Tsunayoshi.

Với một nụ cười nhẹ trên mặt, Sawada Tsunayoshi hỏi: "Có thật sự như vậy không?"

Xanxus không trả lời mà chỉ cắn răng vào vai Sawada Tsunayoshi. Răng đâm đủ sâu để lại một vòng tròn đầy vết răng.

Sawada Tsuna đau đớn hít một hơi, sau đó liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã nói sai. Đừng cắn mạnh quá, đau lắm."

Xanxus vẫn im lặng, nhưng lực cắn giảm đi rất nhiều.

Sawada Tsunayoshi không dám cười thành tiếng nên chỉ có thể thầm nói đối phương có chút trẻ con.

Bầu trời và bầu trời, giống nhau nhưng lại không giống nhau. Một bên thực sự thỏa hiệp, một bên chỉ là một chút nhượng bộ. Khi một trong hai tĩnh lặng như nước, thì cái còn lại sẽ quét qua thế giới như một bão.

END

Tiêu đề ghi 7 ngày nhưng nội dung chỉ có 6 ngày, tác giả trôn sao 😢

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro