Chapter 11: Suy Nghĩ Về Nó
"Tôi..." Bakugou chớp mắt, nhìn xuống sàn nhà và nhẹ nhàng rút tay của mình ra khỏi sự chạm vào của Shindo, giữ tay mình trước ngực, nắm thành một nắm đấm. "Tôi cần thời gian để suy nghĩ về nó."
Và cậu sẽ thực sự nghĩ về nó, miễn là giấc mơ cho phép cậu. Không thể nào cậu từ chối người chồng (gần như) của chính mình, người đàn ông mà cậu đã yêu từ lâu, chú rể của cậu, cho dù đó chỉ là một giấc mơ, cậu sẽ cảm thấy tồi tệ cho điều đó khi mình tỉnh dậy. Nhưng cũng có điều gì đó ở Shindo đó khiến cậu hơi do dự, anh ta khác với Shindo mà cậu biết, không nhất thiết là nó có nghĩa xấu hay gì.
Có điều gì đó kỳ lạ khi chấp nhận lời đề nghị trong lần gặp đầu tiên của họ, đó là lý do tại sao cậu nói mà không cần suy nghĩ: Tôi cần thời gian.
Nhà vua cười khúc khích, lùi lại. "Được rồi, nhưng hãy cẩn thận. Thời gian là quý giá ở quanh đây, nhưng nếu là em, tôi có thể từ bỏ sự ưu tiên như vậy. Công bằng mà nói, sau cùng thì đó thực sự là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta... "
Chỉ cần một cái nhìn từ Nhà vua, Midoriya đã hiểu ý của anh ta. "Alice, thần sẽ dẫn người đến phòng của người," cậu ta nói, trang trọng hơn trước, có lẽ là vì sự hiện diện của Nhà vua. Hử, thật sự xung quanh đây anh ta rất quyền lực sao? Thật là một suy nghĩ ngu ngốc; tất nhiên anh ta có quyền lực rồi, dù gì anh ta cũng là vua của vùng đất này.
Đi theo Deku và thậm chí không nói lời tạm biệt với nhà vua, cậu được dẫn đi khắp các sảnh, và một lần vẫn không thèm nhìn bóng lưng của Midoriya. Không hiểu sao Deku lại có vẻ quá quen thuộc, cảm giác này, khi theo sau cậu ta, tất cả như soi sáng một ký ức ẩn sâu trong tâm trí cậu vậy. Lần đầu tiên, hình ảnh một cậu bé tóc xanh mà cậu từng quen biết đã xuất hiện trong tâm trí cậu, chính cậu ta, nắm tay Bakugou khi cậu ta dẫn cả hai vào rừng. "Tớ muốn cho cậu xem một cái gì đó," cậu ta nói. "Lối này nè, Kacchan!"
"Lối này, Kacchan," Midoriya nói ngay lúc cậu bé tóc xanh quay đầu lại, ký ức hiện ra trong đầu cậu ngay khi cậu hỏi. Bakugou chớp mắt, nhận ra mình không thể nhớ được những thứ còn lại.
Có lẽ cậu đã biết Deku từ trước. Nhưng, không, điều đó không thể xảy ra. Nếu đúng như vậy thì cậu sẽ nhớ về nó.
Đúng chứ?
Nhưng, như Shindo đã nói trước đây; thời gian là quý giá, và cậu không thể dành nó để nghĩ về những ký ức vô ích như vậy được. Nó không còn quan trọng nữa ngay cả trước khi câu chuyện này bắt đầu, bây giờ nghĩ về nó thì có ích gì?
Midoriya dừng lại cạnh một cánh cửa và Bakugou cho rằng đó là phòng của mình, cậu nhìn chằm chằm vào Midoriya trong một hoặc hai giây để chắc chắn rằng bản thân cậu nên tự mình bước vào, và đó là những gì cậu đã làm sau khi không nhận được câu trả lời từ con thỏ, người vẫn tiếp tục đứng ở cửa. Khi Bakugou bước vào phòng, không khỏi ngạc nhiên trước cách trang trí màu đỏ.
Trước khi đóng cửa, Bakugou nhìn chằm chằm vào Midoriya một lần nữa. "Deku, chúng ta có biết nhau không?"
Con thỏ cố gắng nở một nụ cười, "Tớ không nghĩ vậy, Kacchan."
Cậu hừ một tiếng, Midoriya thậm chí không cử động. Điều đó không thành vấn đề, có khi đó chỉ là tâm trí của cậu đang chơi một trò lừa khác với chính Katsuki mà thôi. Một lần nữa, Midoriya lại mở miệng, "Hiện tại cậu nên ngủ đi, Kacchan, tớ sẽ cho cậu biết nếu Nhà vua cho gọi cậu."
Chỉ với một cái gật đầu, cánh cửa đóng lại và Bakugou không ngần ngại ném mình xuống giường, chỉ để ý rằng cậu đã kiệt sức như thế nào sau lời nhận xét của Midoriya, gần như cậu sẽ không nhận thấy nhu cầu của bản thân nếu Izuku không nhắc nhở cậu. Thật kỳ lạ làm sao, nhưng một lần nữa, nó không phải là việc kỳ lạ nhất trong ngày hôm nay, vì vậy cậu có thể bỏ qua nó.
Nhắm mắt lại, Bakugou thả mình vào trạng thái vô thức.
.
Khi Bakugou tỉnh dậy, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, và Katsuki thấy mình đang đối mặt với chú rể của mình. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng, đưa ngón tay chạm vào mặt Shindo, nhẹ nhàng để không đánh thức anh ấy dậy. Trong khi cậu có một giấc mơ kích động như vậy, người chồng sắp cưới của cậu đã ngủ một cách yên bình, khiến Bakugou tự hỏi anh ấy đang mơ về điều gì.
Có lẽ anh ấy đang mơ về Katsuki.
Suy nghĩ về những giấc mơ của mình, cậu hầu như không nhớ những gì đã xảy ra, chỉ có hình ảnh của một Shindo đẹp trai ngồi trên ngai vàng. Katsuki khịt mũi, người yêu của cậu thực sự trông rất đẹp... Anh ấy là người như thế nào? Vua Cơ, phải không nhỉ? Giống như trong trò đánh bài, thật ngu ngốc làm sao.
Cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng, chỉ có Nhà vua hiện ra trong tâm trí của cậu mà thôi. Nếu cậu cố gắng nhớ thật mạnh, cậu vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của một con mèo trên cây hoặc một bữa tiệc trong vườn, thậm chí là một màu xanh lá cây... Không, điều đó thật khó hiểu, cậu hẳn đang nghĩ về một giấc mơ khác. Đôi khi cậu nhớ lại những giấc mơ mà cậu đã có ba tuần trước không biết từ đâu. Và ngoài ra, cậu đang mệt mỏi, cậu không nên cố gắng suy nghĩ nhiều như vậy.
Vì vậy, thay vì suy nghĩ, cậu chỉ cho phép các ngón tay của mình lướt qua khuôn mặt của người yêu.
Nếu Shindo là Vua Cơ, có lẽ trong một giấc mơ khác, Katsuki có thể trở thành Nữ hoàng Đỏ (Hậu Cơ).
Tiếng cười trầm lặng của cậu dường như không phải là lặng lẽ, vì một trong những đôi mắt đen của Shindo mở ra, một nụ cười nhẹ nở trên môi sau khi hình ảnh của Bakugou trở nên rõ ràng. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" anh ấy hỏi, nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt của Bakugou, đan các ngón tay vào nhau.
"Chỉ là giấc mơ mà thôi."
Shindo ừm hửm, nhắm mắt lại. "Nó nói về gì thế?"
"Nó ngớ ngẩn lắm," có một nụ hôn nhanh trên môi cậu. "Anh là một vị vua."
"Anh thích nó đấy," Shindo khịt mũi. "Em cho anh biết thêm đi."
"Nah... Đã muộn rồi," cậu tựa vào ngực Shindo, tận hưởng nhịp tim. "Em có thể cho anh biết phần còn lại vào ngày mai."
"Được rồi, đừng quên đấy nhé."
Giọng Shindo chùng xuống, rõ ràng là anh ấy gần như đang ngủ, và Bakugou cũng vậy, nhắm mắt lại và để cho tiếp nhận sự vô thức.
"Em sẽ không quên đâu."
NEUTRAL ENDING: Chỉ là một giấc mơ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro