Bane x Andrew
Vũng máu đã lan rộng trên các tảng đá, cành cây và lá cây . Hơi thở nặng nề thoát ra khỏi cơ thể nặng trĩu mệt mỏi , mất phương hướng và rách rưới, mí mắt của người đàn ông cũng nặng nề anh ta tuyệt vọng bám lấy chút ý thức còn lại của bản thân.
Bane quỳ xuống bên cạnh cậu, mở chốt bẫy của hắn một cách dễ dàng , tinh tế cạy bàn chân nhỏ bị nghiền nát của cậu ra khỏi nan hoa kim loại. Cơ thể bầm dập của cậu như một con búp bê cũ rách trong vòng tay Bane, cậu quá nhẹ khi bane vác cậu lên vai. Cậu mặc những bộ đồ lụa màu đỏ và kem với những mũi thêu vàng lấp lánh , với những giọt nước mắt và những vết rạn trong quần áo, cậu chắc hẳn đã khá vội vàng trước khi trở thành nạn nhân của cái bẫy.
Chuyến đi bộ ngắn đến cabin đã cho Bane một vài phút để quyết định chính xác phải làm gì với người lạ, và cuối cùng anh đã chọn một số phận từ bi cho vị khách của mình. Cậu hầu như không gây ra tiếng động hoặc phản ứng trong toàn bộ quá trình làm sạch và băng vết thương của anh , Bane dừng lại để kiểm tra mạch thở thường xuyên. Nhưng ý chí sống cứng đầu vẫn mạnh mẽ , mỗi ngày cậu vẫn nằm đấy với những viết thương trên người khi Bane trở về sau những cuộc đi săn của mình trong khu rừng xung quanh.
Chăm sóc một người bất tỉnh không dễ dàng là mấy , nhưng với nhiều ngày lập đi lập lại nâng cậu lên và đổ súp vào miệng cậu, Bane đã thành thục điều đó . Đó là vào một ngày đặc biệt không đáng kể, khi Bane nâng người cậu lên để cậu tì đầu lên tay mình , đôi mắt đó cuối cùng cũng mở ra.
Màu đỏ. Rực rỡ, xinh đẹp, màu đỏ tinh thể , yếu ớt nhìn lên Bane, những nét mảnh mai và hốc hác trên khuôn mặt được che bởi mái tóc hơi xoăn, hơi nhạt như lúa mì. Bane trả lại cái nhìn với một cái chớp mắt , giữ bát súp lên đôi môi nứt nẻ đó. Người cậu nuốt thức ăn xuống và nhắm mắt lại một lần nữa, kê nhẹ đầu về phía vòm ngực ấm áp của Bane.
" Tôi đang ở đâu? " Một giọng nói yếu ớt, nứt nẻ hỏi khi Bane đặt cậu xuống một lần nữa, Bane đành ngồi lại để trả lời câu hỏi.
"Nhà của tôi , Chân của ngươi sẽ có thể đi lại được trong vài tuần nữa, nếu ngươi ở lại đây như thế này," anh trả lời đơn giản, không tiết lộ nguồn gốc trách nhiệm về chấn thương. Đôi mắt đỏ đó lại mở ra, nhìn chằm chằm một cách buồn bã lên trần nhà... Rồi sớm chuyển sang nhìn anh .
" Anh có thể cho tôi biết tên của anh không? " cậu hỏi, từ từ nắm chặt phần trên của tấm chăn và kéo nó lên cao hơn ngực. Anh gật đầu, cảm thấy hơi lúng túng khi nói chuyện với người khác sau rất nhiều năm bị cô lập.
"ngươi có thể gọi ta là Bane. Còn ngươi ?"
"Tên tôi....là Andrew. Andrew Kreiss," cậu trả lời, thở ra run rẩy. " Tôi đang mắc nợ anh "
Bane gật đầu, đứng lên.
" Ngươi đã cạn kiệt phần lớn nguồn cung cấp của ta cho mùa đông, chưa kể đến thuốc của ta . Ta sẽ yêu cầu ngươi trả ơn ta bằng lao động, thể chất hoặc cách khác."
Andrew gật đầu, và nhanh như khi cậu thức dậy, cậu đã ngủ lại.
______________________________
Từ đây đổi xưng hô của Bane thành anh-em nha
______________________________
"ngồi xuống cẩn thận" Bane nhắc nhở cậu , thận trọng giữ cho Andrew ổn định khi cậu hạ mình xuống sàn bên đống lửa, hai chậu rửa trước mặt cậu và một dây phơi ở một bên. Bane lấy đồ giặt, cả của anh và những thứ mà anh đã cho Andrew mượn để ở lại, thả tất cả ở bên cạnh Andrew. Không có chiếc quần nào của Bane thực sự phù hợp với cậu thân hình của cậu nhỏ hơn nhiều so với anh , vì vậy cậu hiện đang dành cả ngày của mình trong những chiếc áo sơ mi quá khổ và đôi khi là những chiếc quần có thắt lưng buộc quanh eo yếu ớt của mình. Andrew cho anh thấy một nửa nụ cười đánh giá cao lao động, và Bane lùi lại để cậu làm việc. "Đừng thúc ép bản thân quá nhiều. Nhưng nếu em có thể hoàn thành tất cả những điều này, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều."
"em sẽ cố gắng không làm thất vọng," Andrew hứa, lấy chiếc áo sơ mi đầu tiên ra khỏi đống đồ và thả nó vào chậu xà phòng. Bane gật đầu và đi đến cửa trước, nói chuyện qua với Andrew.
"Lần này tôi sẽ ra ngoài khoảng 5 tiếng. Hãy quan tâm đến cabin, làm công việc của em , và sau đó nghỉ ngơi. Đốt lửa với những khúc gỗ ở đó nếu em bị lạnh, "
anh nói với Andrew, mặc vào áo đi săn, thắt lưng, găng tay, ủng và vũ khí khi anh đứng ở phía trước. Anh nghe thấy Andrew ngân nga chấp nhận nhiệm vụ của mình, Anh quay lại nhìn cậu lần cuối. Andrew nao núng và vội vàng hạ chiếc áo sơ mi mà cậu đang cầm khỏi mũi và mặt, khiến một màu đỏ xấu hổ trên mặt cậu khi bị bắt gặp... đánh hơi? Bane chỉ tiếp tục nhìn cậu , sau đó quay hoàn toàn về phía cửa. " Tôi sẽ quay lại " anh lặp lại, và bước vào không khí trong lành trong rừng. Anh đóng cửa lại và dựa vào nó, tự hỏi liệu anh chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của chính mình hay đó là Andrew thở hổn hển ở phía bên kia cánh cửa, nằm với đồ giặt bên đống lửa đang cháy, không có gì ngoài chiếc áo sơ mi cũ của Bane...
Anh đã mất quá nhiều thời gian để giải tỏa đầu óc, nhưng cuối cùng anh ấy đã tìm đường ra để tiếp tục công việc của mình....
_____________________________________
"Đây--Tôi hy vọng lần này nó sẽ hợp với khẩu vị của anh " Andrew đưa cho anh một bát súp, những miếng rau và thịt trôi nổi trong đó khi Bane ngồi bên đống lửa, nó kêu lách tách và trong phòng có những ánh sáng ấm áp. Anh lấy cái bát và cầm nó, Andrew cẩn thận lấy ra một phần cho mình từ cái nồi sủi bọt treo trên lò sưởi. Người đàn ông tóc vàng nhợt nhạt đứng thẳng với niềm tự hào, cẩn thận bước lên chiếc ghế dài một mình, khả năng di chuyển của cậu được cải thiện đáng kể sau hơn hai tháng rưỡi cậu hồi phục trong cabin.
"có mùi thơm " lời khen ngợi của Bane là điều tốt nhất Cậu có thể làm, và Andrew tự hào rạng rỡ với anh khi anh ấy chờ đợi miếng đầu tiên của Bane cậu nín thở chờ anh . Anh xoay chiếc thìa gỗ chạm khắc của mình trong đĩa, nhưng không nhấc bất kỳ thứ gì lên, nhìn những loại thảo mộc nghiền nát trôi nổi trong xoáy nước mà anh để lại. Andrew...
Có phải không? Vị khách của cậu đang nhăn mặt, trái tim cậu đập mạnh vì sợ bị la mắng hoặc thất vọng. Bane đặt bát sang một bên, cần khoảnh khắc này để không bị phân tâm. Anh quay sang Andrew, nhìn cậu lo lắng vặn vẹo dưới ánh mắt xăm soi của mình. Anh nán lại chủ đề mà anh muốn thảo luận, chưa bao giờ anh phải nói chuyện thẳng thắn và không thoải mái như vậy trước đây. Một hơi thở sâu không giúp được gì nhiều, Andrew nghiêng người trong khi chờ đợi và chờ đợi.
" Em có thích ở đây, với tôi không? " Câu hỏi châm chọc anh một cách đau đớn, vặn vẹo trong ruột khi anh nhìn biểu hiện của Andrew thay đổi và biến đổi từ hoài nghi, đến nhẹ nhõm, sang lo lắng. Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, cái đầu tóc nhợt nhạt đó Bane đã rất vui khi nhìn cậu gật đầu phía trước và phía sau trong một cái gật đầu đáng xấu hổ, từ từ nâng cao mặt để nhìn Bane đầy đủ. Andrew không nói gì, nhưng đôi môi mím lại của cậu rõ ràng đã cố gắng kìm nén những lời mà Andrew rất muốn nói. Bane nhắm mắt lại và mở chúng ra một lúc sau đó, và sau đó anh đứng dậy. Anh bước đến trước mặt Andrew, nhìn chằm chằm vào cậu. " Em có biết rằng tôi là quái vật còn em là con người , rằng hai chúng ta là những loài khác nhau không? " Anh thẳng thắn nói với mình, gạc của anh ấy chưa bao giờ cảm thấy nặng hơn trên đầu anh . Andrew tiếp tục im lặng, gật đầu chậm rãi một lần nữa và nhìn một lần nữa vào đôi mắt trắng như thủy tinh của Bane, không hề sợ hãi trước khuôn mặt nai sừng tấm của anh .
" Tôi không phiền " giọng nói của Andrew đã không yên bình như vậy kể từ lần đầu tiên cậu thức dậy trong nhà của Bane, đôi mắt đỏ đó đều đặn và thẳng thắn. Bane hít một hơi vào, đặt tay dưới cánh tay của Andrew và nhấc bồng cậu lên khi anh cảm nhận được một cơn cứng đột ngột. Andrew thở hổn hển, bị bồng lên khỏi chiếc ghế dài như thể cậu không nặng gì cả, và một bước ngoặt ngắn sau đó cậu thấy mình nằm dài trên tấm thảm da gấu. Ngọn lửa bùng lên phía trước cậu , thắp sáng khuôn mặt của Bane khi anh cúi xuống nhìn cậu , chỉnh gối của anh để phù hợp với đầu của cậucủa cậu.
" Vậy thì anh sẽ cho em biết, anh không thể giữ em ở đây nữa, không phải nếu không nhận được điều này từ em " Bane nhắc nhở, một bàn tay lớn ấn mạnh vai Andrew xuống trong khi bàn tay kia ôm eo cậu. Toàn bộ ngực của Andrew rùng mình khi Bane trượt một tay xuống hông, luồn vào chiếc áo sơ mi lớn mà Andrew mặc. Anh biết từ tất cả thời gian ở cùng nhau rằng Andrew không có mặc bất cứ thứ gì bên dưới . Andrew không la hét, hay khóc, hay bịt miệng với sự ghê tởm, chủ yếu chỉ trông thực sự hoang mang.
"đ ây là ....cái gì ? " Cậu đặt câu hỏi, Bane im lặng nhấc phần viền áo của cậu lên. Andrew thở hổn hển, nhìn xuống để xem bàn tay ấm áp của Bane muốn gì trên đùi cậu . Bane nhấc chiếc áo lên , để lộ đùi nhợt nhạt của Andrew , anh nhấc một chân của cậu lên vai , một chân ngang qua bụng anh
Thực sự, làm thế nào mà anh bắt được một kiệt tác như vậy trong cái bẫy của mình? Cậu có làn da nhợt nhạt, thỉnh thoảng bị tàn phá bởi những vết sẹo cũ rải rác trên chân, ngực, khuôn mặt - núm vú hồng hào bụi bặm và lông trên cơ thể bạch kim mọc thành một vệt đường đẹp từ rốn trở xuống. Và hoàn hảo nhất trong tất cả, sự cương cứng nửa vời sẽ khiến bất kỳ thiếu nữ nào đỏ mặt. Nhưng Bane không phải là thiếu nữ, và, may mắn cho anh , Andrew rên rỉ khi bị nắm chặt . Giải thưởng của anh khi đi tuần khu rừng này ư , Andrew giấu khuôn mặt đỏ của mình sau cánh tay . Bane không thể kìm được nụ cười của mình, hít thở chậm để đảm bảo rằng anh sẽ không lao quá nhanh vào mục tiêu của mình
Anh di chuyển bàn tay của mình khỏi vai Andrew và thay vào đó nắm chặt một nắm tóc cậu , kéo người cậu lên khỏi mặt đất bằng nó. Andrew nhăn mặt đau đớn, cởi áo sơ mi và đẩy cậu trở lại mặt đất một lúc sau đó.
" Trả lời "
Bane gầm gừ trên cậu , nhìn chằm chằm vào Andrew và chỉ cho cậu một khoảnh khắc để tuân theo.
" Tôi-tôi không- trả lời cái gì? "
Andrew hỏi, khoanh tay trước ngực và hơi cuộn tròn dưới thân hình lớn hơn và rộng hơn nhiều của Bane. Sự thiếu kiên nhẫn đã vượt qua anh , và anh siết chặt Andrew trong tay, quên mất việc dịu dàng trong giây lát.
" Cái này "
anh ta nhấn mạnh bằng một cú đẩy và kéo thô bạo khác, Andrew nắm lấy bộ lông trong khi bản thân trần trụi , xinh đẹp. Đôi mắt đỏ đó mở to, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và từ từ liếc xuống để nhìn Bane một lần nữa.
"Em không thể ở lại đây, trừ khi tôi nhận được điều này từ em . Vì vậy, hãy trả lời."
" Câu trả lời của em " Andrew cần phải dừng lại để thở hổn hển và quại một lần nữa, Bane kéo câu trả lời ra càng lâu càng tốt để nuông chiều bản thân càng nhiều càng tốt. Anh không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng Andrew sẽ từ chối anh , bởi biết rằng thực tế khắc nghiệt là rõ ràng như ban ngày. Andrew sẽ đẩy anh ra bất cứ lúc nào, nguyền rủa sự ngu ngốc trơ trẽn của anh , và ra đi vào buổi sáng. Vì vậy, chỉ cần thêm một chút nữa, chỉ đủ để Bane đưa trí tưởng tượng không thực này vào ký ức, về Andrew khó thở bên dưới anh ta, thuần hóa và phục tùng, thì thầm
"là có."
Có phải không? Bane quay lại nhìn cậu, mắt mở to khi Andrew khép lép, má cậu đỏ và cơ thể dễ bị tổn thương. Có phải tưởng tượng đã vượt qua ranh giới với thực tế, thực sự? Anh đặt mình hoàn toàn lên Andrew, thu hẹp ánh mắt với sự nghi ngờ đầy hy vọng.
"Vâng-- Bane , làm ơn , anh có thể có tất cả của em. Em muốn ở lại đây, với anh " Andrew thú nhận . bàn tay mỏng manh đó vươn lên và ôm hai bên khuôn mặt của Bane, Andrew ngồi lên một chút bên dưới anh và ấn một nụ hôn trong trắng lên đôi môi của anh . Bane kéo tay anh khỏi lòng Andrew, thay vào đó chọn nghiền nát cậu trong một cái ôm dữ dội, đặt cậu xuống tấm thảm một lần nữa. Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng nổi lên từ cổ họng của Andrew, và anh ta bám chặt vào Bane. "em chưa bao giờ....em chưa bao giờ làm điều này. Xin hãy tha thứ cho sự thiếu kinh nghiệm của em"
"em sẽ được tha thứ, nếu em tha thứ cho sự thô bạo của anh" Bane rít lên với giọng trầm thấp, buồn tẻ, lùi lại chỉ để lấy nguồn cung cấp để tiếp tục.
-]
Andrew thực sự là một điều kỳ diệu, đặc biệt là như bây giờ. Mặc dù cơ thể của cậu toàn xương và gầy như thế nào , một đặc điểm tuyệt vời mà anh đảm bảo tận dụng tối đa. Andrew cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ ở những nơi cậu có thể, lưng cậu cong khỏi mặt đất với bàn tay của Bane sau đầu gối. Cậu nghẹn ngào một âm thanh của niềm vui và nỗi đau, biểu cảm của cậu vặn vẹo và miệng há hốc.
Sâu thẳm! Cậu thở hổn hển, càu nhàu với nỗ lực. Vai cậu đau đớn vùi xuống đất bên dưới chúng, Bane đẩy một lần nữa từ trên cao. Gấp Andrew thành một máy ép giao phối thực sự , nhưng anh không thể tận hưởng trọn vẹn bản thân khi thấy Andrew vật lộn để có một khoảng thời gian vui vẻ. Nghẹ nhàng, anh đánh giá cao cảnh dương vật bôi trơn của mình làm cho Andrew căng thẳng, rất nhẹ nhàng giảm căng thẳng khỏi cột sống của Andrew và để cậu nằm hoàn toàn bằng phẳng trên mặt đất. Người yêu của cậu vẫn thể hiện sự cương cứng , một Bane chăm sóc trong khi chờ đợi Andrew thở phào.
"anh quá lớn - chúng ta có thể làm điều đó ở một tư thế khác không? Một tư thế mà em sẽ ít bị bóp nghẹt hơn " cậu yêu cầu giữa những hơi thở hổn hển.
Bane gật đầu, giữ im lặng khi anh cẩn thận đặt Andrew lên tay và đầu gối, lưng phẳng của cậu quay về phía Bane. Bóng của ngọn lửa nhảy múa tuyệt đẹp trên lưng Andrew, ngắm từng chi tiết của cột sống và xương bả vai của cậu khi Andrew vặn vẹo để nhìn lại anh trong một tín hiệu cho phép . Nắm lấy hông Andrew, Bane hướng dẫn cậu lùi lại, dò dẫm một lúc để bắt lấy thứ của anh với lỗ nới lỏng của Andrew. Anh đặt sang một bên những suy nghĩ về việc làm đầy Andrew trong một thời gian sau đó, giảm bớt với những cú nhấp ngắn để cho cậu nhiều thời gian điều chỉnh.
"Mm" tiếng ngân nga của sự biết ơn khi sự kiên nhẫn của họ được đền đáp xứng đáng . Cánh tay run rẩy của Andrew dang ra, má anh cọ xát vào tấm thảm lông mỗi khi dương vật của Bane cọ xát bên trong nơi ẩm ướt của cậu . Cái tát của da trên da hòa quyện tốt với tiếng lách tách của ngọn lửa, được nhấn mạnh bởi những tiếng rên rỉ và thở hổn hển từ Andrew, tất cả cùng với âm nhạc hay nhất mà Bane từng nghe. Andrew ngẩng đầu lên để rên rỉ to hơn một chút cho người yêu của mình, nắm chặt bộ lông bên dưới để giải thoát khỏi niềm vui tràn ngập.
Bane nắm chặt hông cận hơn và tăng tốc, vỗ vào mông Andrew với mỗi cú đẩy. Anh ấy thích điều khiển Andrew như một món đồ chơi trên người anh , anh quyết định rằng anh muốn cảm nhận nhiều hơn về cơ thể của cậu .
" Ah!"
Andrew hét lên ngạc nhiên khi Bane ôm cậu chặt, nâng ngực cậu lên khỏi mặt đất một chút nhưng vẫn giữ hai cánh tay của cậu bị ghim sang hai bên. Cảm giác thật tuyệt vời, cơ thể hoàn toàn bao quanh tình yêu của anh , siết chặt cậu để tạo đòn bẩy trong khi hông anh ấy dập mạnh vào trong cậu
Andrew vặn vẹo trong tay anh , run rẩy cố gắng lùi về phía sau anh bất chấp đầu gối đau nhức của cậu . Cậu ta áp sát vào Bane, thút thít khi cánh tay anh cọ vào núm vú và ngực.
" Q-quá nhiều!"
Cậu lại khóc, xấu hổ và xấu hổ khi cậu rò rỉ tinh dịch trên tấm thảm. Lần này Bane mất nhiều thời gian hơn một chút , nhưng tốc độ đó cuối cùng đã chậm lại. Bane ở lại bên trong cậu, Andrew cúi đầu rên rỉ. "Hãy làm một lần nữa," cậu cầu xin. "Tôi muốn điều này kéo dài, nếu anh tiếp tục như thế này, em sẽ—"
"Xin lỗi, anh đang gặp khó khăn trong việc giữ lại," Bane xin lỗi, rút ra và hôn lên má và cổ Andrew. Người yêu loài người của anh thở dài mơ màng , được tâng bốc bởi sự thiếu kiên nhẫn của Bane. Andrew xoay người đối mặt với anh , đưa cả hai tay lên ngực Bane và đẩy anh nhẹ nhàng. Bane làm theo chuyển động, nằm thẳng trên mặt đất và cho Andrew nhiều chỗ để bò lên đùi anh . Nhanh chóng vượt qua sự khó chịu , Bane nhìn lên nhìn Andrew khi cậu cẩn thận đặt hai chân rang rộng trước mặt của Bane, ngồi trên đùi anh . Xem Andrew quay lại và nắm lấy dương vật của anh khiến trái tim anh đập loạn động trong lồng ngực, có được một hàng ghế đầu cho buổi biểu diễn mà Andrew thực hiện . Andrew hít một vài hơi thật sâu khi cậu tự nâng mình lên, cần một chút thời gian để vào đúng vị trí trên dương vật của Bane.
"Giữ yên, làm ơn "
Andrew yêu cầu, và cẩn thận, từ từ ngồi xuống Bane một lần nữa, rên rỉ một tiếng động lặng lẽ khi cậu mở rộng ra một lần nữa. Bane nín thở để không di chuyển, như được yêu cầu, thay vào đó cho phép bản thân cảm thấy thích thú khi vuốt ve đùi Andrew trong khi chờ đợi. Với một tiếng rít thở, Andrew cuối cùng cũng cho vào hết , khuôn mặt anh bị chèn ép và má anh đỏ ửng.
"Ồ, Bane-"
Cậu rên rỉ một cách thú vị, nắm lấy bản thân và lên xuống cách tàn nhẫn.cậu vẫn giữ yên, không di chuyển cho dương vật của Bane trong khi cậu thỏa mãn bản thân trên người yêu của mình.
Khung cảnh từ tấm thảm kích thích hơn mọi thứ , Bane từ từ nhận ra rằng Andrew , sử dụng cơ thể của mình để thủ dâm. Andrew dữ nguyên một tốc độ sốt cho bản thân nhưng chỉ ngồi trên Bane . Phải mất tất cả sức lực của Bane để cho cậu làm như cậu muốn, nhưng cậu đã thỏa mãn khi Andrew thở hổn hển tên của mình trong khi xuất tinh, những đốm trắng bắn tung tóe khắp bụng Bane. Anh ngồi dậy nhanh chóng, nắm lấy Andrew trong một cái ôm khác trước khi người tóc vàng có thể rời khỏi anh , và xô vào cậu một cách điên cuồng. Andrew hét lên vì bị kích thích quá mức, không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc bám vào Bane và bị đụ.
Không thể có sự ngây ngất nào tốt hơn niềm vui khi bắn vào bên trong Andrew, trong khi ôm cậu và yêu cậu nhiều hơn những gì anh từng nghĩ.
__________________________________
Thiệt chứ người bạn duy nhất của tôi nghỉ game luôn rồi :))))
Otp típ theo dạo này ghiền Norton x Andrew quá ><
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro